Đại Náo Từ 1960

Chương 18




- Giang đệ xin chào Trang huynh, hôm nay gặp mặt phong thái của huynh vẫn nhàn nhã như xưa, thật sự là quá giống cổ nhân thánh hiền.

Trang huynh tức Trang Bảo Quốc, chủ nhân nơi này, tuổi ngoài 40, dáng người bệ vệ, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, tạo cho người đối diện một cảm giác rất đáng tin cậy, lúc này đang ngồi độc ẩm một bình trà và đọc sách, thấy vợ mình cho khách vào dễ dàng thì biết ngay đây là người quen thuộc, nhìn kỹ lại thì thấy là người quen Giang Bình An, Trang Bảo Quốc cười sang sảng chắp tay đáp lễ:

- Xin chào Giang huynh đệ, khách quý ít đến, hồi sáng này ta nghe chim khách kêu một hồi to, ta chờ mãi đến giờ mới gặp được khách quý ghé thăm. Sao lâu nay không thấy Giang đệ đến đây uống trà, đánh cờ cùng ta?

- Tiểu đệ ta phải trèo đèo lội suối, dầm mưa dãi nắng, vượt gió vượt tuyết đi tìm vật tư về cung ứng cho nhà máy thì làm sao mà thăm Trang huynh thường xuyên được...

Hai người lời qua tiếng lại khách sáo một hồi, trà uống đã ba vòng, Giang Bình An đi vào chủ đề:

- Chẳng dấu gì Trang huynh, lần này tiểu đệ muốn huynh giúp đỡ tìm mua một căn nhà.

- Là ai mua?

- Là tiểu đệ mua chuẩn bị cưới vợ.

- Ha ha ha, quá tốt rồi, chúc mừng Giang huynh đệ, cung hỉ cung hỉ. Nếu vậy huynh sẽ chọn ra căn nhà đẹp nhất, giá cả tốt nhất cho Giang huynh đệ.

- Thế thì còn gì bằng, xin cám ơn Trang huynh trước nha!

Trang Bảo Quốc là một người môi giới bán nhà chuyên nghiệp, vai chính khi xưa thường hay liên hệ với người này để giúp các sếp trong nhà máy tìm mua nhà khi có nhu cầu, nhờ vậy trước lạ sau quen, dần dần hai người xưng huynh gọi đệ.

Lần này có Trang Bảo Quốc giúp đỡ nhiệt tình, Giang Bình An lại ra tay hào phóng nên quá trình mua nhà thật nhanh gọn.

Căn nhà độc môn độc viện, không lớn không nhỏ, gia cụ đầy đủ hết, sân vườn được gìn giữ rất tốt, tạo cho Giang Bình An cảm giác là xách giỏ vào ở ngay.

Giá cả không quá rẻ vì gia cụ rất mới và toàn dùng gỗ quý, chủ nhà ra giá 55 lượng vàng ròng, Trang huynh ra mặt chém giá còn lại 52 lượng vàng, Giang Bình An lên tiếng đồng ý, giao ngay cho chủ nhà 52 lượng vàng, tiếp đó gửi một lượng vàng biếu tặng Trang huynh theo thông lệ và thêm một lượng vàng nhờ làm giùm giấy tờ sang tên.

Trang Bảo Quốc cầm vàng này theo quy củ nên không khách khí gì, chỉ hỏi Giang Bình An cần hỗ trợ gì nữa không.

Nhân dịp này Giang Bình An lại lấy ra một lượng vàng nhờ vợ chồng Trang Bảo Quốc giúp đỡ mua sắm thay mới chăn ga nệm, gối mới, kể cả nguyên bộ nồi niêu xoong chảo chén đũa...

Trang Bảo Quốc biết Giang Bình An chỉ có một thân một mình không có trưởng bối và người thân, nên vỗ ngực đứng ra giúp đỡ người tiểu huynh đệ này.

...

Chuyện mua nhà cho Tần Hoài Như dọn ra ở đã hoàn thành, Giang Bình An vẫn chưa được yên thân, ngựa không dừng vó đạp xe về nhà máy cán thép Hồng Tinh để giao nhiệm vụ, lúc này hắn lấy từ không gian trữ vật ra hai con thỏ, hai con gà trống và tiền thừa của nhà máy về giao nhiệm vụ ở tổ mua sắm.

Vào tới nhà máy, tuy Giang Bình An vẫn vui vẻ chào hỏi, cười đùa với mọi người nhưng hắn đã không còn cố ý tạo mối quan hệ hoặc là gây thêm sức ảnh hưởng như trong nguyên tác nữa.

Giang Bình An đã xác định lấy cửa hàng ảo làm căn cơ, kiếm tiền ảo HP, tập trung phát triển tự bản thân, vì vậy hắn sẽ bỏ qua chuyện xe chỉ luồn kim, lấy lòng các sếp lớn, tạo thành tích xuất sắc trong công tác để lên chức.

Cái mà hắn muốn chỉ là làm nhiệm vụ của tổ mua sắm một cách cầm chừng, không quá kém cũng không quá tốt để người khác chú ý. Thượng sách nhất lúc này là phải ẩn thân im lặng phát đại tài, dĩ nhiên đối với các nữ chủ trong nguyên tác thì Giang Bình An vẫn tuân theo nguyên tắc hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nếu hữu duyên và hắn thích thì hắn sẽ thu, còn không thì thôi, hắn không cưỡng cầu.

Trước mắt Giang Bình An đã thu nạp hai chị em Tần Hoài Như, Tần Kinh Như có xin phép và đưa sính lễ cho cha mẹ hai bên hẳn hòi.

Vì xác định như vậy nên Giang Bình An đi giao gà, thỏ và kết toán thật nhanh gọn, cố tình tránh né mấy sếp, càng ít gặp càng tốt. Thậm chí hắn còn xin phép Trần chủ nhiệm, chủ quản tổ thu mua của hắn để nghỉ phép 1 tuần lễ vì có việc riêng.

May mắn mọi việc giao tiếp kịp kết thúc trước giờ tan làm, Giang Bình An lại như con thoi, đạp xe về tứ hợp viện để chuẩn bị tiếp ứng Tần Hoài Như, tránh cho nàng bị Giả Đông Húc hành hạ quá lớn.
...

Vừa về tới tứ hợp viện, Giang Bình An nhìn nơi này quả nhiên rất lớn, tam tiến tứ hợp viện không phải chuyện đùa, có hẳn tiền viện, trung viện và hậu viện. Giang Bình An nhà là ở tiền viện, hắn lần theo ký ức để tìm về nhà.

Giang Bình An vừa vào được bên trong thì thấy nhà cửa rất sạch sẽ, đây chắc hẳn là công lao của cô bé Hà Vũ Thủy, em gái của Hà Vũ Trụ, cô bé này vừa mới lên cấp 2 đã bị vai chính dùng vài viên kẹo dụ dỗ giặt giũ và lau dọn nhà cho hắn, làm mãi làm mãi đến giờ thì cô bé đã lên tới cấp 3 và đeo vai chính như sam.

(PS: đeo như sam, ý miêu tả hai con sam biển đeo dính nhau từng cặp không rời)

Cái tên vai chính này theo như nguyên tác thì đã động tay động chân một ít với cô bé Hà Vũ Thủy, in dấu ấn sâu đậm trong tâm trí một thiếu nữ, vì vậy cô bé mới không buông không bỏ vai chính. Ấy vậy mà khi Hà Vũ Thủy vừa lên cấp 3 phải ở lại trường học tập thì vai chính lại rủ rê một cô bé khác Diêm Giải Đệ, con gái út của Tam đại gia nhà đối diện, để thay thế Hà Vũ Thủy công tác cho hắn. Không biết sao bị Hà Vũ Thủy biết được, cô bé liền ngăn cản kịch liệt.

Ngồi nấu nước pha chút trà, Giang Bình An vừa uống trà vừa nhớ lại những món nợ tình của vai chính mà nhức cả đầu, theo hắn đánh giá, cái tên vai chính này ăn tạp còn hơn cá tra ở quê của hắn ở kiếp trước.

Đời người thời gian và tinh lực có hạn, Giang Bình An không muốn gánh hết nợ tình của vai chính, xem ra đành xem duyên phận, nếu không duyên không phận thì có lẽ hắn sẽ chỉ giúp đỡ các nàng bằng tiền bạc, vật chất.

Đã cuối ngày, mọi người trong tứ hợp viện lục tục kéo về từ chỗ làm, trường học. Giang Bình An dóng lỗ tay lên nghe ngóng phía trung viện, nơi ở của Giả gia, địa ngục trần gian của Tần Hoài Như.

Quả nhiên không chờ quá lâu Giang Bình An đã nghe thấy tiếng ồn ào la mắng, chửi rủa. Giang Bình An quơ tay đóng cửa rồi lật đật đi đến chỗ huyên náo.

Ngay giờ tan tầm nên có rất đông người buôn dưa lê xem náo nhiệt, mọi người quây quần thành hai ba vòng trước nhà của Giả gia, bên trong Giả Đông Húc đang lên cơn ghen tuông khủng khiếp, miệng chửi, tay đấm, chân đá Tần Hoài Như, mẹ chồng Giả Trương thị đứng một bên trì chiết:

- Đồ cái thứ hư thân mất nết, kêu ngươi về thăm mẹ đẻ mượn lương, đi về nhiều nhất chỉ mất 2 ngày, tại sao ngươi đi 3 ngày hả? Ngươi làm xằng làm bậy với ai hả? Ngươi muốn bôi tro trét trấu lên mặt chồng ngươi, lên cả nhà họ Giả này phải không? Trời ơi là trời, con dâu ơi là con dâu, cha của thằng Đông Húc ơi, ông có linh thiêng thì về đây mà đem cái đứa con dâu hư đốn này đi luôn đi...

- Tần Hoài Như... mày ra đường ăn nằm với thằng nào? Khai mau, không thì tao đánh cho mày chết. Có người thấy mày ngồi xe đạp của nam nhân về đây, ai chở mày hả? Nói mau, thằng chó chết đó là ai?

Láng giềng quá quen với cảnh tượng Giả Đông Húc ghen tuông đánh mắng vợ, Giả Trương thị tru tréo đổ dầu vào lửa nên đều xem đây là chuyện thường ngày, không ai muốn xen vào khuyên can, càng khuyên can thì hai mẹ con Giả Đông Húc càng làm tới, cuối cùng chỉ khổ thân Tần Hoài Như.

Giang Bình An cực lực chen vào trong, thân thể của hắn đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, có thể nói là mạnh nhất ở đây nên chen vào rất nhanh, hắn thấy Tần Hoài Như tóc tai bê bết rối nùi, hai gò má bầm tím, nhưng nàng không khóc, không la hay giải thích gì cả, chỉ ngồi quỵ xuống đất chịu trận, bảo vệ trong lòng cái áo khoác lông chồn màu xanh da trời đã bị Giả Đông Húc xé tan nát.

Máu nóng nhanh chóng bốc lên trên đầu của Giang Bình An khi hắn thấy nữ nhân của hắn bị hành hạ như vậy, rồi lại nghe tên Giả Đông Húc chửi tên đi xe đạp cho Tần Hoài Như quá giang là chó chết thì Giang Bình An lập tức ra tay vì đã có cớ.

Bốp...

Giang Bình An mạnh tay tán thật mạnh vô cái bản mặt đáng ghét của Giả Đông Húc.

- Sao mày dám chửi tao hả họ Giả kia?

Giả Đông Húc bị tán quá mạnh, rụng cả một cái răng, máu rỉ ra khoé miệng, cực kỳ đau đớn. Lâu nay tên này chỉ đánh vợ chứ có bị ai đánh bao giờ đâu nên sức chịu đau cực kém, Giả Đông Húc đau đớn la oai oái và hùng hổ gây hấn.

- Tao chửi mày hồi nào hả họ Giang?

- Hừ... Dám làm mà không dám nhận. Mày chờ đó đi.

Giang Bình An đánh được một cái đã nguôi giận một chút, tỉnh táo lại hắn đánh giá tình hình, thấy Tần Hoài Như bị vây xem nhiều quá đâu dễ chạy đi báo cáo để ly hôn, vì vậy Giang Bình An nghĩ rằng phải thỉnh người về đây, hắn xoay chuyển tầm mắt chọn được ngay một người tham tiền nhất trong tứ hợp viện: Tam đại gia, hắn rút ra một tờ 10 đồng đưa cho ông ta và nhờ vả:

- Tam đại gia, ta biết ngài là một thầy giáo chính trực, nhờ ngài mau chóng chạy đi báo cáo với Vương chủ nhiệm khu phố đến đây để phân xử việc này, xong việc ta sẽ hậu tạ...





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại