Đại Náo Từ 1960

Chương 202: . Tâm nguyện cuối cùng



Chương 202. Tâm nguyện cuối cùng

Thế là Giang thủ tướng lại chuyển qua khuôn mặt trư ca, sắc mị mị nhìn mỹ nữ trước mặt, như thể hắn quyết tâm muốn dùng mỹ nam kế để cảm hóa người đẹp bỏ đi tử chí để tiếp tục vui sống.

Không biết hắn đánh bậy bạ chủ ý vậy mà cũng có hiệu quả đôi chút. Lý Tố Linh ngoài mặt vẫn bĩu môi khinh miệt, nhưng sâu thẳm trong tâm thì có một niềm vui nho nhỏ sinh ra khi biết đối phương yêu thích nhan sắc của mình.

Điều này hoàn toàn là tiềm thức, là thiên tính, không có một ai không thích người khác thực sự thưởng thức mình cả, dù rằng là thưởng thức về: nhan sắc, của cải, sức khỏe, về vợ con, về tài năng... thậm chí kể cả về chơi game... thì cũng vậy.

Và với sự ảnh hưởng của tiềm thức đó, Lý Tố Linh đột nhiên nảy ra một ý tưởng điên rồ, nàng híp mắt nhìn Giang Bình An như một con sói xám nhìn thỏ trắng và lên tiếng:

- Ngươi nói giữ ta lại để học võ và nhìn ngắm ta nên sẽ không g·iết ta phải không?

- Phải.

- Võ ngươi đã học. Giờ còn thân thể của ta, ta sẽ cho ngươi nhìn rõ nó, thưởng thức nó, thậm chí nếm thử nó... Người ta nói nam nhân thúi, một khi đã nếm qua, ăn qua thì sẽ chê chán tìm nguồn vui mới. Mà ngươi chẳng những là một nam nhân thúi mà còn là một sắc trung chi ma, giờ đây ta cho ngươi thỏa mãn, rồi ngươi hãy g·iết quách ta đi!

- ???

Trong sự kinh ngạc tột cùng của Giang Bình An, Lý Tố Linh vừa nói xong đã đứng lên, sau đó thật thản nhiên cởi tất tần tật... ừ thì thật ra chỉ có hai mảnh bé xíu mỏng tanh che trên và dưới.

Hai mảnh vải ấy tuy quá khiêm tốn, nhưng dù gì có vẫn hơn không. Giờ nàng lột hết, không còn gì che lấp, mọi thứ đều trần trụi tiếp xúc với không khí, với ánh mắt sáng như đèn pha của Giang Bình An.

Lúc này Giang Bình An lúc này đột nhiên muốn chửi đổng, không phải chửi tự bản thân hắn hay chửi người đẹp, hắn thấy mình không làm gì sai cả, còn người đẹp chỉ dành để thương yêu và chọc ghẹo, không nên chửi.

Giang Bình An muốn chửi ở đây là chửi cái kẻ nào nói ra câu nói:

- Che che lấp lấp, nửa kín nửa hở còn đẹp hơn là lộ liễu rất nhiều lần!

"Moá... thật là không biết tên đó nghĩ sao mà nói che lấp đẹp hơn không che? Rõ ràng là do người mẫu không đẹp, không hoàn hảo! Chứ cỡ mỹ nhân cực phẩm thử xem, người ta cởi hết thì nào là trắng không tì vết, nào là làn da như tơ lụa, nào là đường cong đồi núi rừng sâu chập trùng...

Lúc đó có mà c·hết mê c·hết mệt, che che lấp lấp không thể nào sánh bằng được. Cho nên mới nói vàng thật càng chà càng bóng, càng lộ càng đẹp là vậy!"



Trong đầu chửi đổng, hai mắt trừng trừng, khoé miệng của Giang Bình An vô ý thức nhếch mép mỉm cười xém tí nữa là chảy cả nước miếng. Còn vụ xịt máu mũi là không có, nếu có thì quá vô lý, vì dù gì hắn cũng đã có năm mỹ kiều thê nhan sắc phi phàm, lại từng tiếp xúc thân mật với Marilyn Monroe, Jessica Alba... đó là chưa kể cái đêm cực độ dụ hoặc, khi điều tra Hải Đường Nhất Tiếu trong Thịnh Cung .

Còn Lý Tố Linh, lòng mang tử chí, nhưng gương mặt lại ửng đỏ đầy xuân ý nhìn đối phương mê mẩn trước mặt, nàng quyết tâm cho đối phương thỏa mãn để tìm đường c·hết. Nhưng trong thâm tâm, đây chẳng phải cũng là một tâm nguyện cuối cùng của nàng trước khi vĩnh biệt sao: tâm nguyện một thiếu nữ muốn nếm trải trái cấm, muốn một lần được làm phụ nữ.

Chính cái tâm nguyện đó làm gương mặt của nàng phải ửng đỏ dù lòng thì muốn c·hết.

- Đến đây đi... yêu ta đi... tùy ngươi dày vò...

Giang Bình An nhìn mỹ nhân giang rộng hai tay như một thần vệ nữ, tất cả cái đẹp đều phô trương hào phóng, không còn che che lấp lấp, hắn hận mình chỉ có một đôi mắt, không biết nên đặt vào đâu, chiêm ngưỡng ở đâu: đầu, mình, hay tay chân của nàng nữa.

Kiếp trước độc thân cẩu 30 năm, hắn nghe người ta kháo nhau rằng, đàn ông con trai háo sắc, nhưng mỗi giai đoạn mỗi khác.

Hơn mười tuổi thì chỉ chú ý gương mặt đẹp.

Hơn hai mươi tuổi thì chú ý ngực đẹp.

Hơn ba mươi tuổi thì chú ý chân đẹp...

Giang Bình An không biết điều đó có đúng hay không, riêng hắn ngay tại giờ phút này chỉ muốn mình có thêm 4-5 cặp mắt nữa xem cho mãn nhãn.

Một cặp xem gương mặt.

Một cặp xem đồi núi.

Một cặp xem rừng sâu.

Một cặp xem chân thon dài miên man.

Tốt nhất là thêm một cặp xem phía sau nữa...

Nhưng đây chỉ là thuần túy chiêm ngưỡng kiệt tác của tạo hóa, một hành vi nghệ thuật chân chính, lòng thích cái đẹp ai cũng có nha!



Lý Tố Linh thấy mình đã sẵn sàng đón nhận, nhưng đối phương chỉ đứng đó cách xa hơn 1 mét, nhìn rất kỹ, rà quét lên xuống mà không hành động, nàng lấy hết can đảm cất giọng oanh vàng nũng nịu lần đầu tiên trong đời:

- Kìa sao ngươi còn không đến?

Câu nói thật mê hồn, nó câu dẫn lên vô tận ham muốn, nhưng Giang Bình An vẫn đứng yên, cách nàng hai tầm tay với. Hắn không phải là quân tử nên thoải mái nhìn ngắm nàng mê mệt, nhưng hắn cũng không phải là tiểu nhân để có thể buông thả bản thân, lợi dụng thời cơ hái hoa ngắt cỏ.

Nếu là quân tử thì quá giống Đường Tăng, gặp gái không dám nhìn.

Nếu là tiểu nhân cơ hội thì quá giống điệp viên 007, gặp gái là hốt, hốt xong rồi còn phá đám, bắt giam tùm lum, hoặc ngoảnh mặt quay đi làm nhiệm vụ khác, và chơi với cô khác.

Nhưng điều đó không có nghĩa Giang Bình An là ngụy quân tử. Ngụy quân tử đặc điểm nổi bật nhất là dùng lời lẽ ngụy biện che giấu cho những mục đích đê hèn của bản thân, ví dụ như Nhạc Bất Quần trong tiểu thuyết của Kim Dung.

Giang Bình An chưa bao giờ từng che giấu mục đích của bản thân cả, do đó hắn chắc chắn không phải là ngụy quân tử.

Nếu hắn không phải quân tử Tàu, không phải tiểu nhân cơ hội, cũng không phải ngụy quân tử dối trá, vậy hắn là người như thế nào?

Giang Bình An tự cho rằng mình là Chân Nhân.

Chân Nhân này không phải là cảnh giới chân nhân trong tu tiên, mà Chân Nhân theo nghĩa đen: là một con người chân thực.

Có phần Con và cũng có phần Người. Phần Con thể hiện những nhu cầu rất bình thường: yêu cái đẹp, thích cái đẹp, thích tiền tài, quyền lực...

Phần Người thì như một sợi dây cương, kiềm chế phần Con lại. Tuy yêu thích, tuy ham muốn nhưng phải tuân thủ nguyên tắc: Không ảnh hưởng đến người khác, hoặc ít ra là giúp ích được người đáng giúp.

Ví dụ như hắn ngắm gái đẹp, điều đó không ảnh hưởng đến ai, không nguy hại gia đình, xã hội, hoặc hòa bình thế giới.

Hoặc ví dụ như trường hợp của Tần Hoài Như, hắn cưới nàng, tuy ảnh hưởng đến Giả gia, nhưng lại giúp ích, giải cứu được Tần Hoài Như ra khỏi địa ngục trần gian. Làm điều này Giang Bình An dám nói mình không thẹn với lương tâm, không thẹn với trời đất.



Chính phần Người này giờ đây đã ngăn cản Giang Bình An chiếm lấy Lý Tố Linh, dù rằng chính nàng ta muốn như vậy.

Nếu xét về mặt ảnh hưởng, chuyện nam nữ này không ảnh hưởng đến ai cả. Nhưng Giang Bình An biết bản thân mình không mang lại được hạnh phúc cho nàng, vậy thì ngắt hái để làm gì?

...

Đối mặt với lời kêu gọi nũng nịu của giai nhân kiều diễm trước mặt, Giang Bình An không những không tiến đến hòa hợp với nàng, mà hắn còn dần dần thu liễm lại sắc mặt của trư ca. Thậm chí Giang Bình An còn nhăn mặt đau đầu, lần này nữ sát thủ hành động táo bạo quá, quan hệ giữa hai người giờ đã mất cân bằng, khó trở lại như xưa.

Giang Bình An thở ra một hơi dài, chán nản nói:

- Tại sao ngươi phải làm như vậy?

- Ta muốn yêu một lần rồi c·hết quách cho xong. Vừa thành toàn, lại vừa trả nợ cho ngươi, và cũng vì giải thoát cho ta.

- Nếu giờ ta quay lưng bỏ đi, vậy ngươi sẽ làm sao? Có trở lại bình thường được không?

Lý Tố Linh ngẩn người, nàng chưa kịp trả lời thì đã giật mình nhận ra đối phương không còn muốn chiêm ngưỡng nàng nữa, nên nàng sinh ra cảm giác xấu hổ vì thân thể loã lồ của mình, nàng bối rối ngồi xụp xuống che đậy.

Giang Bình An làm sao đành lòng thấy giai nhân bối rối, hắn phất tay lấy ra mấy bộ đồ nông thôn truyền thống bên Bắc Kinh, có cả đồ lót để tặng cho nàng. Vốn dĩ trong không gian trữ vật, không thiếu áo dài Thượng Hải, áo bà ba Nam bộ... nhưng mấy bộ đó gợi cảm quá, không thích hợp tình huống này. Giang Bình An muốn nữ sát thủ trở lại hình tượng mộc mạc, mong nàng sẽ bỏ bớt đi tử chí.

Tiếp đó hắn lịch sự xoay người đi để cho nàng thay đổi xiêm y.

Hành động tặng quần áo và xoay người tuy nhỏ, nhưng rất lịch sự, rất đàn ông, đã làm lòng nàng tê rần, tim nàng thất thủ, Giang Bình An đã chính thức lọt vào phương tâm của nàng mà không còn chỉ chiếm hảo cảm trong tiềm thức.

Chỉ chốc lát, Lý Tố Linh lắc mình biến hóa thành một thôn nữ, thậm chí nàng còn tết hai bím tóc hai bên, hiện rõ nét thanh xuân phơi phới.

Sự bối rối vì loã thể không còn nữa nhưng sự rối ren trong lòng của nàng vẫn y nguyên: Một bên mang tử chí muốn c·hết vì hết hy vọng, một bên thì tình cảm vừa mới nảy mầm, thiếu nữ hoài xuân, bừng bừng hy vọng...

Thủ phạm chính gây ra rối ren là Giang Bình An lại không hay biết gì, hắn nghe thấy không còn tiếng sột soạt nữa bèn quay đầu lại và bất ngờ.

Mỹ nữ sát thủ không còn nữa, thay vào là một thôn nữ xinh đẹp hiền hậu.

Quả nhiên người đẹp vì lụa. Chỉ cần thay đổi một phong cách ăn mặc, thay đổi sơ trang điểm, kiểu tóc, tăng thêm thay đổi một ít biểu cảm trên gương mặt thì đã hầu như trở thành hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhìn thôn nữ trước mặt, tâm tình của Giang Bình An cũng phập phồng khó tả, hắn luyến tiếc cơ thể tuyệt đẹp lúc trước, nhưng lòng lại muốn nàng ăn mặc chỉn chu như vầy. Giang Bình An hít một hơi sâu, đè ép hết các ý nghĩ rối rắm, hắn cất tiếng hỏi:

- Nàng muốn được giải thoát sao?