Đại Náo Từ 1960

Chương 205: . Ba phiếu chống



Chương 205. Ba phiếu chống

"Vượt ngàn dặm xa... người đến đây... trên mảnh đất này..."

Giọng ca của nữ diễn viên, ca sĩ Thanh Thúy vẫn vang vọng trong đầu, Giang Bình An trong tíc tắc, không phân biệt rõ đâu là thực, đâu là mộng ảo... hắn thì thầm:

- Hay tất cả chỉ là mộng ảo mà thôi?

Bốn nguyên thủ quốc gia nghe hắn thì thầm không đâu vào đâu, họ giật mình thoát khỏi cảm giác bi ai cho Bắc Kinh, và nhìn Giang Bình An một cách khó hiểu.

U Nu: - Giang chủ tịch, ngài vừa nói gì?

Giang Bình An lắc lắc cái đầu để tỉnh táo, hắn thở dài trả lời:

- Không có gì! Ta chỉ cảm khái cảnh đời mộng ảo, cảm khái cho một nước lớn như Trung Quốc cứ thường xuyên có nạn dân trôi dạt lênh đênh.

Giang Bình An quay qua Thịnh Đế Phổ Nghi nói tha thiết:

- Bệ hạ, Hoa Bắc và Hoa Nam vốn là một nhà, chúng ta hãy sắp xếp thu nhận hết nạn dân. Hiện giờ phía dự án 1 triệu km² cải tạo hoang mạc bên Niger đã ổn định bước đầu, đang cần gấp nhân thủ. 10 triệu, 20 triệu không chê ít... 100 - 200 triệu người cũng không chê nhiều. Chúng ta dư sức lo cho mọi người ăn no mặc ấm, an cư lạc nghiệp.

Thấy ái khanh của mình tinh thần hơi sa sút, Thịnh Đế Phổ Nghi cố ý nói năng hào hùng để nâng cao tinh thần cho hắn:

- Giang ái khanh đừng lo. Ngày xưa ta cũng từng ở trên ngôi cao cửu ngũ, từng tuyên bố: Ở đây đất nào cũng là đất của Thiên Tử, dân nào cũng là con dân của Thiên Tử. Nên bây giờ đâu có chuyện ta từ chối nạn dân. Nhưng ta nhắc nhở khanh một chút.



Giang Bình An: - Vâng, xin bệ hạ cứ nói!

Phổ Nghi: - Hiện giờ bên Trung Quốc dân số bị chúng ta phỏng đoán chỉ còn lại dưới 190 triệu người mà thôi. Ái khanh mà thu nhận 200 triệu nạn dân thì e rằng... Ha ha ha... e rằng Bắc Kinh chỉ còn lại vài quang côn tư lệnh. Lúc đó họ Mao kia không biết sẽ làm ra thêm dự án cải tạo kinh thiên động địa nào nữa đây!

U Nu: - Ha ha ha... Phổ Nghi nói rất đúng, lúc đó Hoa Bắc chỉ còn lại cái vỏ rỗng ruột.

Chủ tịch Hà: - Thôi thôi... các anh các chú đừng lạc đề nữa, tập trung cuộc họp nào. Giờ Phổ Nghi đã công bố chi tiết tình hình của Bắc Kinh rồi, giờ chúng ta ai tiếp tục ra ý kiến đi!

Tổng thống Hamani Diori: - Ha ha ha... để ta đi! U Nu dành cuối sẵn tuyên thệ nhậm chức luôn. Vấn đề U Nu được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch điều hành Liên Minh Thịnh Vượng ta ủng hộ hai tay luôn. Ta tin tưởng có sự thông minh, năng động của U Nu, Liên Minh Thịnh Vượng của chúng ta sẽ càng ngày càng hùng mạnh, theo đó các nước thành viên sẽ lớn mạnh, sẽ thành cường quốc. Vấn đề thứ hai là việc Bắc Kinh xin gia nhập, ta thấy tuy dễ nhưng cũng rất khó.

Phổ Nghi: - Ồ, nó khó và dễ ra sao?

Hamani Diori: - Dễ là vì ở đây chỉ có chúng ta năm người, lại đồng thuận không chia bè phái cãi cọ nhau ỏm tỏi giống Liên Hiệp Quốc, chúng ta có thể dễ dàng cho Bắc Kinh gia nhập chỉ với một cái gật đầu xác nhận, đặc biệt là khi Giang chủ tịch đồng ý. Còn khó gia nhập là vì ta thấy cơ chế quản lý bên Bắc Kinh chắc chắn không phù hợp với nguyên tắc của liên minh chúng ta.

Nói đến đây, tổng thống Hamani Diori dừng lại, mọi người cũng suy nghĩ kỹ nên không vội lên tiếng.

Một phút sau chủ tịch Hà là người đầu tiên tán thành ý kiến của tổng thống Hamani Diori:

- Ta thấy Hamani Diori nói đúng. Thể chế quản lý bên Bắc Kinh hoàn toàn là kiểu ngăn sông cấm chợ, bế môn toả cảng... Người dân không một chút tự do về đi lại, về sản xuất, về ăn uống, mua sắm... Điều này hoàn toàn đi ngược lại tiêu chí tự do của chúng ta. Ta đang tự hỏi mục đích xin gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng của Bắc Kinh là gì?

U Nu: - Ôi dào, còn gì nữa mà phải suy nghĩ, chắc chủ tịch Hà biết rõ mà không nói ra thôi!



Hamani Diori: - Chắc chắn là Bắc Kinh thèm những thứ Giang chủ tịch viện trợ cho các nước thành viên rồi. Nào là nhà ở, bệnh viện, trường học, kỹ sư, bác sĩ, khu công nghiệp... Thậm chí ta biết họ còn tính kế rất tinh: nếu Bắc Kinh gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng, không lẽ các nước thành viên thấy dân thường của Trung Quốc bị đói khổ mà không cứu giúp sao!

Phổ Nghi: - Ta cũng thấy chính xác như vậy!

Chủ tịch Hà cười khổ: - Trời ơi, mấy chú nói trắng trợn ra hết thì còn gì là thể diện của người ta nữa.

U Nu: - Chủ tịch Hà, tôi biết ngài nể tình bạn cũ với Bắc Kinh khi xưa. Nhưng hiện thực là hiện thực. Tôi rất không thích thể chế quản lý của Bắc Kinh. Tôi nghĩ mình sẽ phản đối Bắc Kinh gia nhập, trừ phi họ để dân chúng tự do hơn, chứ gò bó kiểu đó thì vào liên minh làm gì? Chỉ tổ làm liên minh của chúng ta liên lụy, mất đi tiêu chí Hòa Bình - Tự Do - Thịnh Vượng.

Hamani Diori: - Tôi cũng bỏ phiếu chống. Trừ phi họ bỏ thể chế quản lý kiểu đó. Tiêu chí của liên minh chúng ta như U Nu vừa nói, phía Bắc Kinh tuy có Hoà Bình, nhưng họ không cho người dân Tự Do, mà người dân không Tự Do sản xuất thì làm sao có được Thịnh Vượng? Uổng phí cho Hoa Bắc, tuy điều kiện thiên nhiên kém hơn Hoa Nam, nhưng ăn đứt phía Niger của chúng tôi. Nếu cho đám lãnh đạo Bắc Kinh qua hoang mạc lãnh đạo: không cho dân tự do trồng trọt, tự do sản xuất kinh doanh... thì không biết lấy cái gì mà ăn nữa!

Thịnh Đế Phổ Nghi: - Nghe mọi người nói rõ ràng như vậy, ta cũng thấy bất ổn. Vậy ta cũng bỏ phiếu chống, trừ phi Bắc Kinh thay đổi.

Giang Bình An: - Cuối cùng đã có 3 phiếu chống, vậy còn chủ tịch Hà, ngài có ý kiến gì không?

Chủ tịch Hà nhăn mày suy tư, ông muốn giúp đỡ Bắc Kinh, dù gì cũng tình xưa nghĩa cũ, cũng đều theo con đường cách mạng. Sau cùng ông uyển chuyển nói ra thử giải pháp vẹn cả đôi đường:

- Mọi người nói đều không sai, mấu chốt vấn đề nằm ở phía cơ chế quản lý của Bắc Kinh. Dù có giúp đỡ mà quản lý kiểu đó thì cũng toi. Nhưng nếu từ chối thẳng thừng thì e rằng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh rộng lượng bác ái của Liên Minh Thịnh Vượng chúng ta, chúng ta sẽ mang tiếng là ích kỷ, thiên kiến... Ta đề nghị tổ chức một cuộc họp báo quốc tế, mời phóng viên quốc tế đến để thông báo về trường hợp Bắc Kinh xin gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng. Khi đó, giữa sự chứng kiến của quốc tế, chúng ta có thể công khai chấp nhận cho Bắc Kinh gia nhập Liên Minh...

Hamani Diori: - Úi... sao ngài lại cho họ gia nhập?

Chủ tịch Hà: - Khà khà khà... ta nói cho gia nhập nhưng phải kèm theo điều kiện, ví dụ như phải thực hiện Tự Do sản xuất, sinh hoạt, học tập, đi lại... Như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao. Thậm chí mọi người nếu có điều kiện gì thì cũng có thể đưa thêm vào một thể. Ta nghĩ nếu các điều kiện của chúng ta hợp tình hợp lý, mà phía Bắc Kinh không đáp ứng được, thì lỗi hoàn toàn nằm về phía họ, không liên quan đến Liên Minh Thịnh Vượng của chúng ta.



U Nu: - Cao... quả nhiên chủ tịch Hà cao tay thật. Chúng ta công khai như vậy quả thật sẽ thu được nhiều lợi ích.

Phổ Nghi: - Lợi ích gì? Không phải chỉ là tránh miệng đời dè bỉu sao?

U Nu: - Ha ha ha... Phổ Nghi, ngài nghĩ đơn giản quá rồi. Khi tổ chức họp báo công khai, cả thế giới đều biết về trường hợp này...

Phổ Nghi: - Khoan... từ từ... U Nu, chẳng phải đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng cũng sẽ truyền tin ra khắp thế giới sao, ai cũng sẽ biết mà?

U Nu: - Khác biệt rất lớn đấy Phổ Nghi, ngài thử nghĩ xem, hồi nào đến giờ, tuy đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng có đưa tin ra cả thế giới, nhưng đó chỉ là thông tin một chiều của chúng ta, đã biên tập chỉnh sửa, độ chân thật khó mà kiểm chứng. Còn nếu tổ chức một cuộc họp báo quốc tế, có phóng viên quốc tế tham gia thì tính chất hoàn toàn khác. Khi đó dù tin tức vẫn vậy, nhưng độ chân thực tăng cao chót vót, thế giới các nơi luôn tin tưởng vào đánh giá của chính phóng viên nước họ.

Phổ Nghi gật gù công nhận: - U Nu, ngài nói đúng, ta xin lĩnh giáo!

U Nu: - Đừng khách sáo Phổ Nghi, giờ ta nói tiếp ích lợi buổi họp báo đây. Có phóng viên nước ngoài, thế giới nhìn vào sẽ phải ồ lên thán phục: "Trời ơi, cả Trung Quốc khổng lồ mà còn phải xin gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng nữa kìa!"

Như vậy buổi họp báo này sẽ biến thành một buổi quảng cáo miễn phí đầy hiệu quả cho Liên Minh Thịnh Vượng của chúng ta. Biết đâu sẽ có rất nhiều nước nộp đơn xin gia nhập Liên Minh trong thời gian tới, như vậy chẳng phải là Liên Minh sẽ lớn mạnh hơn sao!

Đây là lợi ích thứ nhất. Lợi ích thứ hai là chúng ta có thể công bố chính thức các tiêu chuẩn gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng một cách chi tiết và đầy đủ hơn lần trước, như vậy các nước muốn gia nhập liên minh cũng sẽ dễ dàng chuẩn bị hơn.

Lợi ích thứ ba là chúng ta chiếu tướng phía Bắc Kinh, dùng dư luận quốc tế để buộc bọn họ phải từ bỏ cơ chế quản lý bất cập hiện giờ. Nếu không có cuộc họp báo, rất có thể họ sẽ quay ngược cắn bậy khi chúng ta từ chối, nói rằng chúng ta ích kỷ, thấy c·hết mà không cứu...

Nhân tiện chúng ta cũng có thể đưa ra điều kiện dân thường ở Hoa Bắc được quyền tự do di chuyển, tự do sang Hoa Nam định cư... Giống như ở California cho phép dân thường của Mỹ tự do di dân qua California để an cư lạc nghiệp.

Hamani Diori: - Khoan... từ từ... U Nu, ta nhớ tự do di dân qua lại giữa các quốc gia và lãnh thổ thành viên trong Liên Minh Thịnh Vượng là có điều kiện mà? Làm như vầy không mâu thuẫn sao?

U Nu: - Điều này tuy hơi trái với quy định từ đầu của Liên Minh Thịnh Vượng, nhưng chúng ta nên chú ý rằng California và Mỹ là đồng căn đồng nguyên, Đại Thịnh đế quốc và Trung Quốc cũng vậy, việc di dân nên thả lỏng. Vả lại nếu di dân tự do như vậy, người được hưởng lợi nhiều nhất là ông đấy, tổng thống Hamani Diori!

Hamani Diori: - Ta mà hưởng lợi cái gì?