Lâu phụ nghe đệ tử ruột nhắc nhở liền không đùa giỡn nữa mà nói về thành công mới của mình:
- Lúc trước hiền tế nhắc ta dùng lợi nhuận to lớn thu được, đầu tư hệ thống nhà hàng - khách sạn ở Đại Thịnh đế quốc. Ta cũng đã làm thử, nhưng dùng mô hình khách điếm ngày xưa, thành lập rộng khắp 8 tỉnh Hoa Nam chuỗi "Lâu Gia Tửu Điếm" nó kết hợp nhà hàng và khách sạn, rất chú ý vấn đề an toàn thực phẩm và vấn đề vệ sinh cá nhân, tạo sự thoải mái hiện đại cho tất cả mọi người khách nhưng vẫn giữ được nét truyền thống như nhà gỗ, đèn lồng, gạch ngói cổ trang.
Giang Bình An: - Vậy chúng nó đã khai trương chưa? Khách nhân có thích hoặc không thích điều gì không?
Lâu phụ: - Đã khai trương, dù khách nhân vẫn chưa nhiều. Khách hàng thích nhất là phong cách cổ trang, vệ sinh thuận tiện, thức ăn đặc sắc từng vùng miền, người hầu nam thanh, nữ tú nói năng lịch sự, quần áo đồng phục cổ trang thứ thiệt, thật giống như lạc vào thế giới kiếm hiệp... Nhưng điều chê bai cũng không ít.
- ???
Lâu phụ: - Họ chê giá cả đắt đỏ, chê nữ phục vụ không chịu bồi uống rượu, không chịu bồi ngủ như trong thanh lâu.
Giang Bình An: - Ha ha ha... giá đắt thì tiền nào của nấy, muốn tìm gái thì đi kỹ viện thanh lâu. Hai điều chê bai này không cần quan tâm cũng được, chỉ cần giữ vững ưu điểm là ổn, như vậy du khách quốc tế và du khách trong nước mới thích.
Trang Bảo Quốc: - Nhắc đến du khách trong nước ta muốn nói một điều, không ngờ bên trong Đại Thịnh đế quốc đại gia ngầm có rất nhiều. Thậm chí 350 triệu người nạn dân mà Giang hiền đệ cứu qua đây, cũng có rất nhiều đại gia lắm vàng nhiều của. Lúc trước họ bị đói xém c·hết chẳng qua là bị thời cuộc bên kia bó buộc, không biết mua thức ăn ở đâu, nếu lộ ra tiền vàng thì càng nguy hiểm.
Giờ qua đây đã mấy tháng, thấy tình hình ổn định, các đại gia ngầm này mới hé lộ gia sản, bắt đầu mua đất cất nhà to, dọn khỏi các tòa nhà cao tầng, sau đó lập nghiệp kinh doanh, mua bán ở đủ các ngành nghề, trăm hoa đua nở. Bọn họ rất giống như hoa cỏ trong mùa đông giá khắc nghiệt lay lắt sắp c·hết, giờ gặp mùa xuân nắng ấm bèn đâm chồi nảy lộc, phát dương quang đại.
Giang Bình An: - Ái chà... thật đáng thương cho họ, ôm tiền vàng mà lại xém c·hết đói vì thời cuộc nhiễu nhương, thật giống như bên sa mạc, các thương nhân sa cơ thất thế, ôm vàng bạc châu báu mà phải c·hết vì khát nước... Nhưng nay Đại Thịnh đế quốc của chúng ta khiến họ hồi sinh, âu cũng là vinh hạnh của chúng ta... Vậy còn hệ thống bán lẻ của Trang huynh như thế nào?
Trang Bảo Quốc: - Ta lúc trước nghe lời hiền đệ, dùng tiền lời không xài tới đầu tư liên tục vào hệ thống cửa hàng nhỏ bán lẻ, cho nhân viên đều mặc đồng phục, tăng lương tăng thưởng cho họ... Nhờ thế hệ thống cửa hàng này ngày càng đẹp mắt, hàng hóa luôn đa dạng, nhân viên phục vụ ngày càng chuyên nghiệp và cực kỳ chiều khách.
Đặc biệt hình thức loại bỏ những người thành tích thấp nhất khiến cho đội ngũ bán hàng luôn luôn cải tiến thái độ tích cực hơn đối với khách hàng. Ta dám đoan chắc hệ thống cửa hàng nhỏ của ta không thua kém hệ thống tốt nào trên thế giới cả!
Lâu phụ: - Điều này ta công nhận, Bảo Quốc làm rất tốt. Khi ta đi giao hàng và ký hợp đồng ở nước ngoài, ta thấy các hệ thống cửa hàng tốt nhất thế giới cũng chỉ như vậy, thậm chí còn thua kém của Bảo Quốc nữa ấy chứ! Đặc biệt là khi các cửa hàng của Bảo Quốc trang bị thêm loa, màn hình tivi để phát nhạc, phát phim hoạt hình... đã khiến người dân xung quanh khen ngợi hết lời.
Giang Bình An: - Đầu tư lớn như vậy, lợi nhuận như thế nào vậy Trang huynh?
Trang Bảo Quốc: - Ha ha ha... đầu tư càng lớn lợi nhuận thu được càng nhiều. Hiền đệ lúc trước đã đúng khi nói thị trường quốc nội 500 triệu người là một thị trường khổng lồ, sức mua của người dân cao khủng kh·iếp. Đặc biệt là qua vài tháng mọi người đi làm lãnh lương cao, không phải nộp thuế, không phải tốn tiền học phí, già trẻ trai gái đều có việc làm, có thu nhập... làm mọi người càng thêm yên tâm mua sắm hưởng thụ.
Giang Bình An: - Vậy lúc trước ta có nhờ Trang huynh mua sắm trái cây từ S quốc thì sao?
Trang Bảo Quốc: - Ha ha ha... hiền đệ đã lên tiếng, ngu huynh tất dốc sức mà làm. Chẳng những trái cây nhiệt đới của S quốc tràn ngập tất cả khu dân cư của Đại Thịnh đế quốc, mà các mặt hàng bánh kẹo, thủ công mỹ nghệ, tơ lụa ... của S quốc đều được ta nhập khẩu lượng lớn khổng lồ cho người dân bên này mua sắm sử dụng. Trong đó nổi bật nhất là tơ lụa, kẹo dừa, cá khô cùng trái cây. Trái cây thì ai cũng khoái, kẹo dừa thì con nít khoái, tơ lụa thì các bà các cô khoái, còn những loại cá khô lạ miệng bên này không có được các ông nhậu đón nhận mãnh liệt để lai rai nhậu nhẹt... Tổng kết lại, hàng hóa từ S quốc nhập khẩu qua đây đều trở thành phong trào mua sắm rầm rộ của mọi người bên này.
Giang Bình An khoái chí cười ha hả, hắn nghĩ thầm:
"Kiếp trước trong nước gian nan xuất khẩu qua Trung Quốc, kiếp này ta đào tạo thị trường cả một đế quốc để mua dùng hàng hóa từ S quốc, ha ha ha..."
...
Giã từ Quảng Đông, trước khi về Giang Bình An vẫn chào từ biệt Marilyn Monroe, Jessica Alba, và Lý Tố Linh. Cả ba nàng nhìn hắn quá nhu tình làm hắn tuy ấm áp an lòng nhưng hoàn toàn không hiểu việc gì xảy ra, thậm chí cô nàng thánh nữ hoang mạc Jessica cũng đổi cả phong cách hào phóng bình thường, không thèm ôm hắn một cái nào, làm cho Giang Bình An vừa thở phào nhẹ nhõm vừa tiếc nuối một chút.
Quà gặp mặt không có nhưng quà chia tay ắt hẳn phải có, Giang Bình An tặng cho Lý Tố Linh vài trái chu quả, tặng cho Jessica Alba một viên Mỹ Nhan đan để làm nàng chống chọi gió cát hoang mạc, lại tặng cho Marilyn Monroe một kịch bản phim rất hay, phim này hắn mua kịch bản từ cửa hàng ảo chứ không phải là đạo văn của kiếp trước.
Về đến nhà ở tỉnh Sông Bé, Giang Bình An lại tiếp tục ăn hạt sen Bạch Ngọc thứ hai để rèn luyện thân thể, lần này nguy hiểm ít hơn lần trước, số liệu tăng lên cũng không tồi: 77/100, sau đó lại là quãng thời gian rèn luyện trọng lực, vui vầy với vợ con.
Giang Bình An trở nên rất thích đọc sách và giúp vợ con học tiếng S quốc. Trong chuyến thăm Đại Thịnh vừa qua, Thịnh Đế Phổ Nghi có nói dân chúng bình dân đang rất nỗ lực học tập tiếng S quốc để nhận các phần thưởng hấp dẫn. Đặc biệt phía các thị trấn tiếp giáp S quốc, có rất nhiều người dân đã thi đậu các chứng chỉ tiếng S quốc và lấy được các phần quà giá trị cao.
Khi những hình ảnh nhận quà thưởng này tuyên truyền lên đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng, người dân thường ở cả 4 nước và California lại càng nô nức học thứ tiếng chung của Liên Minh Thịnh Vượng này. Những ai là người gốc S quốc lập tức ôn tập sơ sơ rồi đi thi lấy quà ngay. Bởi vậy những người đầu tiên lấy quà tặng giá trị cao từ liên minh lại toàn là dân S quốc lưu lạc ra nước ngoài. Đây cũng xem như là phúc phần của quê cha đất mẹ ban tặng.
Nhưng những người đã nhận quà này chưa dừng lại đó, họ quyết tâm khai thác thế mạnh của mình. Đầu tiên họ tiếp tục luyện tập chau chuốt trình độ tiếng mẹ đẻ để lãnh những giải thưởng giá trị lớn hơn, sau đó họ đốc thúc vợ con, người nhà học tiếng S quốc để thi lấy giải thưởng. Cuối cùng nhất là tất cả họ trở thành tấm gương cho xung quanh chòm xóm, rồi trở thành giáo viên ngang hông dạy tiếng S quốc cho mọi người, rất nhiều rất nhiều giáo viên tiếng S quốc toàn thế giới đã được sinh ra như vậy.
Nhưng phong ba học tiếng nói chung của Liên Minh Thịnh Vượng này chưa dừng lại đó, ngoài 4 nước thành viên và một lãnh thổ chính thức, gần 30 quốc gia khác là thành viên ngoại vi của Liên Minh cũng muốn tham gia chương trình học tiếng S quốc để thi lấy quà tặng.
Giang Bình An nghe phó chủ tịch U Nu thông báo thì rất vui mừng, lập tức ký tên đồng ý, cơ hội tiếng S quốc lan rộng ra gần nửa thế giới đã ở ngay trước mắt, mà cái giá phải trả cho việc này chỉ là tổ chức thi cử công nhận, sau đó là phát quà thưởng lấy từ khu công nghiệp có giá trị cao nhưng giá thành sản xuất lại cực thấp.
...
Bước qua đầu tháng 6 năm 1961, học sinh ở S quốc đã nghỉ hè, phong trào xây nhà gạch ngói từ tỉnh Sông Bé giờ đã lan rộng ra khắp cả nước, đâu đâu cũng mọc lên nhà máy sản xuất gạch ngói và các nhóm thợ xây dựng nhà cho người dân.
Vốn dĩ ban đầu công ty Hưng Nam xây dựng nhà máy sản xuất gạch ngói phục vụ xây nhà, nhưng tốc độ không kịp phong trào xây nhà nên đặt hàng gạch ngói cho dân địa phương sản xuất, chỉ cần bỏ tiền mua về sử dụng là được.
Dân ở các địa phương thấy vậy cũng giảm giá gạch ngói tối đa khi bán cho công ty Hưng Nam, để ủng hộ phong trào xây nhà này của Giang thủ tướng. Người dân ai cũng nghĩ rằng Giang thủ tướng thương dân nên làm nhà cho mọi người, nhưng thật ra yếu tố tạo ra công ăn việc làm còn quan trọng hơn nữa. Người dân từng địa phương bắt đầu có công việc ổn định, có thu nhập cao, biết dùng thu nhập này mua sắm hàng hóa tiêu dùng, chấp nhận nền kinh tế thị trường, thoát dần khỏi nền kinh tế tự cung tự cấp.
Xưa nay ai cũng nghĩ kinh tế tự cung tự cấp là tốt, cây nhà lá vườn, rau - dưa - gà - vịt - cá ... thứ gì cũng đều có sẵn là tốt, không phải bỏ tiền mua sắm... Nhưng chính việc không cần bỏ tiền mua sắm ấy mới làm kinh tế kém phát triển.
Thử hỏi, nếu ai cũng có sẵn không cần đi mua, thì chợ búa làm sao tồn tại, kinh doanh hàng hóa ế ẩm, đồng tiền không thể lưu thông tạo ra giá trị thặng dư. Đó là lý do tại sao ở vùng nông thôn khó kiếm được đồng tiền, còn vùng thành thị thì dễ kiếm tiền.
Giang Bình An đã cho công ty Hưng Nam khuấy đảo thị trường lao động từ Nam ra Bắc, để người dân dần quen thuộc làm ra đồng tiền và quen thuộc sử dụng đồng tiền mua sắm tiêu dùng.
Nhưng chuyện xây nhà cửa, nhen nhóm nền kinh tế thị trường... chỉ làm nức lòng người dân bình thường, còn khu phức hợp sản xuất - nghiên cứu dược phẩm vừa mới xây dựng xong giai đoạn đầu ở tỉnh Sông Bé mới làm cả thế giới phải ồ lên kinh ngạc...