Giữa trưa ngày hôm sau 21/6, cơn bão đúng theo dự đoán đã kéo vào sát đất liền, tâm bão hơi uốn cong, lệch lên phía Bắc một chút, nhắm ngay Quảng Bình.
Cả bầu trời mây đen vần vũ che khuất hoàn toàn mặt trời, nhưng điều kỳ lạ là không gian lại im ắng tĩnh mịch, những cụ già lớn tuổi nhiều kinh nghiệm ai cũng chép miệng nói một câu:
- Trời lặng trước cơn bão đấy mà!
Không khí cực kỳ áp lực này cũng được đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng truyền chiếu trực tiếp trên toàn thế giới, làm cho cả thế giới, bất kỳ ai có điều kiện nghe được radio hoặc xem được truyền hình đều hồi hộp lặng lẽ theo dõi. Phần lớn mọi người đều thánh thiện, họ cầu nguyện cho đất nước và người dân S quốc trong cơn bão được an bình.
Nhưng bên cạnh đó, không ít kẻ xấu xa thì cười gằn, mong chờ S quốc sẽ bị cơn siêu bão xé nát. Đối với những kẻ xấu này, thế giới càng hỗn loạn bọn chúng càng thích.
Riêng chính quyền một số nước thù địch của S quốc lại càng thêm chờ mong:
"Ông trời ơi! Ông mau mau giáng xuống m·ưa b·ão để thu thập S quốc, thu thập cái Liên Minh Thịnh Vượng và tên thủ tướng Giang Bình An ma quái kia đi! Bọn chúng đã ép bức chúng ta sắp hết thở nổi rồi!"
Vậy còn các nước và lãnh thổ thành viên còn lại của Liên Minh Thịnh Vượng thì sao? Thật kỳ lạ là mọi người tuy có căng thẳng nhưng lại điềm tĩnh đến kỳ lạ.
Người dân của Đại Thịnh đế quốc hành động rất đơn giản, họ rủ nhau thắp hương cho Thần Tiên Thủ Tướng và khấn vái, mong ngài đại hiển thần uy giúp S quốc tai qua nạn khỏi.
Người dân của Myanmar thì hành lễ cầu nguyện, nội dung vẫn tương tự.
Phía Niger người dân bản xứ thì còn khá xa lạ, ít quan tâm, nhưng phía dự án cải tạo hoang mạc đang tụ tập được gần chục triệu người thì khác, từ sáng sớm mọi người đã tổ chức hát hò, cầu phúc cho người dân S quốc vượt qua cơn siêu bão.
(PS: Lệch giờ quốc tế, giờ Niger chậm hơn 5-6 tiếng)
Còn người dân California thì sao? Bên này họ vô tư hơn nhiều, lối sống của người dân rất bận rộn, ai làm việc nấy. Dân thường thì tranh thủ làm việc kiếm tiền, phú hào thì vẫn ngập trong vàng son, tổ chức ăn chơi liên tu bất tận. Nếu có ai nhắc đến siêu bão đang đổ bộ S quốc, thì sẽ có người hất mặt lên nói ngay:
- Ôi dào, đừng lo lắng! Có Supper Giang, cơn bão sẽ qua đi thôi!
...
Bị nhiều người nhớ thương nhắc đến như vậy nhưng Giang Bình An vẫn không hay biết, hắn đang ngồi trong thư phòng, hai mắt nhắm nghiền dùng bán kính thu hút vật phẩm kết hợp với chức năng phẩm định vật phẩm để cứu hộ cứu nạn.
Đối tượng cứu hộ lần này là toàn bộ biển Đông khu vực giáp S quốc. Dù cơn bão ngay lúc này chưa gây thiệt hại gì trong đất liền nhưng uy năng của nó đã đang khuấy đảo cả cái biển Đông, sóng gió ngập trời, tàu thuyền chao đảo...
Điều rất đáng tiếc là tuy đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng cùng chính quyền các cấp của S quốc đã cực lực kêu gọi, nhưng vẫn có 8 con thuyền đánh cá vì nhiều lý do lại không kịp về đất liền, giờ bão tới, cả tám con thuyền cùng mấy chục người ngư dân đã gặp nguy hiểm.
Giang Bình An ngồi ở nhà, rà quét nhìn thấy tất cả, hắn lập tức thu hết tám con thuyền này vào không gian trữ vật rồi lại thả ra ở cảng biển trú ẩn. Mấy chục ngư dân này đang hốt hoảng, tưởng rằng chuyến này dữ nhiều lành ít, ai ngờ chỉ trong tíc tắc, cảnh vật đổi dời, họ và thuyền của họ đã về tới một bến cảng xa lạ nhưng an toàn.
Nhìn khung cảnh cảng biển tuy lạ lẫm nhưng rất an toàn, các ngư dân ôm nhau nhảy nhót hò hét:
- Chúng ta thoát rồi! Chúng ta sống rồi! Đội ơn trời, đội ơn phật tổ! Đội ơn Quán Thế Âm bồ tát!
Nghe câu này, một ngư dân lớn tuổi nhất trong thuyền chần chừ, sau đó ông lắc đầu và cất giọng ồm ồm đưa ra ý kiến khác:
- Ta thấy chuyện này rất kỳ lạ, y như phép màu của thần tiên. Mà nói về thần tiên thì S quốc chúng ta cũng có, ta nghĩ chính vị thần tiên đó mới cứu sống chúng ta một cách mạnh mẽ như vậy. Vớt nguyên cả con thuyền và chúng ta ra khỏi cơn bão rồi đưa vào đất liền trong tíc tắc.
- Bác nói như vậy ta mới nghĩ lại và thấy đúng. Chắc mẻm là Thần Tiên Thủ Tướng của chúng ta rồi!
Lão ngư dân vung tay lên kêu gọi:
- Mọi người mau chỉnh sửa lại quần áo cho đàng hoàng, rồi cùng ta vào thắp nén hương cảm tạ Thần Tiên Thủ Tướng nhanh lên!
Tình hình thắp hương này cũng nhanh chóng diễn ra trên 7 con thuyền được cứu khác. Sau đó mọi người dần bình tĩnh lại và phát hiện ngay điều lạ lùng:
- Tại sao tâm bão đã tới mà mưa gió chỉ hiu hiu như phủi bụi thế này?
- Ừ nhỉ, bầu trời gió lốc vần vũ, sấm chớp ì đùng... Tại sao dưới này chỉ có gió mát mưa phùn? Thậm chí mặt biển trong cảng cũng không dập dền bao nhiêu, điều này cực kỳ bất thường!
- Hay lại là Thần Tiên Thủ Tướng thủ hộ cho mọi người, mọi nhà của chúng ta... Ôi chao ôi... thế này thì hao phí tinh thần biết bao nhiêu...
- Phải đấy... phù hộ cả một phương, phù hộ cả một đất nước...
Nói rồi mạnh ai nấy quỳ sụp, mặt hướng về đất liền mà bái tạ Thần Tiên Thủ Tướng...
...
Đó chỉ là một tình cảnh nhỏ diễn ra trên tám con thuyền còn sót lại, được Giang Bình An kịp thời cứu hộ mà thôi. Còn khắp cả miền Trung thì đã chính thức bị siêu bão đổ bộ.
Trên trời cuồng phong sấm chớp, gió giật cấp 13-14 như muốn thổi quét tất cả những gì có trên mặt đất, nhưng lần này chúng nó phải chịu thua trước sức mạnh đồng tiền HP của Giang Bình An, phải chịu thua trước sức mạnh khoa học từ liên vũ trụ.
Hàng trăm hàng ngàn màn năng lượng bảo vệ được khởi động giống hệt như những bọt bong bóng khổng lồ, đường kính cả chục km, chúng nối liền nhau che phủ hết tất cả đất nước S quốc, gió mặc gió, sấm mặc sấm, tất cả đều chỉ phớt qua cách mặt đất 500m mà không làm gì được bên dưới cả.
Vừa thấy hiện tượng kỳ lạ đầu cơn bão này qua truyền hình trực tiếp, chủ tịch Hà và các đồng chí lãnh đạo trung ương đã vỡ òa niềm vui. Chủ tịch Hà rưng rưng ngấn lệ, nhưng ông rơi lệ là vì vui sướng, chủ tịch xúc động đến khàn cả giọng:
- Hay quá rồi các chú ơi... thành công... Giang thủ tướng thành công bảo vệ cả nước ta rồi!
- Quá tuyệt vời, có sự bảo vệ này thì cả nước từ nay hết sợ gió bão.
Chủ tịch Hà tạm dằn xúc động, ông cười ha hả vuốt râu thông báo thêm tin vui cho mọi người:
- Ha ha ha... Tình hình đã tạm ổn! Hôm nay rất vui, ta xin thông báo một tin vui hơn nữa chia sẻ cho mọi người. Số là hệ thống bảo vệ của Giang thủ tướng mà mọi người vừa nhìn thấy đó, nó không đơn giản như vậy đâu!
- Ôi, chủ tịch, nó đã rất đỉnh rồi, còn gì mà phức tạp hơn nữa chứ?
Chủ tịch Hà: - Ài dà... chú nghĩ về Giang thủ tướng đơn giản quá. Chú không thấy Giang thủ tướng ghé Hano có một chuyến hồi đầu tháng 6 này, chỉ tặng Hano một cây hoa sen trắng mà đã biến cả thủ đô trở thành thánh địa trong mấy ngày ngắn ngủi sao? Đó chỉ là một cây sen, còn đây là cả một hệ thống "phòng thủ" bao bọc hết non sông gấm vóc của chúng ta, làm sao chỉ đơn giản là phòng chống gió bão được!
Các đồng chí lãnh đạo nghe vậy thì giật mình, nhớ tới hai chữ "phòng thủ" mà Bác vừa nhấn mạnh, mọi người lập tức liên tưởng đến một chuyện quan trọng khác.
- Ý của chủ tịch là hệ thống này còn "phòng thủ" được cái khác sao?
Chủ tịch Hà: - Ha ha ha... dĩ nhiên rồi! Tuy Giang thủ tướng chỉ nói sơ sơ rằng nó phòng thủ được đạn pháo, bom, hoả tiễn... Nhưng ta lại tin chắc, dù có bom h·ạt n·hân thì hệ thống này cũng sẽ phòng thủ tốt.
- Oa... trời ạ! Cả bom h·ạt n·hân cũng không sợ... Vậy giờ S quốc chúng ta còn sợ cái quái gì nữa!
- Đúng, đúng... chúng ta không cần sợ gì nữa, cứ thẳng tay mà đ·ánh đ·ập mấy nước thù địch. Chúng ta n·ém b·om chúng c·hết, còn chúng n·ém b·om chúng ta không sao, khà khà khà...
Cốc... cốc... cốc...
- Ui trời... đau quá... Sao Bác đánh đầu con ạ?
Chủ tịch Hà: - Đánh cho bỏ cái tật háo chiến! Hừ, chưa đỗ ông Nghè đã đe Hàng Tổng. Chú chỉ dựa vào sự bảo bọc của Giang thủ tướng là vội muốn n·ém b·om nước khác rồi! Chú không thấy Giang thủ tướng rất ghét c·hiến t·ranh sao, Giang thủ tướng quyền phép vô biên, hầu như vô địch. Chỉ một đêm giao thừa 1/1/1961, ngài ấy bay một vòng thì đã giải phóng toàn miền Nam... Giang thủ tướng mạnh như vậy đấy, nhưng có bao giờ muốn đi tiêu diệt ai đâu!
Bộ trưởng Nông Nghiệp Khánh Long nhân cơ hội hiếm có này nêu ra thắc mắc từ lâu:
- Dạ thưa Bác, con rất thắc mắc, tại sao Giang thủ tướng mạnh như vậy lại không chịu đi thu phục hết tất cả cường quốc, rồi thống nhất toàn thế giới cho gọn?
Chủ tịch Hà: - Khánh Long hỏi rất hay, nhưng chú quên Giang thủ tướng ghét c·hiến t·ranh sao? Ta còn nghĩ rằng ngoài việc ghét c·hiến t·ranh, lý do quan trọng khác có lẽ là thương dân, vì dân, không muốn dân chúng lầm than.
Bộ Thuế Vụ Nghi Vũ chen vào:
- Thưa chủ tịch, ta thấy nếu thương dân, thì dân S quốc đây ngài ấy đã rất thương rồi còn gì! Đi chinh phục nước khác đâu có ảnh hưởng chi?
Chủ tịch Hà vuốt râu lắc đầu, ông mỉm cười hiền từ, giải thích cặn kẽ thêm cho mọi người hiểu:
- Mấy anh mấy chú quá hạn hẹp, ta đã nói rồi, đừng có xem Giang thủ tướng đơn giản như vậy!
- ???
Chủ tịch Hà: - Ôi dào, nói thế mà vẫn chưa nghĩ ra, đúng là tầm mắt chỉ nhìn vài ba chục mét phía trước... Giang thủ tướng thương dân, vì dân, không muốn cho dân lầm than... đây là nói người dân cả thế giới kìa! Chứ không phải người dân của S quốc, hoặc là người dân của Liên Minh Thịnh Vượng. Tâm của Thần Tiên Thủ Tướng chúng ta rộng lắm, chỉ S quốc, Liên Minh Thịnh Vượng không xi nhê gì đâu. Ta thậm chí còn có một cảm giác rất mạnh...
Khánh Long: - Cảm giác gì vậy Bác?
- Ta có cảm giác... dường như cả cái trái đất này cũng không chiếm hết tâm của ngài ấy được...
Chủ tịch Hà ngước nhìn bầu trời vẫn đang mưa giông vần vũ, hai mắt ông sáng như hai vì sao, ông dường như nhìn xuyên thấu qua cơn bão, nhìn đến tận sao trời vũ trụ và nhẹ giọng nỉ non:
- Có lẽ... cả cái vũ trụ kia mới là tâm của ngài ấy vậy!