Đại Náo Từ 1960

Chương 225: . Thân thủ ghê gớm



Chương 225. Thân thủ ghê gớm

Tối ngày 21/6/1961, cơn siêu bão đã qua, chủ tịch Hà từ thủ đô ngồi xe bay đến nhà Giang Bình An để cảm tạ.

Cả hai ngồi bên ngoài uống trà ngắm trăng, bầu trời sau cơn bão lại trong vắt lạ kỳ, mặt trăng bán nguyệt lên khá sớm, treo lơ lửng trên đầu khóm tre làng tỏa ánh sáng bàng bạc.

Giao tiếp với nhau đã hơn nửa năm, khi xưa chủ tịch Hà râu tóc bạc phơ, dáng người rất gầy. Giờ chủ tịch đã như một trung niên 40, râu tóc đen nhánh, dáng người chắc nịch.

Nhìn thấy điều này, một niềm vui khó tả dấy lên trong lòng, Giang Bình An cười vui vẻ hỏi thăm:

- Chủ tịch có khỏe không? Nếu có việc sao ngài không gọi ta ra Hano, mà lại thường phục vi hành như thế này?

- Ta rất khỏe! Nhưng làm gì có chuyện thường phục vi hành! Ta có phải vua Phổ Nghi đâu, ngày thường vẫn mặc đồ này mà. Tối nay ta đi cảm ơn ngài, làm sao có thể gọi ngài ra thủ đô được.

Giang Bình An xua tay: - Không cần cảm ơn đâu. Thân là thủ tướng, ta lo nỗi lo của thiên hạ là chuyện đương nhiên.

Hai người khách sáo vài câu, Giang Bình An vào chủ đề chính:

- Hôm nay may mắn có chủ tịch vào thăm, ta muốn bàn với ngài mấy vấn đề. Đầu tiên là về việc khai thác đất rừng từ Bắc vào Nam.

- Xin Giang thủ tướng cứ nói.

- Xưa nay dân ta dựa núi thì ăn núi, dựa rừng thì khai thác rừng. Nhưng chúng ta phải giữ rừng vì chúng quý giá lắm. Như vậy chúng ta phải có định hướng giúp người dân vừa khai thác được rừng hiệu quả vừa có thu hoạch lớn về kinh tế.

- Chí phải. Nếu cấm khai thác thì quá cứng nhắc, không hợp lòng dân. Dùng lợi ích cao để hướng dẫn người dân là tuyệt nhất. Chẳng hay Giang thủ tướng muốn định hướng như thế nào?

- Nghề rừng thì quanh quẩn chỉ trong: tiều phu đốn củi, cưa cây; thợ săn thú; hái dược liệu; thu hoạch nấm, cây trái đặc sản... Chúng ta nên hạn chế tiều phu và thợ săn, chuyển họ sang thành chăm sóc và khai thác dược liệu. Hiện tại khu phức hợp sản xuất và nghiên cứu dược phẩm ở đây đã khởi động, đang có nhu cầu rất lớn về dược liệu. Đặc biệt là ngành thuốc Nam cổ truyền của dân tộc ta, cần một lượng rất lớn dược liệu để phát huy quang đại.



Chủ tịch Hà suy nghĩ hồi lâu, ông gật gù tán thưởng:

- Tiều phu và thợ săn thú đúng là vừa nguy hiểm lại vừa có lực p·há h·oại quá lớn. Một cái cây mọc trăm năm tuổi, chỉ cưa trong chốc lát là đã mai một. Thú rừng thì càng săn bắn càng quý hiếm, mà càng quý hiếm thì càng săn bắn. Cả hai nghề này nên chuyển hướng. Nhưng nếu họ chuyển hướng thì lấy cây gỗ và củi đâu để người dân sử dụng? Không săn bắn thì thịt rừng thiếu thốn, có những loại dược liệu từ thịt thú rừng mà ra đó!

- Vấn đề gỗ dùng trong xây dựng và làm dụng cụ gia dụng chúng ta đã có vật liệu khác thay thế. Thậm chí rất nhiều nước khác đang bán gỗ cho chúng ta để lấy tiền, đặc biệt là Mỹ. Chuyện củi khô để nấu ăn thì tập đoàn Hưng Nam đang phát triển phong trào xây nhà gạch ngói, có đưa kèm trang bị điện mặt trời và bếp điện. Ta nghĩ càng ngày sẽ càng ít cần củi lửa. Riêng chuyện thịt thú rừng và dược liệu từ thú rừng thì chúng ta có thể chăn nuôi, bắt chước điều kiện thiên nhiên.

- Nghe có vẻ thông! Nhưng chông gai gập gềnh. Cái khó là các tiều phu, các thợ săn đều ở sát rừng, đa phần là dân tộc ít người, chúng ta khó giao tiếp với họ và họ đã quen thuộc săn bắn, cưa gỗ đổi tiền rồi!

- Ha ha ha... Chủ tịch nói rất chính xác. Cái khó là giao tiếp và thói quen tập tục... Nhưng chỉ cần chúng ta quyết tâm, và nắm được mấu chốt của vấn đề là sẽ giải quyết được, thậm chí dễ dàng là đằng khác.

- Dễ dàng nhờ điểm mấu chốt sao?

- Đúng vậy, mấu chốt nằm ở chữ tiền. Thật ra thói quen và tập tục chỉ hình thành theo chữ tiền mà thôi. Từ ngày xưa, có thương nhân bỏ số tiền lớn mua cây gỗ thì người dân tộc mới cưa cây, có mua thú rừng thì họ mới săn thú đổi tiền. Giờ ta cũng dựa vào tiền để họ thay đổi thói quen, tập tục.

- Thế có những nhóm người không vì tiền thì sao?

- Đó là những nhóm người cực kỳ nhỏ, họ chỉ đốn củi và săn bắn vì nhu cầu hằng ngày, không chạy theo đồng tiền... Như vậy dù họ vẫn đốn củi và săn bắn thì tác hại cũng sẽ không lớn, không ảnh hưởng đại cục...

...

Cả hai người bàn bạc thật lâu, thật chi tiết, từ chuyện rừng qua chuyện biển, và rồi quay trở lại chuyện các r·ốn l·ũ ở miền Trung.

Mãi đến giữa khuya, cuộc trò chuyện mới kết thúc. Chủ tịch Hà ở lại nhà của Giang Bình An ngủ một đêm.

Sáng sớm tinh mơ, chủ tịch Hà sau khi ăn sáng lại cùng Giang Bình An đi thăm trường học Trác Ngọc một vòng. Chủ tịch Hà rất ngạc nhiên khi thấy nó rất đơn sơ và bình dị, không hề là các kiến trúc quá tân tiến hay hiện đại. Ông rất thắc mắc:



- Giang thủ tướng, sao ta thấy trường học này quá bình thường vậy?

- Nó mộc mạc nhưng lại là phản phác quy chân. Những thứ đặc biệt của nó người khác sẽ không thấy được, kể cả các học viên. Điều các học viên cảm nhận được chỉ là việc chương trình học rất đơn giản, nhưng tất cả kiến thức truyền thụ đều cực kỳ quan trọng và hữu ích chứ không phải học vẹt, không ứng dụng được rồi quên hết. Nhưng đó chỉ là điều kiện đương nhiên, còn một điều đặc biệt nữa mà các học viên sẽ cảm thụ được sau một thời gian đào tạo...

- Điều gì vậy Giang thủ tướng?

- Họ sẽ cảm thụ được cái gì là học một biết mười, cái gì là tiến bộ ngày đi ngàn dặm.

- Ô... đây chính là bí mật của trường học Trác Ngọc sao? Cụ thể nó sẽ như thế nào?

- Đúng vậy, đây là bí mật cốt lõi! Nói chi tiết thì hết sức dài dòng. Chủ tịch cứ hình dung đơn giản như thế này cho dễ hiểu:

Ta là thần tiên, ta chọn nơi này để xây trường học đào tạo nhân tài, nơi này có phong thủy cực tốt, ai vào học cũng tiến bộ ngày đi ngàn dặm... Khi tốt nghiệp kẻ nào giỏi thì trở thành nhân tài xuất sắc, kẻ nào đã xuất sắc thì trở thành trạng nguyên.

- Hay, cách hình dung này dễ hiểu, một khu trường phong thủy tốt giúp được học viên như vậy là quá đúng. Giống như Giang thủ tướng tặng hoa sen Nhật Minh Thiên Hương cho hồ Rùa Thần, giờ hồ đã trở thành thánh địa của mọi người rồi, mỗi sáng sớm rất là náo nhiệt.

Chỉ thăm thú một vòng ngắn ngủi, chủ tịch Hà chuẩn bị ra về lại thấy mấy trăm học viên lớn bé đều mặc đồng phục thể thao và chạy bộ quanh trường, chủ tịch Hà thích thú cười khen ngợi:

- Rất khá, rèn luyện thân thể là rất đúng, phải có sức khỏe mới có thể làm tốt và làm được nhiều việc. Ta cũng rất thích chạy bộ và rèn luyện thể lực, còn Giang thủ tướng thì sao?

Lúc này Giang Bình An đang trong hóa thân cậu hai Giang của tỉnh Sông Bé, hắn ăn mặc bộ đồ thun dài màu xám, nghe chủ tịch Hà hỏi thăm hắn cười ngâm ngâm, hai mắt lóe sáng tinh nghịch, quyết tâm triển lãm một chút thân thủ cho chủ tịch xem góp vui.

- Mời chủ tịch xem thử coi thân thủ của ta như thế nào!

Vừa nói dứt câu thì Giang Bình An nhảy đến một cây dừa già cỗi ở góc sân, cây dừa này không biết ai trồng đã bao lâu mà nó đã rất già, rất cao, thân cây loang lổ vết đạn, pháo.



Hắn ngưng thần nhún nhẹ người, điểm chân lên thân dừa rồi cất bước chạy như bay, thẳng lên đọt dừa, hái hai tay hai trái và lại chạy xuống đất.

Hành động hoàn toàn phi nhân loại này làm chủ tịch Hà hết hồn. Ông nhớ lại mấy gánh xiếc mãi võ trên đường phố ngày trước, cũng biểu diễn nhưng không kinh dị như vầy. Chủ tịch Hà nhìn lom lom Giang Bình An, thấy hắn mặt mày vẫn bình thường, hơi thở chầm chậm, không gấp không hụt hơi, chứng tỏ hành động vừa rồi quá nhẹ nhàng không tốn sức. Ông không nén được phải hỏi thăm:

- Làm sao mà ngài làm được như vậy? Việc hái hai trái dừa với ngài thì ta biết quá dễ rồi, chỉ cần ngài ngoắc tay, nó đã xuống đây, nhưng cái này là chạy lên chạy xuống như dẫm đất bằng, quá ghê gớm, y hệt như trong phim ảnh vậy!

- Ha ha ha... ta chỉ tập luyện thôi.

Vừa nói xong Giang Bình An lại ngứa nghề, hắn bật nhảy đạp nhẹ lên bức tường mượn lực bay lên tới nóc nhà, sau đó nhún nhẹ nhảy xuống tiếp đất như một chiếc lá rơi rất nhẹ nhàng.

Vui đùa trong chốc lát, Giang Bình An đưa chủ tịch Hà ra về, trước lúc đi, ông còn tiếc nuối nói:

- Thật đáng tiếc, đã đến tận trường Trác Ngọc, nhưng không giao lưu được với 303 viên ngọc quý tương lai này.

- Chủ tịch Hà, ngài cũng biết rồi đấy, gặp thì quá dễ nhưng cái tính tự mãn tự kiêu của các thiên tài là rất lớn. Hôm qua tụ trường ta lộ diện thì đã quá nhiều rồi, nếu có thêm chủ tịch nữa thì e rằng mọi việc không tốt.

- Giang thủ tướng nói đúng, đành chờ Trác Ngọc thành công, tự ta sẽ chúc mừng đãi tiệc vậy...

Chủ tịch Hà rời đi, mang theo khá nhiều kế hoạch đã bàn bạc với Giang Bình An về rừng vàng biển bạc, về các vùng r·ốn l·ũ miền Trung. Ông lẩm bẩm:

- Xem ra có rất nhiều việc cho chính phủ làm đây! Nhưng đây toàn là việc tốt, giữ được rừng vàng biển bạc cho tổ quốc, cho con cháu sau này thì quá tuyệt. Đặc biệt các vùng ngập nặng miền Trung, lần này giải quyết dứt điểm được thì tốt quá!

...

Các học viên của trường học Trác Ngọc không biết rằng có chủ tịch và thủ tướng vừa ghé thăm. Họ chỉ biết sáng sớm có chương trình chạy bộ rèn luyện sức khỏe cần tham gia.

Bữa đầu chạy rất nhẹ, chỉ chạy nửa giờ 3 km. Tất cả học viên hoàn thành dễ dàng. Ngay sau đó là vệ sinh tắm rửa, ăn sáng.

Ngồi vào ăn, mỗi người đều phải ngồi đúng vị trí của mình, họ nhìn phần ăn mà ngây ngẩn cả người, nó không phải quá nhiều hay quá ít, quá ngon hay quá dở mà là... quá quen thuộc...