Cốc... cốc...
- Hoài Như ơi, ta là Hứa Đại Mậu, mở cửa cho ta hỏi thăm một chút nào!
Tần Hoài Như đang ở trong nhà cho hai con nhỏ ăn tối, nàng nghe cái tên Hứa Đại Mậu mà tâm sinh chán ghét. Vốn dĩ nàng có EQ cao, nên chuyện Hứa Đại Mậu thèm thân mình của nàng, thì nàng đã biết từ lâu, và trước giờ luôn né tránh cái tên chẳng ra gì này.
Hồi chiều nàng vừa xin ly hôn, thì tối đến tên này lại mò sang, chắc chắn là muốn làm chuyện xấu.
- Hứa Đại Mậu, có chuyện gì thì nói đi, ta không mở cửa được!
- Sao lại không? Ngoài trời gió tuyết lạnh lùng, nàng không cho ta vào sao phải đạo đãi khách?
- Khách nào? Khách mời thì được vào nhà, khách không mời thì cứ đứng hứng tuyết đi.
- Ây da... Dù gì cũng làm hàng xóm láng giềng cả chục năm, ta và Giả huynh cùng lớn lên với nhau, giờ lại cùng là đồng nghiệp, ta qua đây hỏi thăm chuyện của Giả huynh mà cũng không được nữa à?
- Được chứ sao không, nhưng ngươi cứ chờ Giả huynh của ngươi về nhà đi rồi hỏi?
- Hả? Giả huynh đi đâu rồi sao không về nhà?
- Hắn đánh bài bị bắt tạm giam rồi.
- Trời, dữ vậy sao? Hoài Như, nàng mở cửa cho ta vào hỏi kỹ đi.
- Không, không mở.
Hứa Đại Mậu nãy giờ đứng bên ngoài giá rét dụ dỗ mỹ nhân mở cửa hoài mà không được, hắn ta vừa bị rét lạnh vừa tức tối, cuối cùng Hứa Đại Mậu tung ra đòn sát thủ muốn buộc Tần Hoài Như vào khuôn khổ để mặc cho hắn dày vò.
- Hừ, ta biết cả nhà nàng đói khổ mấy bữa nay, hai đứa bé đói xanh xao phải nhờ hàng xóm cứu đói. Giờ nàng mở cửa ra đi để ta đem lương thực cứu đói cho cháu ta.
Bên trong nhà, Tần Hoài Như nghe vậy liền cười mỉa mai, Hứa Đại Mậu nói thì nghe hay lắm "đem lương thực cứu đói cháu ta", nhưng nàng biết tỏng là khi mở cửa, chính là dẫn sói vào nhà, con sói này là một con sắc lang, nó sẽ dùng thức ăn để ép buộc nàng phục vụ một cách đê tiện.
Nhìn lại trên bàn cơm, một nồi cháo cá lóc nghi ngút khói thơm phức, hai đứa con trai và con gái đang ăn cháo với thịt cá mà nàng đã lựa xương rất ngon lành, Tần Hoài Như thấy trong lòng ấm áp bình tĩnh đến lạ, tất cả đều là nhờ cái túi xách to của Giang Bình An đưa cho nàng hồi nãy.
Về đến nhà, nàng mới kiểm tra túi xách thì thấy bên trong thật nhiều đồ vật, hèn chi rất nặng, nào gạo, nào thịt, nào cá tôm đủ cả. Đặc biệt nhất là cái áo khoác lông chồn màu xanh da trời mới tinh, được tình lang quấn cẩn thận trong 3 lớp giấy để chống bẩn, nó giống hệt cái áo nàng bị Giả Đông Húc xé rách khi lên cơn ghen tuông, không ngờ chuyện này mà tình lang cũng tinh tế để tâm lo cho nàng như vậy.
Nàng nhớ lại lời nói của tình lang đã hứa: chăm lo cơm no áo ấm cho mẹ con nàng...
Ấy vậy mà giờ đây có kẻ đê tiện muốn dùng thức ăn để ép buộc nàng làm điều vô sỉ, điều này chắc chắn thất bại vì nàng đã có chỗ dựa vững chắc, giữ được tôn nghiêm làm người của mình.
Hứa Đại Mậu chờ mãi chẳng thấy Tần Hoài Như trả lời, hắn biết tuyệt chiêu của hắn đã thất bại, vì vậy tên sắc lang đành cụp đuôi buồn bực đi về nhà.
Nhưng Hứa Đại Mậu không biết bọ ngựa bắt ve thì chim sẻ rình rập ở phía sau, nãy giờ phía bên cạnh luôn có một đôi mắt theo dõi thầm lặng của... Ngốc Trụ, nam chính đáng thương và cũng đáng giận nhất trong bộ phim truyền hình nguyên tác.
Ngốc Trụ cũng giống như tên hàng xóm oan gia Hứa Đại Mậu, thèm nhỏ dãi thân mình của Tần Hoài Như. Nhưng tên này có tặc tâm lại không có tặc đảm, không dám trắng trợn vô sỉ như Hứa Đại Mậu dùng thức ăn ép buộc giai nhân.
Ngốc Trụ chỉ nhìn chằm chằm để tìm cơ hội làm hiệp sĩ giải cứu giai nhân, sau đó hy vọng giai nhân dùng thân báo đáp như trong các kiều đoạn tuồng tích ngày xưa.
Đáng tiếc Hứa Đại Mậu không gây khó dễ được cho Tần Hoài Như, làm cho Ngốc Trụ cũng không có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Ai về nhà nấy, trung viện lại chìm vào yên tĩnh giữa đêm đông.
...
Đêm nay Giang Bình An muốn ngủ sớm để thư giãn sau một ngày quá bận rộn, ngoài ra hắn muốn ngủ sớm cũng là để thức dậy sớm đi thăm dò quỷ thị trong truyền thuyết, xem coi có kiếm chác được gì hay không.
Trước khi ngủ, Giang Bình An gọi ra cửa hàng ảo để mua thêm thức ăn. Bánh bao tuy ngon nhưng ăn hoài cũng ngán, mà nấu nướng thì phức tạp, mất thời gian, lại không ngon bằng mua từ cửa hàng ảo. Vậy là Giang Bình An lập tức đi chợ ngay:
Vật phẩm giao dịch: há cảo+nước lèo nóng chín
Thu mua: 50HP/ tấn
Bán ra: 100HP/ tấn
Vật phẩm giao dịch: combo 100 loại lẩu bò, gà, hải sản, dê, cua...
Thu mua: 50HP/ 100 nồi
Bán ra: 100HP/ 100 nồi
Ghi chú: nồi lẩu dành cho 4 người ăn, khi ăn tự nấu, không kèm theo bún, mì...
Vật phẩm giao dịch: combo bún, mì, bánh canh, mì gói...
Thu mua: 35HP/ tấn
Bán ra: 70HP/ tấn.
Vật phẩm giao dịch: combo 100 loại đồ nướng sẵn
Thu mua: 250HP/tấn
Bán ra: 500HP/tấn
Các loại thực phẩm giao dịch này tuy rằng có đắt rẻ khác nhau, nhưng được cái luôn ngon, đảm bảo chất lượng, kết hợp với không gian trữ vật có thời gian ngưng động thì quả là tuyệt phối, không sợ hư hỏng biến chất hoặc mốc meo. Giang Bình An mua ngay 1 tấn há cảo+ nước lèo, 5 combo lẩu, 1 tấn combo bún- mì, 1 tấn combo đồ nướng sẵn.
Mua rất sướng tay, nhưng không gian trữ vật lại chật chội, Giang Bình An lại mở rộng thêm 14m³, nâng tổng không gian trữ vật lên 30m³. Cộng thêm khi nãy mua bổ sung áo khoác lông chồn mới cho Tần Hoài Như, thì tổng cộng xài hết 2.640 HP.
Giang Bình An nhìn lại số tiền thống kê:
Tổng chi: 7.471 HP
Tồn: 6.580 HP
Hắn lẩm bẩm:
"Tổng tiền ảo xài hết đã cao hơn số còn trong ví, xem ra phải vơ vét quỷ thị giao dịch đồ cổ rạng sáng ngày mai để bổ sung tiền ảo, không biết đồ cổ đáng giá không nữa đây? À mà hình như cũng sắp sửa lên khách hàng cấp 2 rồi, thật là tuyệt."
...
2h sáng ngày thứ tư hồn xuyên, Giang Bình An đã sẵn sàng để đi quỷ thị, Tứ hợp viện không có một bóng người, hắn nhẹ nhàng ra ngoài và tìm chỗ vắng vẻ để hóa trang.
Lần trước hóa thân Lý Cường 50-60 tuổi, lần này hắn hóa thân thành Trương Tráng, khuôn mặt trắng nõn, non choẹt, ngoài 20 tuổi, mái tóc dài đủ để che phủ hai lỗ tai, chúng hơi có màu nâu vàng như kiểu cháy nắng. Sau đó lại lấy ra xe đạp đi cho nhanh.
Thật ra quỷ thị có khá nhiều nơi, đa phần nhỏ lẻ, thường họp chợ lúc rạng sáng để giao dịch lén thực phẩm, tem phiếu. Riêng chỉ có vài quỷ thị cỡ lớn do những tay đại ca, đầu nậu như Bành lão đại mới có giao dịch đồ cổ lúc 2-3 giờ khuya đến 4-5 giờ rạng sáng.
Lần này hóa thân Trương Tráng, Giang Bình An chọn một quỷ thị lớn khác do Hoắc lão đại bảo kê, đây cũng là một đại ca ngang ngửa với Bành lão đại.
Khi đến quỷ thị theo ký ức của vai chính trong nguyên tác, từ xa xa Giang Bình An đã thấy từng ngọn đèn lấp lóe chập chờn rất quỷ dị trong bóng đêm tối thui. Giang Bình An cười hắc hắc reo lên trong lòng:
"Quỷ thị a, đồ cổ a... ta tới đây"
Hắn tìm chỗ khuất thu xe đạp vào không gian trữ vật cho dễ hành động, trên vai vác một bao bố to tướng, tay thì cầm chiếc đèn bão nhỏ đi vào quỷ thị, hắn tiến thẳng vào trung tâm để thử thời vận. Vào đến bên trong hắn thấy khá nhiều người mua bán, người mua thì vác bao giống như hắn lượn lờ, còn người bán thì trải một tấm bạt nhỏ trưng bày các loại đồ cổ, thư họa.
Tất cả người mua và người bán đều im lặng, không ai rao hàng, không ai khen chê trả giá, nếu nhìn hợp nhãn thích ý một món hàng thì người mua bắt tay người bán, cả hai ra giá, trả giá bằng cách ra dấu mấy ngón tay. Cũng may kiểu trả giá mua bán này vai chính trong nguyên tác có biết, Giang Bình An chỉ việc làm theo, trước lạ sau quen.
Trung Quốc luôn tự hào là quốc gia nhiều đồ cổ, thư hoạ, đồ chơi văn hóa rất đa dạng, muôn màu muôn vẻ. Giang Bình An nhìn quanh thì thấy nào là sách cổ, tranh cổ, gốm sứ, ngọc thạch, đồng thau, tiền xu, khắc gỗ...
Hắn tuy không biết gì về chơi và đánh giá đồ cổ nhưng hắn đã có dịch vụ thẩm định của cửa hàng ảo, không sợ lầm không sợ bị người hố.
Dịch vụ này có bán kính thẩm định bằng bán kính thu hút vật phẩm, hiện tại là 5m bán kính. Giang Bình An mở ra dịch vụ thẩm định, sau đó không nhìn vật phẩm mà chỉ nhìn báo giá từng món hàng:
1
5
203
48 HP ...
Rối ren nhiều quá, sau cùng Giang Bình An điều chỉnh chỉ thông báo vật phẩm giá trị trên 500HP, sau đó bắt đầu hành trình vơ vét đồ cổ.
Việc giao dịch không cần mở miệng đã giúp hắn đỡ phải lòi cái dốt của mình, nhìn thấy vật phẩm nào được thẩm định trên 500HP là hắn chỉ vào vật phẩm đó rồi bắt tay vào trả giá với chủ quán.
Giá trị thị trường của đồ cổ, Giang Bình An hoàn toàn không biết, hắn chỉ căn cứ vào báo giá của chủ quán sau đó chém giá 3-4/10, rồi từ từ ngươi tới ta lui sau đó thành giao. Thông thường chủ quán sẽ bán ra mức giá bằng 8-9/10 mức báo giá, Giang Bình An mua hết không bỏ sót.
Thậm chí có những chủ quán lại không nhường một tấc, chỉ bán với giá báo ra, gặp trường hợp này Giang Bình An cũng hết cách và đành mua luôn vì dù sao hắn dùng tiền giả để thanh toán, nhiều ít tiền chả sao cả, hắn còn rất nhiều.
Giang Bình An như một con ong chăm chỉ bay lượn xung quanh các gian hàng, chỗ nào có vật phẩm giá trị thu vào từ 500HP trở lên thì hắn ghé lại, trả giá và thu mua. Nhưng nếu thấy có người đang xem xét hoặc giao dịch vật phẩm mục tiêu thì Giang Bình An bỏ qua, tìm mục tiêu khác vì đây là một quy củ trong giới chơi đồ cổ:
Không muốn bị người khác phá rối thì cũng đừng đi phá rối người khác.
Dĩ nhiên trừ trường hợp bán đấu giá, lúc đó tha hồ mà tranh đoạt, hoàn toàn hợp lệ.
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với