Đại Náo Từ 1960

Chương 230: . Điều kiện cần



Chương 230. Điều kiện cần

Tần Hoài Như: - Khi mới về Giang gia, chàng có nhớ đã nói gì với ta và mọi người không?

Giang Bình An đang hạch tội của vợ cả, ai ngờ lại bị nàng phản đòn dữ dội. Nếu nói khi mới về Giang gia thì phải nói đến căn nhà nhỏ Giang Bình An tự mình đi mua ở Bắc Kinh, định làm tổ ấm của Giang gia, nhưng đâu ai ngờ, chỉ vài ba ngày tự hắn đã phải thu dọn tất cả rời đi mãi mãi.

Giờ nghe Tần Hoài Như nhắc đến, Lâu Hiểu Nga và Hà Vũ Thủy có nhớ đến, nhưng Tần Kinh Như và Lương Lạp Đệ không biết, hai nàng tò mò gióng tai nghe xem chuyện gì xảy ra.

Giang Bình An nheo mắt cười nhìn cô vợ cả vừa xinh đẹp lại vừa quá thông minh, hắn nói ra đúng câu nói mà nàng muốn nghe:

- Hoài Như ah Hoài Như... Nàng đã muốn ta nói lại thì ta nói đây. Khi về Giang gia ngày đầu tiên ta nói giao hết việc trong nhà họ Giang cho nàng quản lý. Có đúng như vậy không?

Tần Hoài Như cười híp mắt như hồ ly nhìn thấy gà béo, nàng đắc ý nói:

- Vậy là đúng rồi, chuyện của Linh, An, và Lý Tố Linh thuộc về việc trong nhà do ta quản lý rồi còn gì nữa.

Nhìn vẻ mặt nắm chắc phần thắng của vợ, Giang Bình An quyết định phải hù doạ cô nàng này một phen, nếu không e rằng sau này cô ta còn to gan lớn mật như thế nào nữa. Giang Bình An nghiêm nét mặt nói:

- Tần Hoài Như, việc trong nhà đúng là giao hết cho nàng cai quản, nhưng nàng đã làm mất đi nét đẹp truyền thống của người phụ nữ rồi. Người ta nói phu xướng phụ tùy. Bổn ý của ta là không muốn gây thêm nợ tình, nàng thừa biết quá rõ nhưng lại lén lút to gan làm trái ý của ta, đó là không tòng phu. Ngoài ra có một sự việc mà nàng không hiểu, xém chút gây ra sai lầm không thể cứu vãn rồi nàng có biết không?

Tần Hoài Như lần đầu tiên nhìn thấy Giang lang nghiêm khắc trách móc như vậy, nàng hoảng sợ hai mắt đẫm lệ mông lung, nhưng Giang Bình An phớt lờ, vẫn tiếp tục lên tiếng chỉ trích cho cô nàng này giảm bớt sự to gan làm bậy.

- Nàng biết ta thường hay luyện tập, những lúc đột phá sức mạnh quá lớn, ta thậm chí không dám gần các chị em của nàng dù là lúc tỉnh táo chứ đừng nói là lúc say rượu. Lỡ đêm hôm ấy, ta quá say và dùng sức quá mạnh, khiến mọi người b·ị t·hương tổn hoặc bị c·hết thì làm sao cứu vãn được?

Tần Hoài Như lúc này đã nước mắt như mưa, Tần Kinh Như thấy vậy vội chen lời để hòa hoãn không khí trong nhà:

- Giang ca ca, chàng nói mạnh mẽ là mạnh mẽ đến cỡ nào mà nguy hiểm đến cả tánh mạng?



Giang Bình An cũng biết dụng ý của Tần Kinh Như nên cũng không nghiêm nét mặt nữa mà cười khà khà rồi đi đến trên bàn nước, hắn cầm lấy một cái đĩa inox đựng trái cây, chẳng qua quá lâu ngày không ở đây nên giờ trống rỗng, cái đĩa này là hàng mỹ nghệ, rất xinh đẹp nhưng cũng rất dày và nặng, hắn đem ra cho mọi người nhìn kỹ, sau đó chỉ dùng tay bóp đã nhẹ nhàng vo tròn cả cái đĩa to thành một cục inox tròn trước sự kinh ngạc của mọi người.

Xung quanh chỉ có một mình Lý Tố Linh là biết hàng, ngay chính bản thân nàng cũng không làm được điều đó nhẹ nhàng và dễ dàng giống Giang Bình An được. Vì vậy mọi người đang trầm trồ khen ngợi hắn thì trong lòng của Lý Tố Linh chỉ thì thầm hai chữ: "Quái vật" tuy chửi thầm, nhưng rồi nàng nghĩ đến cái đêm lén lút đó, đối phương với sức mạnh quái vật đã đưa nàng bay bổng lên tới chín tầng mây thì nàng lại nhìn Giang Bình An với ánh mắt nhu tình vô hạn.

Giang Bình An đâu biết mấy bà vợ tâm tư phức tạp muôn phần, hắn đang bận tiếp tục xử án cô vợ cả của hắn:

- Tần Hoài Như, nàng đã biết tội của mình chưa?

Tần Hoài Như nhìn cục inox tròn vo mà mặt mày xanh lét, nàng vừa khóc vừa xin lỗi:

- Ta biết tội của ta rồi. Cũng may mà ngày ấy không có ai b·ị t·hương, nếu không chắc ta cũng không còn mặt mũi gì mà nhìn ai nữa!

- Hừ, tội của nàng rất lớn. Nhưng trong việc này, kết quả cuối cùng nàng đã giúp Giang gia có thêm được ba người con cưng, đây cũng là một công rất lớn. Tội và công bù trừ với nhau, nên thay vì phế bỏ vai trò vợ cả thì nay nàng vẫn được làm vợ cả tiếp tục nhưng nàng phải chịu phạt một lần gia pháp của Giang gia.

Vừa nói xong hắn lôi kéo Tần Hoài Như vào cửa phòng ngủ và khóa trái. Sau đó thực hành gia pháp.

Mười lăm phút sau, Giang Bình An mở cửa bước ra, theo sau là Tần Hoài Như hai tay đang cực lực xoa mông cho bớt đau. Thế nhưng gương mặt của nàng lại kiều diễm ướt át đỏ bừng. Mấy chị em còn lại nhìn nhau, không hiểu hai vợ chồng này làm cái gì ở bên trong phòng, hỏi hoài nhưng hai người không ai hé răng tiết lộ. Đây cũng có thể xem là một nghi án trong lịch sử của Giang gia!

...

Cả ngày hôm ấy, kẻ thù cho Giang Bình An sự kinh hoàng và thù hận, người nhà lại cho hắn sự kinh hỉ và yêu thương.

Đêm hôm ấy, các lão hữu lại cho hắn uống say lân lân, trong men say, Giang Bình An nói ra một câu làm cả bàn nhậu giật mình nhảy nhổm:

- Hồi sáng này, ta vừa làm thịt họ Mao bên Bắc Kinh và thịt luôn tổng thống đương nhiệm của Washington.



U Nu: - Trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy Giang thủ tướng? Sao ngài lại làm vậy?

Chủ tịch Hà: - Nào giờ hình như chưa bao giờ Giang thủ tướng hạ sát thủ với ai, sao giờ ngài lại ra tay?

Thịnh Đế Phổ Nghi: - Hừ, hai kẻ ấy ta xem không hợp nhãn, thịt cũng tốt!

Hamani Diori: - Tuy ta chưa biết rõ đầu đuôi, nhưng Giang thủ tướng làm vậy tất có nguyên nhân xác đáng, ta ủng hộ Giang thủ tướng!

Giang Bình An cười khằng khặc, đôi mắt của hắn long lên sòng sọc, lệ khí phát ra kinh người, làm cho ở đây ai cũng hiểu được sự việc nghiêm trọng. Các lão hữu ai cũng quyền cao chức trọng, cả cuộc đời mưa máu gió tanh, nên cái lệ khí này quá quen thuộc với họ, chỉ có điều đây là lần đầu tiên họ thấy tiểu bằng hữu Giang Bình An lại phát ra lệ khí, và lại còn nhiều như vậy nữa. Thịnh Đế Phổ Nghi run run giọng hỏi:

- Giang ái khanh, khanh nói thật đi, hồi sáng g·iết bao nhiêu người mà giờ sát khí kinh hồn như vậy?

Giang Bình An rót rượu, ngửa cổ uống cạn như thể muốn giả biệt cái ôn nhu như nước hồi xưa của chính hắn. Hắn khàn giọng trả lời:

- Hơn... 1000 người.

Cả bàn nhậu im lặng, chỉ còn tiếng hít thở không khí đầy áp lực. Xưa nay ai cũng quen thuộc một Giang thần tiên cứu nhân độ thế, mọi người hầu như quên mất nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền.

Với sức mạnh thông thiên của Giang Bình An, hắn giúp người là phúc của thiên hạ, còn hắn mà g·iết người thì... cả thế giới này chắc không ai cản nổi được.

Trong sự im lặng áp lực ấy, Giang Bình An dùng cái giọng khàn khàn kể lại tất cả, kể về khu phòng trú ẩn ở rừng Amazon, về năm t·ên l·ửa có gắn năm đầu đạn bom H, về năm căn cứ chế tạo bom bí mật, về hơn cả ngàn người vùi mình xuống rãnh biển sâu...

Cuối cùng hắn tổng kết một câu:

- Năm quả bom H đó mà thành công p·hát n·ổ, chắc chắn 4 vương cung và trung tâm hành chính của California sẽ bị thổi bay vì uy lực của chúng quá lớn. Chúng ta nếu may mắn có Bình An ngọc phù hộ thể không sao đi chăng nữa thì ít nhất phải có hàng chục triệu người dân phải c·hết vì năm trái bom này... Mọi người thấy bọn chúng có đáng bị g·iết không?



Phổ Nghi: - Đáng, gặp ta ngày xưa là tru di cả cửu tộc rồi.

Chủ tịch Hà: - Bọn chúng hành động thật vô nhân đạo, xứng đáng ra tòa án quốc tế để bị xét xử.

Hamani Diori: - Thôi thôi chủ tịch Hà ơi! Ngài mà đưa chúng ra tòa án quốc tế thì cũng chỉ thêm cãi cọ nhức đầu. Giang thủ tướng vung tay lên thế là xong. Ta rất thích Giang thủ tướng lấy cát sa mạc chỗ ta chôn hết cái đám tên điên cuồng kia. Thật là vinh hạnh cho cát vàng sa mạc, ha ha ha...

Trên bàn nhậu, duy chỉ có U Nu là không suy nghĩ theo cảm tính mà suy nghĩ theo chiến lược. Ông ta vạch ra một điểm mấu chốt:

- Mỹ mất tổng thống, sẽ có ngay tổng thống mới, nhưng Bắc Kinh mất đi họ Mao sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng, bên đó lại thích đấu tranh âm mưu quỷ kế tàn nhẫn. Ta nghĩ đã tới lúc nên nhất thống thiên hạ!

- ???

Trừ Giang Bình An đang tỏa ra lệ khí, không ngạc nhiên. Còn lại ba người khác đều sửng sốt.

Hamani Diori tuy không có tâm hùng bá nhưng ông biết chỉ cần bám theo Giang Bình An là thành công mỹ mãn, nên ông không e sợ thiên hạ đại loạn, mà còn hí hửng hỏi thăm thêm:

- U Nu, nhất thống thiên hạ như thế nào?

Chủ tịch Hà: - U Nu, ngài đừng quên Liên Minh của chúng ta kiên quyết không sử dụng q·uân đ·ội gây c·hiến t·ranh. Làm sao mà thống nhất thiên hạ?

Phổ Nghi cũng góp vui: - Ta nghĩ nếu thống nhất thiên hạ cũng không có gì khó khăn, chỉ cần cho Giang ái khanh làm thủ tướng kiêm nhiệm tất cả các nước thì không phải thế giới đại hòa đồng, thống nhất thiên hạ hay sao?

U Nu: - Một ý kiến hay nhưng không khả thi. Hoặc ít nhất là thiếu điều kiện cần.

- ???

Chủ tịch Hà suy nghĩ hồi lâu, ông vuốt râu cười nói ra đáp án:

- Ta biết điều kiện cần mà U Nu nói là gì rồi! Đó chính là sự quy thuận của nguyên thủ quốc gia. Nhớ khi xưa, ta lặn lội từ Hano vượt núi băng rừng đến Quảng Đông, được gặp riêng Giang thủ tướng sau đó mới có một S quốc hòa bình thống nhất tốt đẹp như vậy. Còn Myanmar và Niger cũng vậy, nếu không có U Nu và Hamani Diori quyết đoán gia nhập, thì làm sao có Myanmar vựa lương thực của thế giới và Niger trung tâm lao động của thế giới ngày nay.

Phổ Nghi: - Chủ tịch Hà nói quá đúng! U Nu, nhất thống thiên hạ có phải là cần điều kiện như vậy không?