Đại Náo Từ 1960

Chương 236: . Thống nhất thiên hạ VI



Chương 236. Thống nhất thiên hạ VI

- Dù ta là người vạch ra kế hoạch, nhưng ta không ngờ lại thành công đến vậy! Ngay cả Liên Xô mà cũng xin gia nhập luôn rồi...

U Nu: - Đây là đại thế, ngay từ đầu các nước lớn như Liên Xô, Ấn Độ chúng ta không muốn "Thuyết phục" nhưng càng ngày càng có nhiều quốc gia xin gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng, đã tạo thành một dòng cuốn, cuốn tất cả bọn họ vào trong luôn!

Hamani Diori: - Ta thì thấy Liên Xô, Ấn Độ, Mỹ, Trung lần này cố ý xin vào là muốn xem Liên Minh Thịnh Vượng trở thành một tổ chức Liên Hiệp Quốc thứ hai, họ muốn vào để tranh thủ đồng minh nhằm khống chế Liên Minh Thịnh Vượng mà thôi!

Giang Bình An: - Ha ha ha... chỉ cần vào Liên Minh Thịnh Vượng thì sơ tâm của ta đã đạt được. Trước hết là không còn xung đột vũ trang diện rộng trên quốc tế. Thứ hai là người dân các nơi được tự do, được thịnh vượng. Thế là quá đủ!

Chủ tịch Hà: - Điểm này ở Giang thủ tướng là điểm ta luôn phục, luôn lấy hòa bình và lấy dân làm gốc cho dù là đối đãi với các quốc gia khác, các dân tộc khác. Tâm của ngài thật rộng lớn bao la!

Giang Bình An: - Cảm ơn chủ tịch Hà đã quá khen, ta chỉ cố giúp người dân thường mà thôi, họ luôn luôn vô tội, họ chỉ muốn một cuộc sống ấm no, chỉ có các triều đại, các lãnh đạo của mỗi quốc gia, tại các thời điểm lịch sử, đã quyết định tham lam mới phải làm dân chúng lầm than, trở thành kẻ xâm lược người khác mà thôi. Giờ quay lại chuyện Liên Minh, sắp tới tổ chức lễ kỷ niệm 1 năm thành lập Liên Minh Thịnh Vượng, ta sẽ tham gia nhưng mọi việc vẫn do U Nu chủ trì, nhưng ngài nhớ nêu lên kế hoạch mà chúng ta đã bàn nhé!

U Nu: - Vâng, chắc chắn ta sẽ nêu lên, Giang chủ tịch cứ yên tâm...

...

Đại công cáo thành, phần khó khăn và nặng nề nhất của kế hoạch là "Thuyết phục" thì Giang Bình An cũng đã vừa hoàn thành, các vị lão hữu lại lần nữa tách ra.

Giang Bình An rời khỏi căn phòng làm việc suốt hơn 7 ngày, tuy hoàn thành tốt nhưng khi bước chân ra ngoài đã hơi phù phiếm, cả người bay bổng lâng lâng. Phía ngoài mấy cô vợ được tin báo đang đứng chờ, hai mắt đỏ hoe, xót xa cho chồng quá lao tâm lao lực, nhưng không cô vợ nào lên tiếng trách móc, các nàng đều được Tần Hoài Như thông báo tình hình sơ lược, biết chồng của mình đang chinh phục thiên hạ, đây là đại sự trong đại sự, không thể nào xem nhẹ được

Cũng may, chỉ hơn 7 ngày đã hoàn tất, nếu kéo dài chừng hai tuần hoặc một tháng, thì chắc các nàng phải xông vào giải cứu chồng ra.

Vừa trở về, Giang Bình An lập tức được đẩy đi tắm, cả nhà tuy có tám người vợ, nhưng hai vừa đẻ, ba lại sắp đẻ, cuối cùng chỉ còn lại Lương Lạp Đệ, Tần Kinh Như và Hà Vũ Thủy giúp Giang lão gia đi tắm mà thôi. Tắm xong, các nàng biết chồng không quá đói nên bắt hắn đi ngủ luôn.

...



Giấc ngủ này ngủ hơn một ngày rưỡi, từ chiều hôm kia đến sáng hôm nay mới tỉnh táo.

Lúc Giang Bình An hồi phục cơ thể và thức tỉnh thì đã là 11/1/1962, sáng sớm 7h.

Mở mắt ra, Giang Bình An thấy vợ lớn Tần Hoài Như đang cho con bú ngay bên cạnh, hắn vui mừng và thản thốt, cuộc sống này thật giống trong mơ, vợ đẹp con ngoan, mỹ nhân và giang sơn đều có đủ, đâu cần phải đòi hỏi gì hơn nữa!

Giang Bình An vói tay định dùng điện thoại gọi điện hỏi thăm đại kế ra sao thì Tần Hoài Như đã hiểu ý, nàng ngăn chồng và kể lại:

- Giang lang, chàng đừng lo lắng, hồi sáng sớm phó chủ tịch U Nu đã gọi điện hỏi thăm và báo cáo kết quả rằng mọi việc cực kỳ thành công, nói chàng cứ yên tâm tịnh dưỡng!

- Hảo... vậy ta tịnh dưỡng đây... nhưng bổn gia chủ giờ đang thèm sữa...

Thấy chồng nói thèm sữa mà hai con mắt cứ nhòm lom lom ngực mình, Tần Hoài Như đỏ mặt như trái gấc chín, nàng ngoe nguẩy muốn chạy trốn, nhưng làm sao chạy kịp vì đã bị chồng ôm chặt, Tần Hoài Như rên rỉ:

- Ậy dà... bỏ ta ra... để ta đi kêu người pha sữa cho chàng!

- Không... sữa mẹ là tốt nhất cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ!

- ???

...

Cả hai vợ chồng trêu đùa chọc ghẹo hồi lâu, Tần Hoài Như nằm trong ngực chồng gương mặt đỏ thấu, cặp mắt long lanh hỏi thăm chồng:

- Giang lang, chàng sẽ bay qua ngay bên Đại Thịnh đế quốc để hoàn thành kế hoạch phải không?



- Không. Ở nhà với các nàng và các con sung sướng hơn, chỉ đến ngày 15/1 ta mới bay qua đó thôi.

- Ủa sao lạ vậy chàng? Đại kế lần này thống nhất cả thiên hạ, chàng phải rất quan tâm mới đúng chứ?

- Ta quan tâm, nhưng cả tuần vừa rồi ta đã làm hết những gì ta có thể làm. Việc còn lại giao cho mọi người là được. Với lại Hoài Như, nàng đã quên một chuyện quan trọng.

- Chuyện gì vậy chàng?

- Nàng đã quên gốc gác của ta. Ta vốn chỉ là một nhân viên quèn đi mua thực phẩm, ta đâu có đủ tài trí hoặc chuyên môn để tham gia tổ chức, điều hành một Liên Minh Thịnh Vượng khổng lồ như vậy. Nếu ta cố tình tham gia chỉ đạo tầm bậy, thì chắc chắn sẽ xảy ra hậu quả xấu. Mấy chuyện đó cứ giao cho bốn lão bằng hữu kia là được.

- Ôi, chàng không nhắc thì ta đã quên thật luôn rồi. Nhớ cách đây chỉ một năm ngắn ngủi, ta thì vẫn còn trong cảnh địa ngục trần gian của Giả gia, may nhờ duyên phận sắp đặt, ta ngã té ở gần nhà của chàng... Ấy thế mà giờ đây đã là đại phu nhân của một thủ tướng quyền uy nhất thế giới. Mọi chuyện cứ như trong mơ vậy!

- Tần Hoài Như, suốt gần một năm nay, ta mang mọi người về đây ẩn cư, nàng và mọi người có oán trách vì ta mà mất cảnh vàng son nhung lụa, thay bằng cảnh tay lấm chân bùn, đèo heo hút gió ở đây không?

- Hi hi hi... chàng đừng nói vậy! Nơi đây đã là thiên đường so với thời gian khổ sở một năm trước rồi. Vả lại cả S quốc đang biến chuyển từng ngày, cái phồn hoa đô hội của nơi đây đang phát triển lên rất nhanh chóng, đặc biệt nhất là khu phức hợp sản xuất và nghiên cứu dược phẩm đang biến nơi này thành sầm uất đó. Chàng biết không, chúng ta về đây chưa được một năm mà hàng xóm láng giềng đã tăng lên 4-5 lần rồi đó.

- Ta biết chứ, con nít tham gia đá bóng càng ngày càng nhiều, mỗi lần có giỗ quải là phải làm cả chục bàn tiệc mới đãi hết được cánh đàn ông. Nhưng người dân xung quanh họ nói nhà chúng ta ra sao hả nàng?

- Họ khen rất nhiều, nhưng không ai cho chồng mình bén mảng qua đây cả, chỉ có mấy chị em và con cái qua đây chơi thôi, họ nói: "Mấy phu nhân trong nhà đó đều đẹp như tiên nữ, cho chồng qua đó là tiêu!"

- Thế mấy ông chồng không cấm vợ của mình à? Không sợ cậu hai Giang háo sắc cua mấy bà vợ sao?

- Hi hi hi... Không ai cấm hết, vì cấm đâu có được. Vả lại mấy ông chồng nhìn vợ mình thua kém nhiều quá nên không ai thèm ghen đó thôi...

...



Giang Bình An bên này được nghỉ ngơi xả láng, vui vầy với vợ con. Phía nhóm của U Nu thì tất bật rối ren, nhưng có một điều kỳ lạ là khi U Nu bày tỏ muốn chia sẻ quyền lực quản lý Liên Minh Thịnh Vượng cho ba người còn lại thì cả ba người đều từ chối dứt khoát.

U Nu: - Hiện giờ Liên Minh Thịnh Vượng đã trở thành khổng lồ, công việc bộn bề, ta muốn nhờ chủ tịch Hà, Phổ Nghi và Hamani Diori gánh vác bớt trách nhiệm giúp ta được không?

Chủ tịch Hà: - Thương chú nhưng tôi không giúp được. Tuổi tôi đã hơn 70, thất thập cổ lai hy. Vợ lại vừa sanh con nhỏ, phải ở nhà chăm sóc đỡ đần. Cảnh cha già con mọn khổ lắm!

U Nu chưa kịp nói gì thì Phổ Nghi cũng nhảy ngay vào:

- Này này U Nu, ta cũng vậy, hoàng hậu vừa mới lâm bồn không lâu, ta đây cũng cha già con mọn, phải chăm sóc hai mẹ con.

Hamani Diori: - Ta còn thê thảm hơn, cả hai bà vợ cùng sanh một lúc, lại là sanh đôi, nên có tới bốn đứa con nhỏ cần chăm sóc. Nên tuy nhìn thấy ta to khỏe hơn Phổ Nghi và chủ tịch Hà, nhưng phải chăm sóc tới bốn đứa con nhỏ lận đó...

- ???

U Nu ngớ người ra không hiểu chuyện gì, ông ta tưởng rằng trong tập thể, việc chia sẻ bánh kem quyền lực là chuyện tốt, ai ngờ người nào cũng từ chối đây đẩy.

U Nu: - Mọi người sao vậy? Chúng ta khó khăn vất vả gầy dựng Liên Minh Thịnh Vượng, tìm cách giúp nó phát triển, giờ nó đã gần như thống nhất thiên hạ, mọi người lại không chịu nắm quyền lực là sao?

Chủ tịch Hà: - U Nu đừng nóng vội, ý tốt của chú bọn ta đều biết. Nhưng bọn ta sẽ không phân quyền đâu. Quyền đó phân không tốt.

U Nu: - Sao lại không tốt vậy chủ tịch Hà?

Chủ tịch Hà thong dong vuốt râu mỉm cười: - Chỉ cần chúng tôi phân quyền, chắc chắn tình cảm của chúng ta sẽ sứt mẻ vì những v·a c·hạm trong Liên Minh. Vả lại ta cũng già rồi, đây là già về tâm lý, nên chỉ cần chăm lo tốt cho người dân S quốc là được. Trời cao đã phù hộ, phái xuống Giang thủ tướng, giúp S quốc không bao giờ gặp cảnh ngoại xâm, thế là ta mãn nguyện rồi.

Phổ Nghi cũng vội tiếp lời: - U Nu à... ông là người thông minh, nhưng đừng suy nghĩ nhiều quá! Nhóm chúng ta năm người, chủ tịch Hà tuy là lão tiền bối, nhưng Giang Bình An mới là cốt lõi, Giang thủ tướng luôn quý tình bạn cũ, chúng ta đều biết như vậy, giờ phân chia quyền lực chắc chắn sẽ có v·a c·hạm, chúng ta thà ngồi ngoài hưởng phước cho sướng còn hơn. Ta cũng già đầu, có cả một đế quốc, hơn nửa tỷ con dân phải lo toan, sắp tới cả đế quốc còn phát động thành lập hội Thiện Tâm trên phạm vi toàn quốc nữa kìa. Ta rất bận rộn, U Nu cứ cố gắng nhé!

Hamani Diori: - Đừng nhìn ta như vậy U Nu, Niger của ta giờ sắp trở thành trung tâm việc làm của cả thế giới, đâu có rảnh rỗi mà giúp ông làm việc, cứ cố gắng đi nhé!

U Nu thống khổ la làng lên: - Vậy là sao? Việc nhiều quá, một mình ta lo sao xuể được?...