Bảng to điện tử hiện lên ba con số với ba màu bắt mắt: xanh - vàng - đỏ tất cả đều là 0%.
Sau đó con số 0% màu xanh bắt đầu tăng lên như phi mã:
1%
5%
19%
37%
78%
99%
100%
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp...
Một tràng vỗ tay tung hô của tất cả mọi người có mặt ở hội trường, U Nu thấy vậy liền tiếp tục với vai trò của người dẫn chương trình:
- Kết quả thật tốt. Nhưng để công bằng và tránh tranh cãi về sau, tôi xin hỏi một lần cuối cùng: Có vị đại biểu nào không hài lòng với kết quả này hay không? Nếu có xin hãy giơ tay lên trong vòng 3 giây nhé, nào mọi người, hãy cùng tôi cùng đếm 3 giây cuối cùng trước khi 1 dự luật rất quan trọng biến thành đạo luật chính thức áp dụng cho cả Liên Minh Thịnh Vượng của chúng ta: 3... 2... 1... kết thúc!
Xin chúc mừng tất cả chúng ta, đã thành công thông qua một đạo luật rất quan trọng về thuế suất 0% một cách công khai và minh bạch nhất.
Và cũng nhân cơ hội này, chúng ta sẽ làm nốt việc bầu chọn cho dự luật thứ hai của ngày hôm nay. Đó là dự luật giải tán q·uân đ·ội chính quy trong vòng 6 tháng. Nghĩa là trong 6 tháng nữa, tất cả các quốc gia và các vùng lãnh thổ của Liên Minh Thịnh Vượng sẽ không còn q·uân đ·ội chính quy.
Khi đó các công dân đủ tuổi sẽ không còn phải thực hiện nghĩa vụ quân sự, quốc gia không còn phải phải oằn vai gánh nặng chi phí nuôi dưỡng một đội quân khổng lồ nữa...
Và trên hết quan trọng nhất là: người lính sẽ không còn phải máu chảy đầu rơi, thịt nát xương tan, g·iết người và bị g·iết trên chiến trường ... không còn hội chứng ám ảnh sau c·hiến t·ranh, không còn cảnh anh hùng trong q·uân đ·ội về đến nhà thì thành cẩu hùng vì thất nghiệp, vì thiếu tiền, vì mất nhà hay bị mất vợ nữa...
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp...
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp...
Lần này tràng pháo tay tán thưởng nối dài không dứt bởi vì một lẽ rất đơn giản, bên cạnh một số ít người có thể hưởng lợi ích rất cao từ q·uân đ·ội, phần lớn trên 95% số người dân đều bị ăn thiệt thòi vì q·uân đ·ội, nên họ vỗ tay rất nhiệt tình.
Ai cũng biết hình ảnh người lính luôn cao thượng, nhưng cũng luôn đồng nghĩa với hy sinh, với gánh nặng chi phí. Nếu giờ có Liên Minh Thịnh Vượng bảo bọc, không cần thiết phải bảo vệ an ninh quốc gia nữa, thì tội vạ gì tổ chức q·uân đ·ội? Tổ chức ra để phòng thủ ai? Để đánh ai?
U Nu: - Xin mời các đại biểu bầu chọn. Các kỹ thuật viên xin làm ơn cho màn hình trở lại số 0 thì chúng tôi mới có thể tiếp tục làm việc ạ!
Ha ha ha ha ha ha...
Cả hội trường cười nghiêng ngả, trong tiếng cười sảng khoái ấy, kết quả bầu chọn đã mau chóng hiện lên, vẫn là thông qua dự luật 100%.
U Nu: - Wow... Thật quá tuyệt vời, liên minh của chúng ta vừa tiết kiệm cả trăm triệu đồng nhờ việc bầu chọn nhanh gọn lẹ. Như vậy xin chúc mừng tất cả chúng ta, mọi người đang có mặt trên hội trường này cũng như hơn 3 tỷ người xem trên thế giới. Ta xin tuyên bố dự luật giải trừ q·uân đ·ội chính quy đã được thông qua 100% lần này ta không đếm 1,2,3 nữa vì chắc chắn mọi người đã biết đến sự công khai minh bạch của liên minh rồi, các đại biểu có quyền đưa ra nghi ngờ, nhưng qua hôm nay hãy cố gắng thực hiện luật của liên minh là được. Như vậy tất cả chúng ta đã chung tay góp sức cũng như cùng nhau chứng kiến trong Liên Minh Thịnh Vượng: thuế và q·uân đ·ội đã trở thành lịch sử, thành quá khứ, thành ngày hôm qua...
Bởi vì ngay tại đây, tại giờ phút này, tất cả đã không còn như cũ, xin chúc mừng tất cả, ha ha ha...
...
Theo tiếng cười sảng khoái của phó chủ tịch U Nu, rượu champagne được rót tràn ly, tất cả mọi người uống mừng sự thắng lợi của mọi người, của Liên Minh Thịnh Vượng.
Hai đạo luật mới mặc dù chỉ là nội bộ của Liên Minh nhưng thực tế nó đã là hai đạo luật quốc tế vì Liên Minh Thịnh Vượng giờ đã thành công thống nhất thiên hạ. Hai đạo luật này đã giúp tất cả mọi người, mọi quốc gia giải phóng khỏi hai cái ách mà con người tự phát minh ra rồi tròng lên cổ của mình: thuế và q·uân đ·ội.
Thực tế ở Đại Thịnh đế quốc và S quốc đã chứng minh rất rõ: dù bỏ thuế, bỏ q·uân đ·ội chính quy thì một đất nước, một đế quốc cũng sẽ không sụp đổ.
Xưa nay, chuyện xây dựng và phát triển q·uân đ·ội hoàn toàn là do chạy đua vũ trang. Thử hỏi, từ thời nguyên thủy, các bộ lạc không tiếp xúc nhau thì q·uân đ·ội tồn tại để làm gì? Chỉ khi các bộ lạc, các đại bộ lạc, các quốc gia v·a c·hạm chém g·iết thì q·uân đ·ội mới được thành lập, phát triển một cách bị động dùng để phòng thủ hoặc t·ấn c·ông thôn tính đối phương...
Giờ q·uân đ·ội được giải trừ, thế giới trở lại đại hoà đồng, không còn giao chiến, cái ách q·uân đ·ội đã bị Liên Minh Thịnh Vượng thực hiện theo ý chí của Giang Bình An, vứt bỏ nó đi vào lịch sử loài người.
Một phát minh cho dù vĩ đại đến đâu, nếu đã trở nên vô dụng thì vứt đi là đều tất yếu, cùng lắm thì đưa vào viện bảo tàng để chiêm ngưỡng.
Giang Bình An ngồi lặng lẽ, nhấm nháp ly rượu champagne, thật tình thì hắn vẫn cùi bắp, chả thấy nó ngon gì cả, chỉ thấy nó sủi bọt li ti vui vui mà thôi. Hắn đang lặng người xúc động vì thành quả đạt được ngày hôm nay: cuối cùng sau hơn một năm trầy trật cố gắng, hắn cũng đã chinh phục, thống nhất được tất cả, giải phóng mọi người dân trên thế giới khỏi thuế và q·uân đ·ội.
Hắn còn nhớ khi xưa mới lập quốc cùng Phổ Nghi, ngay cả hoàng đế Phổ Nghi cũng không đồng ý chuyện miễn thuế 100% và chuyện dẹp bỏ q·uân đ·ội của cả một đế quốc. Thậm chí khi công bố hai điều này ra toàn thế giới, tất cả mọi người đều nói Đại Thịnh đế quốc điên rồ, chắc chắn sụp đổ.
Nhưng Giang Bình An đã gạt bỏ mọi thứ ngoài tai, nhất ý cô hành, một mình lèo lái chống đỡ tất cả.
Vậy cũng có người thắc mắc, hắn làm vậy để làm gì? Đó chỉ là một đế quốc lý tưởng không tồn tại trên thực tế, chỉ cần hắn có sơ xảy gì đó là lâu dài cát lý tưởng sẽ ầm ầm sụp đổ.
Nhưng đến ngày hôm nay 15/1/1962, một năm một tháng lẻ hai ngày tính từ ngày hắn hồn xuyên qua đây 13/12/1960, khi thế giới đã trở thành đại hoà đồng, đại thống nhất thì lý tưởng không thuế, không q·uân đ·ội đã trở nên hiện thực, ai ai cũng thực hiện nó thì nó sẽ trở thành đương nhiên, trở thành chân lý...
...
Trong hội trường, ngay cả phóng viên giờ đây cũng quẳng cả máy ghi âm, ghi hình mà tham gia cuồng hoan cùng mọi người, uống rượu champagne tràn ly, cười đến độ chảy cả nước mắt vì sung sướng, bởi vì bản thân họ cũng được hưởng luật không thuế, không q·uân đ·ội, và cả không tiền điện... Giờ đây họ thực sự nếm trải được cảm giác hạnh phúc của người dân Đại Thịnh đế quốc, của người dân S quốc khi hưởng chúng.
Mọi người cùng nhớ đến cảnh hàng triệu, hàng chục triệu người dân Myanmar quỳ bái cảm tạ Giang Bình An thủ tướng khi cho họ nhà ở, miễn phí điện, nước sinh hoạt... Khi đó cả thế giới lặng người xúc động trước tình cảnh đẹp đó... Nhưng giờ đến phiên mọi người hưởng thụ, họ mới nhận ra nó tốt đẹp đến dường nào, mới cảm được tâm trạng khi quỳ bái của người dân Myanmar là tự nguyện ra sao!
Chẳng qua lần này Giang Bình An đã rất khéo léo đưa U Nu và Liên Minh Thịnh Vượng ra làm tấm bình phong, che giấu bớt bản thân của mình nên mới không quá nổi bật, không quá bị người nhớ thương, ví dụ như cả hai đạo luật vừa rồi, dù rằng toàn bộ là ý chí của Giang Bình An muốn cả Liên Minh Thịnh Vượng thực hiện, nhưng biểu hiện ra bên ngoài lại là cảnh tất cả đại biểu đều bầu chọn 100% vì vậy ai cũng có công, nên không ai cần cảm ơn gì ai cả...
Giang Bình An đã thành công làm được chuyện tốt mà không phải quá nổi bật. Đây là một tiến bộ rất lớn của bản thân hắn. Có thể đạt được mục đích mà lại nhẹ một thân, thật là quá tuyệt vời!
...
Ngồi ngay bên cạnh của Giang Bình An là chủ tịch Hà, ông cũng hiểu rất rõ ý nghĩa cuộc họp báo ngày hôm nay, hiểu được món quà tặng và hai đạo luật được thông qua sẽ có giá trị quan trọng như thế nào, nhưng hơn hết ông xúc động rơi lệ vì một điều khác: Hôm nay từ đầu đến cuối cả buổi họp báo, từ U Nu cho đến phóng viên... tất cả đều nói tiếng S quốc, tiếng mẹ đẻ của ông, của quê hương ông.
Giang Bình An nhìn thấy bên mình chỉ còn lại có chủ tịch Hà xúc động rơi lệ, hắn vội vàng hỏi thăm:
- Vì sao chủ tịch lại khóc?
- Khà khà khà... ta có khóc đâu... Ta cười đấy chứ, cười vui đến rơi cả nước mắt. Giang thủ tướng ơi, quen nhau cả năm rồi, giờ chúng ta đã thành công, đã chinh phục được, làm cho đại thế giới hòa đồng bằng biện pháp hòa bình không vũ lực. Đặc biệt nhất là nhờ thủ tướng mà tiếng S quốc giờ đã thành tiếng nói chung cả thế giới rồi. Ôi thật tuyệt vời làm sao! các tiên hiền của đất nước ta chắc chắn sẽ tự hào lắm đây...
- Chủ tịch Hà nói đúng. Chúng ta đã thành công trên nhiều mặt trận. Nhưng trước mắt theo ta quan sát, rất nhiều nước vẫn bằng mặt mà không bằng lòng, xem ra vẫn còn gánh nặng đường xa đây!
- Giang thủ tướng nói không sai, chúng ta nhờ tài phép thông thiên của ngài chỉ một năm đã thống nhất thiên hạ, nhưng để chải vuốt thông thuận tất cả, ta e rằng cần ít nhất 10 năm. Nhưng ta có một vấn đề quan trọng muốn nói với ngài.
- Ha ha ha... ta rất sẵn lòng mời chủ tịch Hà uống trà trong căn phòng quen thuộc của ta, còn loại rượu đẹp đẽ này, thú thật là ta vẫn không quen uống!
- Khà khà khà... ta thích cái tánh thủy chung ít thay đổi của ngài. Vậy chúng ta đi đàm đạo thôi!