... Giang Bình An bị làm khó, hắn vuốt cái cằm suy nghĩ, sau đó quyết định chơi lớn một phen...
Hắn lại dùng bàn tay vàng g·ian l·ận, tra xét cửa hàng ảo, mày mò vài phút Giang Bình An lật bàn tay xòe ra, trong đó hiện ra một viên đan dược đen thùi lùi như thuốc tể.
Nhưng khác với thuốc tể, viên đan dược này lại đen bóng xinh đẹp như một viên đá quý, mùi vị bị phong tỏa hết bên trong nên bên ngoài chỉ có một mùi dược hương cực nhẹ.
Con rùa lớn vừa liếc nhìn viên đan dược này thì bản năng của nó thôi thúc mạnh mẽ muốn nó phải ăn, nó dùng ánh mắt như biết nói van xin Giang Bình An, sau đó lại còn thực hiện một động tác vừa nhân tính vừa cực khó đối với loài rùa: nó chấp hai chân trước lại bái Giang Bình An mấy bái để van xin.
Phía trên bờ hồ, chủ tịch Hà và vài đồng chí nhìn thấy Giang thủ tướng nói chuyện với con rùa vàng khổng lồ thì đã kinh ngạc trợn tròn mắt, giờ Giang thủ tướng lấy viên thuốc đen thùi ra, con rùa lớn lại chấp hai chân trước bái cầu... thật là quá mức tưởng tượng, Giang thủ tướng thật là kỳ nhân, luôn làm và luôn gặp kỳ sự!
Giang Bình An không suy nghĩ nhiều, hắn đã quyết định mua đan dược thì chắc chắn sẽ tặng cho con rùa vàng khổng lồ này vì một lẽ rất đơn giản, đan dược này chỉ dành cho yêu thú không dành cho người được, đây là Hóa Cốt Thông Ngôn đan, chuyên giúp yêu thú đã thông linh hiểu được tiếng người uống vào luyện hóa cốt hoành ngang cổ họng, sau đó có thể phát ra những âm thanh giống tiếng con người...
Đây hoàn toàn là một loại đan dược dành cho yêu thú, theo lý thì con rùa vàng khổng lồ này không thể là yêu thú, khó mà ăn vào đan dược rồi nói ra tiếng con người được, nhưng Giang Bình An dạo này tiền nhiều rủng rỉnh, một viên đan dược vài triệu HP đối với hắn không là gì, thậm chí nó chỉ là số lẻ, giao dịch không hiện ra thông báo luôn.
Rùa vàng khổng lồ vừa bái, Giang Bình An đã nhanh chóng đưa đan dược vào cái miệng to lớn đã há chờ sẵn, viên đan dược vốn nhỏ, bỏ vào miệng to lại càng lộ vẻ nhỏ bé, nhưng nó nhỏ mà nó có võ...
Không biết chuyện gì xảy ra bên trong rùa vàng khổng lồ, chỉ thấy nó nhắm mắt nằm yên bất động trong 15 phút, sau đó nó mở mắt ra, hai hàng nước mắt tuôn sa hai bên khóe mắt, nó mừng rỡ ngửa cổ lên trời và rú lên một tràng cực lớn:
- A... a ... a...
Giang Bình An thề rằng đây hoàn toàn là rú ra được tiếng người, hắn thấy quá thú vị, không ngờ lại có tác dụng, nhưng phải chờ tiếp xem sao, lỡ biết đâu chỉ biết rú mà không biết nói chuyện?
Con rùa vàng khổng lồ rú một tràng phát tiết thoải mái, sau đó nó nhìn Giang Bình An, lại chấp hai chân trước và mở miệng:
- Xin... đa... tạ... ân... công...
Giang Bình An kinh hãi, trên bờ chủ tịch Hà và mọi người cũng kinh hãi.
- Ngươi nói được tiếng người rồi sao?
- Dạ... đúng... vậy!
- Ta là Giang Bình An, ngươi là ai?
- Ta là rùa vàng, chưa có tên, mong ân công đặt tên cho ta.
Mới nói đến câu thứ ba, con rùa đã nói năng lưu loát, Giang Bình An ngẫm nghĩ:
"Nó muốn ta đặt tên, nó là rùa chắc lấy họ Quy là ổn, thêm cái tên Thịnh Vượng nữa thì... chắc sẽ bị chửi ngay. Thôi thì lấy một cái tên ý nghĩa một chút vậy!"
Giang Bình An hắng giọng lên tiếng:
- Được... ngươi muốn thì ta sẽ đặt tên. Ngươi là rùa, xem như họ Quy, nơi này lại là thủ đô của cả nước, vậy đặt tên cho ngươi là Phù Nam, như vậy có được không?
- Đa tạ ân công, ta thích tên Quy Phù Nam này.
- Giờ ngươi đã nói chuyện được rồi, hãy nói cho ta nghe, ngươi tìm ta để làm gì?
- Tìm ngài để cầu ngài trợ giúp. Cái hồ này mấy trăm năm nay ta sinh sống ở đây, giờ nó quá nhiều sình bùn khí độc, chẳng những cá tôm rùa chúng ta khó sống mà cả cây sen quý cũng đang mong manh khó chịu, các mép lá của nó đã úa vàng, e rằng chỉ nửa năm nữa nếu còn thiếu linh khí, chỉ sợ rằng nó sẽ c·hết mất!
- Linh khí ư?
- Phải, cây sen này đã là linh thảo cấp thấp, tuy không cần nhiều linh khí nhưng nếu không có linh khí trong một thời gian dài thì sẽ bị c·hết.
- Ôi trời! sao tự dưng ta chọn trúng linh thảo để trồng chi nhỉ? Rõ ràng trái đất đâu có linh khí, thật là sơ ý!
- Ồ, hóa ra chính ân công đã trồng cây sen quý này ư, vậy là ân càng thêm ân. Chính nhờ ta ăn được các hạt sen quý này nên mới đột phá, trở thành linh thú cấp thấp nhất, lại sinh ra linh trí, nhận được truyền thừa thuở xa xưa từ tổ tiên để lại.
- Khà khà khà... đó là phúc phận cơ duyên của ngươi. Ta vốn dĩ vô tình, chỉ muốn trồng sen tạo cảnh ai ngờ tạo ra cả một "thánh địa" lại tạo ra một linh thú. Nhưng giờ hồ nước đang gặp rắc rối, ngươi muốn ta làm gì để giúp ngươi và cây sen đây?
- Ân công, Quy Phù Nam xin ngài hãy cho hút hết nước cũ, sình bùn khí độc ra khỏi hồ, sau đó thêm nước mới vào, nếu là linh thủy thì càng tốt. Linh thủy sẽ cung cấp một ít linh khí cho cây sen, nhờ đó ta cũng sẽ hưởng ké được một ít.
- Vậy linh thủy sẽ trôi hết linh khí, đến lúc đó thì sao?
- Dạ bẩm ân công, cây sen và ta vốn là linh thảo và linh thú cấp thấp, chỉ cần có linh thủy duy trì linh khí thì sẽ nương nhờ nhật nguyệt tinh không mà luyện hóa ánh mặt trời, ánh trăng, ánh sao để sinh ra linh khí nhỏ nhoi tẩm bổ ngược lại linh thủy trong hồ, hình thành một vòng tuần hoàn bền vững. Nếu vài chục, vài trăm năm sau lại thiếu linh khí, ta sẽ mặt dày xin ân công giúp đỡ nữa!
- Ha ha ha... Phù Nam ơi là Phù Nam, lão tính kế thật chuẩn ha! Nhưng ta có chỗ tốt gì không?
- Ân công quá khen, ta và cây sen sẽ cố gắng tạo ra thánh địa càng ngày càng tốt cho thủ đô, ngoài ra còn tăng lên khí vận cho cả nước nữa!
- Ngươi mà biết xem khí vận nữa sao?
- Dạ biết thưa ân công. Khi ăn rất nhiều hạt sen, ta may mắn đột phá linh thú, chẳng những mở linh trí, thu truyền thừa mà còn nhận được một thiên phú thần thông, đó là khai linh nhãn. Linh nhãn của ta có thể nhìn rõ thực hư, nhìn thấu khí vận của một người, một tổ chức, một quốc gia...
- Ha ha ha... thật thú vị... Vậy ngươi xem thử khí vận của ta và của vài người ở đây đi.
Quy Phù Nam ngóc đầu híp cặp mắt ti hí của nó nhìn mấy người trên bờ, nó gật gù chốc lát rồi mở miệng:
- Cụ già đứng đầu có khí vận đế vương màu vàng rực rỡ. Mấy người đứng sau cũng quý nhưng chỉ là văn thần võ tướng.
- Vậy còn ta, sao ngươi không xem?
- Dạ bẩm ân công, khí vận của ngài ta đã xem lâu rồi nên mới bơi vào đây xin giúp đỡ. Khí vận của ngài rất là lạ. Nếu xét căn bản bên trong thì chỉ là một người quá đỗi bình thường. Nhưng không hiểu sao bên ngoài của ngài bao trùm một tầng khí vận quý giá tột đỉnh, nó có màu tím thật đậm, xét về cấp bậc có thể sánh với các bậc thánh thần... Nhưng nó lại không phải tự thân của ngài mà như là một sự kỳ ngộ khủng kh·iếp!
Giang Bình An và chủ tịch Hà nghe câu này cả hai cùng sửng sốt, Quy Phù Nam quả thật có linh nhãn, chuyện của Giang Bình An nó nói rõ gần như chính xác hoàn toàn, quá thần kỳ.
Chủ tịch Hà lúc trước từng nghe Giang Bình An đánh giá tự thân: người chỉ bình thường xoàng xĩnh, nhưng nhờ kỳ ngộ nên vượt trội tất cả trở nên một bậc thần tiên trong mắt của mọi người. Lúc ấy chủ tịch Hà bán tín bán nghi, nhưng giờ lại nghe con linh quy này miệng phun chân ngôn nói rõ ràng, ông trở nên tin hẳn.
Giang Bình An ngẫm nghĩ đôi chút, hắn quyết định giúp quy thì phải giúp cho trót, bèn vung tay biểu diễn.
Đầu tiên thu hết cá tôm rùa rắn, sen... vào không gian trữ vật, sau đó thu hết nước cũ, sình bùn khí độc, rác rưởi... tích tụ không biết bao lâu đem gửi đi tuốt mấy bãi đất ngập nước ngoài miền Trung.
Tiếp theo xây đắp một ụ đất to bự thấp hơn mặt nước để làm chỗ cho cây sen Nhật Minh Thiên Hương, lại thêm vài ụ đất to vươn khỏi mặt nước làm chỗ cho rùa và các loài thủy cầm trú ngụ đẻ trứng sinh sản... cuối cùng là mua linh thủy đổ vào đầy hồ.
Quả nhiên thứ gì có dính đến chữ linh là đắt tiền, chỉ mua không bao nhiêu linh thủy mà đã tiêu hết 7-8 tỷ HP, mặc dù chỉ là mưa bụi nhưng so với cây sen mua ban đầu chỉ vài triệu HP làm Giang Bình An cười khổ.
Hắn nhớ kiếp trước sống đơn độc nghèo khó ở khu nhà trọ, có lần hắn cũng học đòi nuôi hai con cá vàng tung tăng bơi lội cho bớt cô đơn, hai con cá vàng mua chỉ mất vài chục ngàn lẻ nhưng phải đầu tư hồ kính, máy bơm, lọc, đèn, thức ăn... hết gần triệu bạc.
Tình cảnh hai bên hết sức giống nhau, chỉ thả nuôi một cây sen, giờ Giang Bình An phải cải tạo cả một cái hồ to rộng 12 ha, xem ra người ta hay nói "nghề chơi cũng lắm công phu" là có thật vậy!
Linh thủy vừa đổ đầy hồ, hồ Rùa Thần lập tức thay đổi diện mạo, nó trở nên... xấu xí hẳn đi vì... đục ngầu.
Chuyện này Giang Bình An cũng hết cách, thay nước lúc nào cũng phải vẩn bùn là đương nhiên. Nhưng linh thủy quả nhiên danh bất hư truyền, vừa xuất hiện đã làm không gian cả cái hồ to trở nên mát mẻ sảng khoái vô cùng, thậm chí bùn đang vẩn đục cũng mau chóng lắng đọng trở lại, làm hồ nước bắt đầu trong xanh như ngọc bích.
Giang Bình An mừng rỡ, lại vung tay lấy ra cây sen trồng xuống ụ đất to đã đắp sẵn nằm bên dưới mặt hồ khi nãy. Khi trồng, Giang Bình An có chú ý, hắn thấy tất cả lá sen tuy vẫn to như cái nia, nhưng tất cả đều bị vàng mép lá giống như lời cảnh báo của Quy Phù Nam khi nãy, hắn thầm may mắn và lẩm bẩm:
- Ta đặt tên Quy Phù Nam là đúng lắm mà... mới vừa gặp mặt thôi đã giúp thủ đô của ta giữ được một "thánh địa"... thật là hú vía...