Đại Náo Từ 1960

Chương 321: Chính truyện 1. Giang mắt đỏ



Chính truyện 1. Giang mắt đỏ

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Bình An chợt giật mình mở mắt thấy mình đang trong một căn nhà rất cũ kỹ theo dạng thôn quê, không khí rất lạnh, bụng truyền đến cảm giác rất đói.

Hắn nhắm mắt lại để hồi tưởng, ngay sau đó trí nhớ trở về, tất cả buồn vui, kỷ niệm, đau đớn, khổ sở... không sót tí nào, bị hắn gặm nhấm từng ly từng tí. Ngọn nộ hỏa trong lòng lại bùng phát lên dữ dội, hắn gào thét trong lòng:

"Gaia Lam, thù này đã kết. Bất kể ngươi cố ý hay vô tình. Tính mạng gia đình vợ con của ta, bằng hữu của ta, mấy tỷ người dân Đại Việt của ta... ta đều tính hết trên đầu nhà ngươi. Sẽ có ngày ta đòi lại cả gốc lẫn lãi!"

Giang Bình An một lần nữa mở mắt ra đánh giá tình hình.

- Mọi thứ vẫn như cũ, thân thể ta giờ ốm yếu thế này thì chắc lại là hồn xuyên nữa rồi!

Hắn mặc kệ giá rét, lòm còm bò dậy tìm cái gương xem thử mặt mũi.

- Ái chà, vẫn đẹp trai như con bà Hai bán khoai, tóc không bị bạc vì lệ khí, chỉ có đôi mắt lại đỏ ngầu nữa rồi. Xem ra sau này nên lấy nickname mới: "Giang mắt đỏ".

Hắn đi đến bếp lò, bỏ thêm củi vào khơi lại mớ than hồng sắp tàn, không bao lâu ngọn lửa mới đã bùng lên cung cấp hơi ấm cho gian phòng lạnh lẽo.

Giang Bình An vừa ngồi sưởi ấm vừa hồi tưởng lại mọi chuyện:

"Khi xưa ta là một anh chàng công nhân 30 tuổi, làm việc trong khu công nghiệp VSIP Bình Dương, đ·ã c·hết vì nhồi máu não, hồn lại xuyên vào nhân vật chính trong tiểu thuyết mà ta đang xem, lại xuyên vào ngay trong chương một phần mở đầu: mùa đông, 13/12/1960, tại Kinh Giao, hồng tinh công xã, Lương gia thôn, ngoại thành Bắc Kinh.

Khi đó dựa vào bàn tay vàng ta quát tháo phong vân, thống nhất thế giới, chuẩn bị tiến quân ra vũ trụ thì sự cố xảy ra... Cả thế giới 1960 tan vỡ... Cuối cùng ta được Gaia trái đất đền bù cho làm lại từ đầu một lần nữa."

Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì một thiếu nữ 16-17 thanh xuân phơi phới đã đứng ở trước cửa, Giang Bình An biết đây là một trong những nữ chủ của tiểu thuyết, Tần Kinh Như. Và cũng là một trong những ái thê của hắn đã tan vỡ cùng thế giới.

Lúc này nàng vẫn ăn mặc không có gì thay đổi: áo bông màu hồng phấn, tóc buộc hai đuôi ngựa, khuôn mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo, mắt to đen láy linh động, miệng nhỏ xinh, cằm chữ v.

- Bình An ca ca thức dậy chưa?



Giang Bình An nghe giọng nói quen thuộc liền cầm lòng không đậu rớt nước mắt, luồng lệ khí trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, các chân sợi tóc lại bắt đầu hiện ra màu bạc trắng.

Lời nói của Tần Kinh Như là tiếng Tàu, Giang Bình An gốc Việt, nhưng đã rèn luyện leo l·ên đ·ỉnh phong ở thế giới trước, giờ tiếng Tây Tàu gì đó đều không thành vấn đề. Hắn mở miệng theo thói quen muốn ôn nhu một chút, nhưng lời nói vừa đến cổ họng thì đã bị lệ khí chặn ngang và thay đổi 180⁰:

- Nàng đến đây làm gì?

Lời nói lạnh tanh, nhát gừng làm Tần Kinh Như sững sờ. Từ thuở bé tắm mưa cởi chuồng, cùng đi chăn trâu, cùng cắp sách đến trường... chưa bao giờ Giang ca ca lại nói với nàng như vậy. Nàng ươn ướt hai mắt ngập ngừng hỏi:

- Giang ca ca, ta đến để giúp ca ca dọn dẹp nhà cửa. Hôm nay sao giọng nói của ca ca ngộ vậy?

Giang Bình An không trả lời, mọi hành động quan tâm và lời nói ôn nhu, hay thậm chí ánh mắt ôn hòa mà hắn muốn dành cho mỹ thiếu nữ này đều bị lệ khí chặn ngang.

- Giang ca ca, ta vào được không?

- Không được! Ta đang bận việc.

Nước mắt không ngăn cản được, rơi ào ào trên gương mặt xinh đẹp, Tần Kinh Như tủi thân vụt bỏ chạy về nhà.

- Hu hu... Giang ca ca thối tha! Ta chờ ca ca đã biết bao lâu. Bao nhiêu đám dạm hỏi ta đều gạt bỏ. Giờ chỉ nhận lại được lạnh lùng xua đuổi... Ta hận ca ca...

Tiếng khóc không lớn nhưng giữa buổi sáng mùa đông vạn vật tĩnh lặng lại vẫn theo gió lọt vào tai của Giang Bình An. Hắn cười khổ, mặt mày méo xẹo.

- Đi rồi cũng tốt, hận ta cũng tốt... Đây không phải là vợ ta, vợ ta đã "c·hết"! Hừ, Gaia trái đất cứ tưởng đưa ta vào đây để đền bù, tìm lại vợ, sanh lại con và để nó cứu ra ngoài thế là xong! Đúng là vô tình bạc nghĩa, nó tưởng chuyện tình cảm con người với nhau chỉ là trò đùa à?

Giang Bình An càng nghĩ càng tức, hắn nghiến răng nghiến lợi, ngồi bên bếp lò sưởi ấm, tuy bụng đói thật nhiều nhưng hắn lại chẳng màng, chỉ thấy tức giận cành hông không chỗ phát tiết.



- Giờ ta chỉ cần chờ... chờ cho bàn tay vàng xuất hiện, có bàn tay vàng rồi ta sẽ hóa thân thành "Ma Thần" giáng lâm nơi đây, lúc đó mới thú vị... khà khà khà...

...

Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng bàn tay vàng cũng đến giống lần trước.

Trước mặt của Giang Bình An xuất hiện một hình ảnh ảo 3D của một cửa hàng nhỏ, cách trang trí cực kỳ lạ lùng, một giọng nói điện tử vang lên bằng tiếng Việt:

- Xin chào khách hàng mang số thứ tự 1n5577x9, chúc mừng quý khách được lựa chọn để tham gia hệ thống giao dịch liên vũ trụ Thịnh Vượng. Phương châm của chúng tôi là:

"Gì cũng bán và gì cũng mua".

Mục tiêu của chúng tôi là song thắng, hai bên cùng hưởng lợi. Chắc chắn khi quý khách 1n5577x9 tích cực giao dịch với chúng tôi, quý khách sẽ từ từ bước l·ên đ·ỉnh cao nhân sinh, vang danh vũ trụ...

Giang Bình An biết giọng nói này không phải giọng nói của Đệ Tam, có lẽ ông ta đã tránh mặt hắn sau vụ lùm xùm "thế giới tan vỡ".

Giang Bình An giờ đã là ma cũ, hắn gây khó dễ:

- Đã gọi ta là quý khách, sao ngươi không gọi tên ta mà gọi số thứ tự? Quá bất lịch sự!

- Oh... xin lỗi quý khách Giang Bình An!

- Được rồi, ta tha lỗi đấy! Giờ ngươi giới thiệu tiếp việc giao dịch cho đủ chương trình đi.

Hệ thống bị bối rối, nó tuy chỉ là trí tuệ nhân tạo được lập trình sẵn nhưng vẫn nhận ra được vị khách hàng mới này có gì đó quái quái.

- Thưa ngài Giang Bình An, tiền để giao dịch là tiền ảo HP.

Giang Bình An biết rõ nhưng vẫn hỏi cho vui: - Tại sao gọi là HP?



- Đây chỉ là phiên dịch ra ngôn ngữ của ngài thôi, ý nghĩa là "hạnh phúc" có càng nhiều tiền HP thì sẽ càng hạnh phúc, nếu hết HP thì sẽ hết hạnh phúc. Sau đây là một số trị giá vật phẩm ngài hãy tra xét để bắt đầu thử nghiệm giao dịch.

Ngay lập tức một màn hình giả lập hiện ra với chi chít các vật phẩm thượng vàng hạ cám, kế bên chúng là hai cột, một là bán ra và một là mua vào, rất dễ hiểu và toàn bộ đều được ghi bằng tiếng Việt.

Đập vào mắt của Giang Bình An vẫn là một hàng vật phẩm giao dịch rất "chói mắt" giống như hồi trước:

Vật phẩm: con người địa cầu khỏe mạnh còn sống

Hệ thống thu mua: 100 HP / người

Hệ thống bán ra: 200 HP / người

Khi xưa nhìn thấy vụ này, Giang Bình An vừa sợ vừa nóng máu gà chất vấn hệ thống. Còn giờ đây nhìn lại hắn chỉ thấy buồn cười, đây là một "cái bẫy" rất tinh vi của hệ thống, nó sẽ bẫy những ai mất hết nhân tính đi buôn bán đồng loại để thu lợi bất chính.

Giang Bình An chọc ghẹo hệ thống:

- Con người mà các ngươi cũng dám mua bán ư? Hệ thống các ngươi gan lắm, không sợ liên vũ trụ chế tài à?

Hệ thống lần này thực sự "nhột" ai đời lấy "cạm bẫy" của người ta rồi ghẹo chọc người ta? Nó rất nghi ngờ vị khách hàng mới này có vấn đề, nhưng khổ cái là không có bằng chứng.

- Hệ thống chúng tôi "gì cũng mua, gì cũng bán"

- Đã hệ thống ngươi nói như vậy. Sau này ta có tiền, ta muốn mua rất nhiều con người để tăng dân số. Như vậy hệ thống có đánh giá ta là "vô nhân tính" không? Có xử phạt ta không?

Hệ thống muốn đổ cả mồ hôi hột nhưng đáng tiếc là nó không có tuyến mồ hôi.

- Tại sao quý khách lại muốn hỏi như vậy?

- Khà khà... ta muốn hỏi cho chắc về quy tắc của hệ thống để sử dụng cho tốt. Quy tắc cho phép thì ta làm, quy tắc không cho phép thì ta không làm. Ngươi thấy ta có phải là một khách hàng siêu tốt không?