Venus tức giận chu môi mắng thầm: "Xú chủ nhân! Người ta hầu hạ cả đêm, liên tục thay đổi 8-9 lần tần số sóng âm để giúp chủ nhân an giấc, giờ khen thì khen đi, còn nói móc nói ngéo làm chi nữa chứ!"
Bỏ mặc mỹ nữ ảo giận dỗi, hắn bước ra ngoài núi tuyết, bắt đầu đánh quyền múa đao tập luyện. Được gần nửa giờ, bình minh xuất hiện, hắn lấy chu quả ra ăn để bổ sung năng lượng và dinh dưỡng, sau đó tiếp tục tập luyện.
Khi mặt trời lên cao cao, Giang Bình An dừng tập luyện để thực hiện kế hoạch xây dựng:
"Đấu trường sinh tử".
Hắn chọn khu đất bằng phẳng kế bên và bắt đầu thao tác: dùng hệ thống móc băng tuyết, đất đá tạo một cái hào sâu 4 mét, rộng 5 mét bao bọc phía trong một cái sân hình tròn với đường kính 30 mét. Số đất đá móc lên hắn bỏ hẳn vào không gian trữ vật, khi nào đi hắn sẽ thả ra lắp trở lại. Nhìn kiệt tác Đấu trường sinh tử có hình hài méo mó hắn than thở:
- Ai dà... không phải ngẫu nhiên mà hồi đó học môn thủ công, cô giáo chỉ cho tối đa 6 điểm mà thôi! Xem ra khi xưa ta trách lầm cô rồi a!
Mọi chuyện sẵn sàng chỉ thiếu đối thủ. Giang Bình An mở ra bán kính thu hút vật phẩm, rà quét thảo nguyên vùng Nội Mông, nơi đó nổi tiếng với các bầy sói đông đúc. Thật mau hắn đã chọn được một nhóm 6 con chó sói đang xé lẻ đi săn, hắn thu hút ngay chúng vào không gian trữ vật và thả chúng ra lại đấu trường sinh tử để khai trương.
Trong lúc mấy con sói hốt hoảng vì bị thay đổi môi trường đột ngột, hắn xé lá phù Thiết Bì dán lên trán, toàn thân làn da một lần nữa cứng rắn, dẻo dai cực kỳ, tay cầm đao bầu hóa thân thành cuồng chiến sĩ xông vào t·ấn c·ông con sói gần nhất.
Con sói này tuy bị hốt hoảng nhưng bản năng hoang dã của nó đâu bao giờ sợ con người, đặc biệt là khi con người không cầm súng săn, nó tru lên giận dữ như để trấn trụ con mồi rồi nhe răng chồm người táp vào cổ họng của Giang Bình An.
Một - một đối mặt, trường hợp quá nhẹ nhàng, Giang Bình An nhẹ khom người, khoái đao vung vẩy vào vùng eo bỏ trống của con sói xấu số. Cây đao sắc bén ghê gớm, Giang Bình An cắt đứt eo con sói mà như cắt đậu hũ, không hề gặp lực cản mảy may. Con sói rơi xuống đất, máu tuôn ra xối xả, nhưng nó chưa c·hết mà giẫy giụa kêu gào thảm thiết.
Mùi máu tươi ngay lập tức làm một người và năm thú hưng phấn đỏ ngầu mắt tiến vào trạng thái thị huyết. Trong đấu trường sinh tử không khí lập tức nóng bỏng lên, nhóm sói không còn e ngại tí nào vì môi trường thay đổi nữa, chúng chỉ còn nhìn thấy kẻ thù kiêm con mồi trước mặt mà thôi!
Vậy là 6 c·hết một còn 5, nhưng năm con này lại mạnh mẽ hơn 6 con sói rời rạc hốt hoảng khi nãy rất nhiều. Sói thảo nguyên phong cách chiến đấu khác sói núi rừng.
Chúng không nhảy tới nhảy lui nhiều như bầy sói hôm qua, mà chơi chiến thuật "bầy lang" để đối phó với một con mồi đơn độc. Chiến thuật này cực kỳ đơn giản, tất cả vây quanh con mồi, bên này táp một cái rút lui đến bên kia táp, tuyệt đối không dây dưa dây cà, trừ khi con mồi bỏ chạy thì chúng mới đeo bám con cắn cổ, con cắn chân mà thôi.
Giang Bình An dĩ nhiên sẽ không bỏ chạy, hắn thấy chiến thuật "bầy lang" chơi rất vui, hầu như là đua nhau xem bên nào phản ứng nhanh hơn. Nếu sói nhanh hơn thì nó sẽ có một miếng thịt còn nếu chậm hơn thì nó sẽ nhận một vết đao.
Hai bên giằng co kẻ tới người lui, ngươi cắn ta một cái, ta chém ngươi một đao. Phía bầy sói ưu thế về quân số gấp 5, phía Giang Bình An lại sử dụng hệ thống làm góc nhìn thượng đế quan sát 360⁰, ngoài ra hắn còn ăn thêm một trái chu quả để bổ sung năng lượng, dán Thiết Bì phù tăng phòng ngự, sử dụng bảo đao sắc bén vô song...
15 phút trôi qua cái vèo, năm con chó sói máu tươi giàn giụa, Giang Bình An bị phập hơn chục phát vào mông, chân, mắt cá...
Thấy cả người uể oải đau đớn, hắn không chơi nữa, liền phất tay đem năm con sói sống và một con đ·ã c·hết bỏ về chỗ cũ của chúng, nhưng mặt tuyết loang lổ v·ết m·áu thì hắn vẫn để nguyên. Đây là Đấu trường sinh tử, sao không có máu tươi làm nền được.
Hắn phất tay lấy ra một thân gỗ to dài thả xuống bắt ngang qua hào sâu, tập tễnh đi qua trở về phòng tập trọng lực để chăm sóc thương thế.
...
Làn da quả thật không thủng chút nào nhưng thịt xương bên trong quá đau đớn, thật may mắn không bị táp gãy xương, có lẽ đây là do chiến thuật "bầy lang" cắn nhanh rút nhanh nên lũ chó sói không dùng hết sức.
Giang Bình An rên rỉ bước đi tắm sơ rồi leo lên giường massage tự động, Venus ân cần điều chỉnh chế độ massage hồi phục c·hấn t·hương, tan máu bầm kết hợp với tinh dầu trị liệu đặc hiệu.
Giang Bình An nằm nhắm mắt thả lỏng, vừa hưởng thụ vừa hồi tưởng tượng cuộc chiến vừa rồi, chỗ nào ưu, chỗ nào khuyết để rút kinh nghiệm. Chỉ trong 20 phút mà hắn ngủ luôn lúc nào không hay, Venus thấy vậy liền mở sóng âm giúp chủ nhân ngủ sâu hơn, đây là liều thuốc rất tốt để chữa lành v·ết t·hương cũng như chữa lành tâm trạng.
(điều kiện là cơ thể phải dư thừa năng lượng thì càng ngủ càng khỏe, nếu thiếu năng lượng và dinh dưỡng thì càng ngủ càng mệt)
Mãi đến xế chiều, Giang Bình An mới ngáp dài tỉnh lại, cả người thần thanh khí sảng, hắn đi tắm loại bỏ tinh dầu trên người, sau đó định ăn bánh bao giải quyết cơm chiều thì Venus khuyên can:
- Chủ nhân, sau ngài không ăn uống thịnh soạn hơn để cơ thể tĩnh dưỡng tốt hơn?
- Ăn ngon hơn à?
- Phải, một cái lẩu dê b·ốc k·hói nghi ngút chẳng hạn, thêm chai rượu mạnh... nếu cần ta sẽ nhảy múa giúp vui cho ngài!
- Ngươi biết nhảy múa?
- Đó chỉ là chuyện nhỏ!
- Vậy ngươi múa giỏi nhất là điệu gì?
- Tất cả khách hàng nam đều đánh giá cao nhất ở hai phần: múa cột và múa k·hỏa t·hân...
- Ặc... Ặc... thôi lấy khúc trên bỏ khúc dưới. Ta ăn lẩu uống rượu là được rồi!
Sau đó Giang Bình An lại tiêu tiền lẻ mua thật nhiều combo đồ ăn nấu sẵn để bỏ vào không gian trữ vật.
Chỉ 5 phút sau, bàn ăn đã có lẩu dê nghi ngút khói, thêm chai rượu đế 1 lít trong vắt như... nước lọc. Hắn nghi ngờ phải nếm thử mới biết đây quả là rượu hảo hạng, thứ này mà giả vờ nước lọc thì thách ai nhìn ra được.
Nồi lẩu vốn dĩ 4 người ăn, nhưng nhờ cảm giác ngon miệng quay trở lại nên một mình Giang Bình An ăn sạch sẽ, ngay cả nước lẩu và chai rượu đế cũng sạch trơn. Hai chủ tớ nói cười trêu ghẹo ầm ĩ, giúp Giang Bình An từ từ điều hòa được tâm thái quân bình trở lại.
...
Cuộc sống ẩn cư tạm ổn, chỉ 7 ngày điều dưỡng mà cơ thể của Giang Bình An đã hồi phục và mạnh mẽ gấp đôi người thường, mỗi ngày hai trận đánh nhỏ sáng và chiều với bầy sói, tối ăn nhậu, nghỉ ngơi hồi phục. Tóc bạc vẫn bạc, nhưng cặp mắt của hắn đã bớt sưng, trở lại kích thước như cũ, chỉ là nó vẫn ửng hồng không tan, khi có chiến đấu nó sẽ mau chóng đỏ ngầu trở lại.
Sáng nay Giang Bình An muốn đánh một trận cuối rồi rời đi nơi này, đi về phương Nam, trợ giúp Việt quốc của hắn.
Hai bữa nay Giang Bình An đã nhẹ nhàng đối phó với 10 con sói cùng một lúc mà không bị cắn nhát nào, bí quyết để làm được chính là không để bị vây chặt, sau đó dựa vào khoái đao và Sát quyền là có thể hạ gục hết đối thủ. Hắn đã vận dụng được thành thục đao và quyền, muốn đối thủ sống hay c·hết tùy ý thích.
Trong đó công thần lớn nhất thuộc về chu quả, ban đầu ăn ngày 3 trái (gấp 3 chỉ định) sau đó ngày 5 trái, cuối cùng ngày 7-8 trái.
Vấn đề hoả tính gây nóng cũng được Giang Bình An giải quyết ổn thỏa bằng cách mua vài bộ quần áo lót bên trong bằng Băng Tằm Ti, đây là sản phẩm từ văn minh tu tiên, mặc nó vào mát đến lạnh luôn, thậm chí người bình thường còn bị băng lãnh gây bệnh, thế nhưng nó rất thích hợp với Giang Bình An, dù rằng giá không hề rẻ: combo 20 bộ 1 triệu HP, kèm theo công năng: đao thương bất nhập, giống như bộ áo giáp chống đạn phiên bản tu tiên.
Bước gần đến đấu trường sinh tử, một mùi máu tươi bốc lên gay gắt, cả sàn tuyết đều đã nhuộm đỏ máu sói, đảm bảo chỉ cần Giang Bình An và đám sói bước lên chúng thì sẽ tự động chuyển qua trạng thái thị huyết mà không cần quá trình khởi động.
Nhưng có vẻ sáng nay đã có xuất hiện một vị khách không mời mà đến, nó gửi lời chào rất thân thiện đến Giang Bình An:
- Ngao~ Ùm~~~ùm~~
Tiếng gầm vang dội tuyết sơn của chúa tể sơn lâm làm Giang Bình An đứng hình giây lát, sừng sững trong Đấu trường sinh tử là một con Bạch Hổ kích thước to khủng...