Đại Náo Từ 1960

Chương 339: Chính truyện 19. Cờ cắm đến đâu lãnh thổ đến đó



Chính truyện 19. Cờ cắm đến đâu lãnh thổ đến đó

- Chuyện xưa như gió thoảng... Giờ chỉ còn hiện tại và tương lai. Ta cố ý lộ tài năng phi phàm, là để Bác tin tưởng ta có thể giúp Việt quốc đẩy lùi mọi kẻ địch trên chiến trường... Nhưng trước khi ra trận, ta có một điều kiện...

Bác trầm ngâm: - Mời cậu cứ nói.

- Mỗi trận chiến phải để ta xung phong và khi chiến thắng ta cắm cờ đến đâu thì lãnh thổ Việt quốc sẽ kéo dài đến đó!

- Ồ, như thế nguy hiểm quá! Còn vụ cắm cờ và lãnh thổ thì...

Giang Bình An không nói gì nữa, hắn chờ đợi sự quyết đoán của Bác. Hắn chỉ là một con chim én mang lại mùa xuân, nhưng một con chim không phải mùa xuân, mọi người phải đón nhận và vui vẻ thì mới thật sự là mùa xuân!

Bác nhìn khuôn mặt kiên trì của người thanh niên trước mặt, Người nhận ra đây là kẻ tài cao thì gan cũng lớn... Cuối cùng Người quyết định đánh cuộc thử một phen, dù sao đất nước cũng không mất gì.

- Được, ta chấp nhận điều kiện của cậu. Nhưng chiến trường có rất nhiều nơi, cậu muốn đi đâu?

- Nơi nào lớn nhất, gay go nhất...

Cuộc trò chuyện không dài, Giang Bình An đi nhà tiếp khách nghỉ ngơi. Bác nhìn theo mà lòng tràn đầy rối rắm, Người có cảm giác đây là một quả bom nguyên tử, sức công phá sẽ ghê gớm lắm, nếu khống chế không tốt thì e rằng hậu quả sẽ rất khó lường.

...

Sáng ngày hôm sau, Giang Bình An cầm theo giấy giới thiệu của Bác đi đến chiến trường.

Cuối năm 1960 - đầu năm 1961, cả miền Nam được chia ra hai chiến trường lớn:

* Chiến trường B1: bao gồm các tỉnh từ Khánh Hòa đến vĩ tuyến 17, do Bộ Tổng tư lệnh Quân đội Nhân dân Việt quốc trực tiếp chỉ đạo. Địa bàn chiến trường B1 tương ứng với địa bàn Quân khu I và Quân khu II của Việt quốc Cộng hòa.

* Chiến trường B2: bao gồm các tỉnh từ Ninh Thuận đến Cà Mau, do Bộ Tư lệnh Quân Giải phóng miền Nam Việt quốc chỉ đạo tác chiến. Địa bàn chiến trường B2 tương ứng với địa bàn Quân khu III và Quân khu IV của Việt quốc Cộng hòa.

Giang Bình An bắt đầu từ vĩ tuyến 17, vượt qua sông Bến Hải, tiến vào Quảng Trị. Lần này hắn không đi đơn độc một mình trong xe bay, Bác đã cử theo Trần Bát (bí danh) một cán bộ giao liên quen biết rất rộng với các tướng lĩnh trong q·uân đ·ội. Người này chịu trách nhiệm giới thiệu về Giang Bình An để hắn tự do xung phong và không thuộc về q·uân đ·ội quản lý.



Buổi đầu tiên tiếp xúc của Giang Bình An với bộ chỉ huy chiến trường ở Quảng Trị không vui vẻ gì cho lắm, người ta không vui khi có kẻ đòi đi đánh giặc mà không vào tổ chức, không chịu giá·m s·át, không chịu quản thúc hoặc điều động.

Tổng chỉ huy: - Anh nói anh đến đây để đánh giặc, vậy anh biết đánh như thế nào không?

Giang Bình An: - Tôi sẽ xung phong, vượt qua bom đạn, hàng rào gai thép, vượt qua chiến hào, t·ấn c·ông thẳng tiến vào bộ chỉ huy địch, sau đó treo cờ giải phóng lên là hoàn công. Mọi người đi phía sau thu thập địa bàn, bắt tù binh, thu lấy khí tài, chiến lợi phẩm.

Tổng chỉ huy ngơ ngác, sau đó tức giận chửi đùng đùng:

- Anh bị điên à? Một mình anh đánh vào bộ chỉ huy quân địch?

Giang Bình An bình tĩnh, rút giấy giới thiệu. Tổng chỉ huy nhìn thấy bút tích và con dấu của chủ tịch Hà:

"Giang Bình An đồng chí là "một người phi phàm". Có thể một mình xông pha chiến trận. Yêu cầu tất cả các đơn vị phối hợp, tạo điều kiện tốt nhất để đồng chí này tự do hoạt động tác chiến."

Tổng chỉ huy hít hà một cái thật mạnh, ông nhìn bốn chữ "một người phi phàm" được Bác nhấn mạnh trong ngoặc kép thì biết đây là sự thật không phải chuyện đùa. Cuối cùng ông đành phải thở dài chịu thua:

- Thôi được! Chủ tịch chưa bao giờ nhìn lầm ai, ta cũng tin tưởng anh một lần nhưng trước tiên anh cứ thử công phá một đồn địch nhỏ để làm quen không khí chiến trường trước đã nhé?

Giang Bình An biết Tổng chỉ huy muốn thử coi hắn "mần ăn" ra sao, hắn cũng không phật lòng, chỉ hỏi lại:

- Cái đồn nhỏ đó có bao nhiêu quân địch?

- Khoảng 40-50 tên.

- Ít quá, ta yêu cầu ngài cho ta sơ đồ các đồn xung quanh đó để tiện thể công chiếm luôn cho tiện!

Tổng chỉ huy âm thầm lắc đầu chê bai, đây điển hình là chưa biết đi đã đòi chạy. Nhưng nghĩ đến giấy giới thiệu đặc biệt, ông chỉ đành chỉ tay lên bản đồ tác chiến:

- Đây, đây và đây nữa! Có tổng cộng 4 đồn nhỏ và một đồn trung bình, tổng số trên dưới 500 quân địch.



Giang Bình An lắc đầu, hắn chỉ vào bản đồ, khoa tay khoanh cả một góc to:

- Ta muốn "ăn" cả vùng này!

- Không thể nào. Có tới 20 đồn nhỏ, 5 đồn trung và một đồn lớn lận đó! Tổng số quân địch phải trên 3000.

Giang Bình An hưng phấn xoa tay: - 3000 sao? Như vậy mới sướng chứ.

Tổng chỉ huy chưa kịp phản đối thì lại nghe Giang Bình An hỏi:

- Ngài có biết phía quân địch, toàn miền Nam có bao nhiêu binh sĩ không?

- Khoảng 100 ngàn.

- Khà khà khà... mỗi ngày 3000 tên, chỉ cần một tháng là ta ủi xuống Cà Mau, giải phóng tất cả.

Tổng chỉ huy tức giận: - Anh điên rồi! Chiến tranh không phải trò chơi, nó "chạy" bằng tiền của của nhân dân, nó "chạy" bằng xương máu của chiến sĩ. Chỉ c·ần s·ai lầm là tiền của đổ sông đổ bể, chiến sĩ ngã xuống như rơm rạ...

Giang Bình An quay người, không nhìn bản đồ mà nhìn thẳng vào Tổng chỉ huy, một luồng khí thế "thượng vị giả" lan tràn ra xung quanh người của hắn, hắn cất giọng cười ngạo nghễ:

- Ha ha ha... ngài nói đúng nhưng đối với ta không đúng! Ta xung phong chỉ ta một mình không có thêm chiến sĩ nào nữa. Tiền của lại càng không hao tốn. Trần Bát giao liên, mời anh nói riêng cho Tổng chỉ huy biết chuyện tiền bạc lúa gạo tối hôm qua đi!

- ???

Mang theo đầy bụng nghi vấn, Tổng chỉ huy nghe Trần Bát rù rì kể chuyện, chỉ vài câu ngắn ngủi mà ông đã trừng mắt nhớ lại bốn chữ trong ngoặc kép của Bác, quả nhiên người tài cao thì gan cũng lớn. Cuối cùng ông đành chiều lòng vị khách lạ:

- Vậy anh muốn chúng tôi cung cấp v·ũ k·hí, thiết bị hoặc tình báo gì không?

Giang Bình An lắc đầu.



- Nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, một mình anh làm sao mà...

- Ngài đừng lo, ta có người của ta rồi!

Nói xong, hắn đi ra ngoài sân, Tổng chỉ huy và mọi người tò mò đi theo, lúc này Giang Bình An phất tay, lập tức trên sân hiện lên 100 người lính đặc chủng, mặc đồ rằn ri xanh vàng, đeo mặt nạ quỷ, vai vác súng, lưng gắn dao găm, nhưng không ai mang theo ba lô quân dụng cả.

Tổng chỉ huy trợn tròn mắt, đây là hư không hiện ra trước mắt mọi người giữa thanh thiên bạch nhật.

"Hèn gì hồi nãy Trần Bát giao liên nói người này phất tay lấy ra tiền vàng, lúa gạo. Thì ra là sự thật hết thảy! Trời ơi, lần này mình đụng phải thần tiên thật rồi!"

Nghĩ thầm như vậy nên Tổng chỉ huy từ nghi ngờ đến bây giờ đã tin tưởng rất nhiều, ông thay đổi thái độ hơn:

- Đã anh có người, có tất cả, vậy các anh cần chúng tôi phối hợp như thế nào?

Giang Bình An phất tay thu hồi 100 binh sĩ và trả lời:

- Đội quân Ma Thần của ta sẽ là một con "dao sắc bén" cắt nát đối phương, Tổng chỉ huy hãy cho người theo dõi, khi quân địch tan vỡ đến đâu, mọi người hãy giải quyết hậu quả đến đó. Ta chỉ lo t·ấn c·ông mà thôi.

Tổng chỉ huy nghe vậy thấy quá qua loa, nhưng ông cũng không biết nói thêm gì, chỉ có thể hỏi một câu cuối:

- Khi nào bắt đầu?

- Ngay bây giờ, ngài hãy cho q·uân đ·ội đi trước bố trí sẵn sàng. Ta sẽ chờ đợi một thời gian ngắn để ăn bữa sáng.

Nói xong, hắn lại vào phòng chỉ huy, tìm cái bàn to lấy ra mấy cái lẩu nóng nghi ngút khói, mời mọi người ăn uống làm quen.

Bữa ăn rất ngắn ngủi, mọi người cũng chưa quen thuộc nên không nói gì nhiều.

Hai mươi phút sau, đúng 8h sáng ngày 21/12/1960, Giang Bình An bắt đầu xuất phát thực hiện kiếp sống chiến sĩ đầu tiên của hắn.

Hắn để lại Trần Bát ở bộ chỉ huy, một mình bước lên xe bay, nó bay dựng đứng lên bầu trời và biến mất.

Tổng chỉ huy: - Trần Bát, tôi với ông cũng quen biết đã lâu, giờ ông nói thiệt cho tôi nghe, vị đại nhân vật này là thần tiên ở nơi nào, sao Bác lại mời về được vậy?

Trần Bát: - Tôi nói thiệt, ông tin hay không thì tùy. Người này tối hôm qua tự tìm đến nhà sàn của Bác, tự tiến cử đấy! Sướng không...