Chính truyện 25. Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào
Giang Bình An nhìn các chiến hào + lưới kẽm gai dầy đặc, chạy dài vài trăm mét, hắn than thở:
- Ai... da... phần ngán ngẫm nhất đây rồi!
Ở chiến trường lần trước, chính chúng đã làm biệt đội Ma Thần hao tổn 43 người máy do bị ném lựu đạn bất ngờ ở cự ly ngắn từ chiến hào. Ngay cả Giang Bình An cũng không thu kịp, phải bị nổ tung bay 3-4 lần.
Báo hại Giang Bình An hộc máu ba lần, một bên vừa uống Ngọc Lộ hoàn chữa thương, một bên vừa thu xác người máy cũ, lấy người máy mới ra thay thế.
Đúng như Bác và Võ Đại Tướng phỏng đoán, hắn có thể dễ dàng rà soát và thu hết quân địch, nhưng hắn muốn rèn luyện thật nhiều ở bí cảnh lần này để chuẩn bị cho tương lai đấu đá ngoài liên vũ trụ.
...
1 km bãi mìn Giang Bình An vượt qua chỉ mất 10 phút.
300 mét rào lưới kẽm gai hắn vượt qua chỉ có 5 phút.
Nhưng 300 mét chiến hào + kẽm gai hắn và biệt đội Ma Thần phải mất gần nửa tiếng mới thông qua được. Giang Bình An phải liên tục bổ sung 79 người máy trên tổng số 100. Bản thân hắn cũng ăn 6 quả lựu đạn nổ bất ngờ, cũng may nhờ dán 3-4 lá Thiết Bì phù và ăn 2-3 viên Ngọc Lộ hoàn đã giúp hắn an toàn vượt qua trận địa chiến hào cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này Giang Bình An mới chú ý thấy lực lượng Giải Phóng quân đã bao vây tứ phía và đang nã pháo vào trung tâm chiến trường. Thì ra lúc hắn xông pha trận địa chiến hào, phía quân ta đã quyết định nã pháo trợ uy với mục tiêu là trung tâm chiến trường.
Nhưng phía địch, 15 trận địa pháo binh không phải ngồi chơi, chúng cũng bắt đầu t·ấn c·ông pháo binh của ta, sau đó hai bên chuyển qua đấu pháo.
Phía pháo binh của phe ta giành lợi thế lớn vì phân tán mỏng, phía địch gặp bất lợi vì co cụm dày đặc. Vì vậy chỉ 15 phút đấu pháo, cả 15 trận địa pháo của địch đã im miệng không khạc ra pháo nữa, và phía ta lại tiếp tục bắn phá các mục tiêu trung tâm.
Riêng khu xe tăng, thiết giáp, trực thăng chiến đấu... đã được Giang Bình An thông báo đừng bắn chúng, chúng đã hư hết vi mạch điện tử, nhưng chỉ cần sửa, thay thế thì chúng sẽ hoạt động bình thường, sẽ bổ sung sức mạnh cho phe ta rất nhiều.
...
Như vậy trong 30 phút Giang Bình An gian khổ vượt qua chiến hào, phía quân địch đã bị nã pháo thất điên bát đảo, tạo điều kiện cho hắn thuận lợi t·ấn c·ông sáp lá cà vào bộ chỉ huy của địch.
Tới giai đoạn này phe ta cũng ngừng nã pháo, bắt đầu siết chặt vòng vây chuẩn bị "thu lưới bắt cá".
15 phút chém g·iết hăng máu, Giang Bình An và biệt đội Ma Thần như một thanh đao sắt bén chẻ đôi trận hình của địch, g·iết vào tới bộ chỉ huy của chúng, bắt sống và buộc chúng đầu hàng treo cờ trắng, bên cạnh là lá cờ Giải Phóng quân tung bay phất phới báo tin chiến thắng.
- Thắng!
- Ta thắng...
- Thắng rồi anh em ơi... ...
Cả vạn tiếng tung hô vang vọng khắp chiến trường của các chiến sĩ Giải Phóng quân, họ ôm nhau vui mừng chảy cả nước mắt, trong lúc đó kẻ thù phải vứt bỏ v·ũ k·hí ôm đầu quỳ gối thua trận.
...
Trận chiến này kéo dài hơn một giờ, Giang Bình An mệt mỏi ngồi chờ phe ta đến để bàn giao bộ chỉ huy của quân địch.
Vừa bàn giao xong hắn phất tay thu hết biệt đội Ma Thần sau đó bước chậm ra ngoài với bộ đồ rách tung tóe, thấm đẫm máu tươi.
Các chiến sĩ Giải Phóng nhìn theo bóng dáng vị Thiếu Tướng đầu bạc, tuy không còn hùng dũng hiên ngang như lúc đầu trận chiến, nhưng sát khí lại tỏa ra lạnh căm căm cả chục mét xung quanh. Tất cả chiến sĩ đều đứng nghiêm chào vị tướng quân anh hùng của họ.
Giang Bình An không quay đầu, hắn chỉ khoát tay đáp lại mọi người, sau đó lấy ra xe bay, mở cửa bước vào rồi bay đi mất dạng.
Các chiến sĩ trừng mắt nhìn nhau hết hồn.
- Anh em rất nhiều người đồn đãi "Tướng quân đầu bạc" là thần tiên có phép thuật, ta không tin, nhưng giờ tin rồi!
- Ôi dào... chỉ có 100, à không, 101 người mà dám đấu 2 vạn quân địch... Không thần tiên thì là gì?
- Đúng vậy!
- Có Tướng quân đi đầu xông pha, chúng ta tất thắng!
Ha ha ha ha ha...
...
Trên chiến trường các chiến sĩ cười, ở Hà Nội, bộ tổng tham mưu cũng cười vui rớt cả nước mắt.
Võ Đại Tướng đỏ hồng hai mắt: - Thắng rồi, chúng ta đại thắng, quân địch 2 vạn tên đầu hàng không chạy nổi. Chúng ta đã giải phóng thêm được 3 tỉnh: Quảng Đà, Quảng Tín, Quảng Ngãi. Ăn trọn vùng chiến thuật I của bọn địch.
Bác ngồi nghe không nói gì, chỉ vuốt râu cười hết cỡ, rung đùi khoan khoái, bao lo lắng đã tan biến hết, tình hình chiến sự đang cực kỳ thuận lợi cho quân Giải Phóng.
Võ Đại Tướng tiếp tục tổng kết:
- Chúng ta bắt sống được hơn 17.000 quân địch. Thu được hầu như toàn bộ xe tăng thiết giáp trực thăng chiến đấu của địch, nhưng cần sửa chữa mới sử dụng được. Trận đại thắng này công đầu dĩ nhiên thuộc về Giang Bình An Thiếu Tướng, sau đó là pháo binh của ta rất lợi hại. Công lớn sau cùng chính là chiến thuật của chúng ta đã đúng đắn, chúng ta cho quân địch 3 ngày gom quân, trong khi đó ta cũng gom quân vì vậy mới đủ sức, đủ người hốt trọn ổ chúng nó!
Một người tham mưu khen: - Như vậy có thể thấy tầm mắt chiến lược của Giang Thiếu Tướng cao tuyệt.
- Ta cũng rất phục cậu ta, hai lần quyết định, hai lần đều đại thắng.
Một người tham mưu khác ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng nói ra ý kiến khác:
- Ta xem chưa chắc!
- ???
- Theo ta thấy, thật ra Giang thiếu tướng đã nói rất rõ, cậu ấy ngại phiền. Lần đại chiến đầu tiên ở Quảng Trị, Giang Thiếu Tướng quyết định đánh nhanh là vì 3000 viện quân chưa đến, có thể đánh nhanh thắng nhanh. Còn lần này đại chiến Quảng Đà, không thể đánh nhanh thắng nhanh nên cậu ấy chờ chúng gom hết lại, sau đó nhất lực hàng thập bội, một anh khỏe chấp mười anh khôn...
Mọi người gật gù, ngẫm nghĩ kỹ lại thấy câu nói này rất có lý. Võ Đại Tướng cũng chấp nhận cách nói này:
- Ta cũng đồng ý quan điểm này. Giang tướng quân quá mạnh, cậu ta có thể tùy tâm sở dục đánh theo ý mình, miễn là nhanh gọn lẹ, hiệu quả lớn nhất. Sắp tới chúng ta phải nhanh chóng kiểm soát cho tốt 3 tỉnh mới giải phóng. Ta nghĩ chúng ta sẽ dừng lại tiêu hóa một thời gian để xem quân địch phản ứng ra sao, đồng thời gấp rút kêu gọi người dân 5 tỉnh mới giải phóng tham gia q·uân đ·ội của chúng ta, huấn luyện họ để chuẩn bị thống nhất nước nhà. Bên cạnh đó chúng ta phải mau chóng vận động, khuyên hàng hơn 2 vạn quân địch vừa bị chúng ta bắt sống. Họ sẽ là một lực lượng cực mạnh nếu chúng ta thuyết phục tốt.
Bộ tham mưu bắt đầu đóng góp ý kiến để đưa ra những kế hoạch chi tiết.
Cuối buổi họp, vẫn là Bác cùng ngồi lại tâm sự với Võ Đại Tướng.
- Chú Võ, theo chú thì phía Sài Gòn sẽ phản ứng ra sao?
- Dạ thưa Bác, ta thấy rất có thể... Mỹ sẽ ngồi yên không được và chuẩn bị nhảy vào đấy!
Bác tuy nhíu mày nhưng vẫn vuốt râu cười: - Cái thằng đế quốc to xác ấy thèm muốn chúng ta lâu lắm rồi, chúng đã đổ tiền của, công sức vào miền Nam bấy lâu nay, đâu dễ gì bỏ qua dễ dàng! Ngay từ khi Mỹ không chịu ký tên vào hiệp định Genève 1954, thì mọi chuyện đã được chú định sẵn rồi!
Võ Đại Tướng tinh ý nhận thấy Bác rất vui vẻ thoải mái, không phiền muộn khi nhắc đến đế quốc Mỹ.
- Bác thấy tình hình sẽ ra sao khi Mỹ trực tiếp tham chiến?
- Lúc trước chúng như một thanh kiếm treo trên đầu ép chúng ta không thở nổi, nhưng bây giờ đã khác...
- Bác muốn nói đến Giang tướng quân sao?
- Phải! Có cậu ấy chúng ta từ bị động chuyển thành chủ động, từ yếu thế trở thành cường thế, từ nghèo đói trở thành giàu có... Và quan trọng nhất một điều, danh hiệu "Tướng quân đầu bạc" đã truyền khắp Bắc Nam, giúp q·uân đ·ội của chúng ta củng cố thêm "quân hồn" thật chắc chắn, tạo một "niềm tin vô địch" trong lòng quân dân cả nước. Quân đội chúng ta đã không còn dùng mạng người để chống lại sự chênh lệch về kỹ thuật, khí giới nữa, mà đã liên tiếp đại thắng, dùng cái giá nhỏ nhất để thắng lợi lớn nhất!
Võ Đại Tướng cũng xúc động nỉ non:
- Bác nói quá đúng! Chúng ta trước kia hay chua chát nói: Đời ông c·hết hết thì đời cha đi, đời cha c·hết hết thì đời con, đời cháu đi kháng chiến... Nhưng bây giờ đã không cần, ta linh cảm chỉ cần đời ông là đã đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào rồi...