Phòng tham mưu ở Hà Nội lại một lần nữa kinh hoàng hút khí lạnh. Lần này Bác không kìm được đã chen vào phản đối:
- Không được đâu Giang tướng quân! Nước Mỹ tuy có thèm muốn chúng ta nhưng bọn chúng chưa nhúng tay vào trực tiếp. Thái Lan lại cách xa chúng ta, rất có thể sẽ chỉ là cho mượn sân bay. Còn hai đám q·uân đ·ội Lào và Campuchia rất có thể chỉ là cáo mượn oai hùm. Nếu tuyên chiến hết bốn nước này Việt quốc sẽ không chịu nổi!
Võ Đại Tướng cũng khuyên bảo: - Bác nói rất đúng. Giang tướng quân hãy bình tĩnh, phía Lào và Campuchia, chính phủ hai nước luôn có tình hữu nghị với chúng ta, giờ tuyên chiến rất là khó ăn khó nói! Thái Lan thì lại xa xôi, Mỹ lại càng cách cả một đại dương mênh mông, chúng ta tuyên chiến chỉ tổ chuốc lấy thù oán. Cậu nên nghĩ lại, thêm một kẻ thù sẽ bớt đi một người bạn.
Giang Bình An cười ngạo nghễ:
- Ha ha ha... Đạo lý lớn ta không hiểu, ta chỉ biết: Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh! Bạn đến nhà thì ta tiếp đón, còn kẻ thù đến thì phải lấy súng ra "phằng... phằng..." bọn chúng. Lần này có máy trăm máy bay thả bom và máy bay bảo vệ, tất cả đến là của Mỹ, Thái Lan lại góp tay cho chúng nên tuyên chiến với Mỹ và Thái Lan là thế phải làm.
Còn Lào và Campuchia, mặc kệ hai đám quân kia là ai, chúng đã mang cờ và lại là người của hai nước này, chúng ta tuyên chiến là bình thường.
Bác buồn bực: - Nhưng lỡ lầm thì sao?
Giang Bình An: - Thà g·iết lầm còn hơn bỏ sót!
Võ Đại Tướng: - Nhưng còn tình hữu nghị?
Giang Bình An: - Trên chiến trường chỉ có máu và lửa. Giữa quốc gia và quốc gia chỉ có lợi ích mà thôi. Cứ đánh thắng xong hạ hồi phân giải, lúc ấy trở thành người một nhà không phải thân càng thêm thân sao?
Phòng tham mưu im lặng, giờ mọi người đã nhận ra ý nghĩ thực sự của Giang Bình An: đánh chiếm Lào, Campuchia, Thái Lan... điều đó quá đáng sợ nhưng cũng quá mê người. Cả Bác và Võ Đại Tướng đều không khuyên được hắn, cuối cùng mọi người đành chấp nhận phương án của Giang Bình An, dù sao phương án này vừa bảo toàn vừa có lợi cho đất nước.
...
Khi cuộc họp hoàn tất, mọi người ra về, chỉ còn Bác và Võ Đại Tướng hai người nhìn nhau cười khổ.
- Bác ơi, giờ chúng ta giống như đang cưỡi hổ khó xuống!
- Chú nói phải, cậu ấy là kỳ nhân luôn thích làm kỳ sự. Nói tuyên chiến là tuyên chiến, nói thôn tính là thôn tính, không hề bận tâm đến ảnh hưởng của quốc tế.
- Ôi, biết làm sao được, cậu ấy mạnh mẽ quá nên đủ khả năng tùy tâm sở dục. Chúng ta bây giờ chỉ còn cách chạy theo cho kịp mà thôi.
Bác gật gù: - Đúng vậy, nhưng chúng ta chạy kịp không?
- E rằng rất khó! Về mặt các chiến sĩ, chúng ta đang tập trung bồi bổ để mọi người phục hồi thể trạng sau thời gian trường kỳ suy dinh dưỡng. Về mặt số lượng chúng ta cũng đang tích cực huy động nhân dân ở các tỉnh vừa giải phóng, nhưng tình hình không khả quan!
- Vì sao?
- Trên thực tế, những tỉnh vừa giải phóng, số thanh niên đủ điều kiện đi bộ đội có rất ít. Đa số thanh niên đã bỏ nhà theo chúng ta từ trước, số còn lại bị bên Cộng Hoà vơ vét...
Bác nhăn mày: - Chú nói cũng đúng! Đây là việc khó, càng vơ vét sức dân càng yếu.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Bác tức giận nói: - Không được, cởi dây phải tìm người buộc dây, ta phải đích thân đi tìm Giang tướng quân, bắt cậu ấy giúp chúng ta giải quyết vấn đề quân số nan giải này!
Võ Đại Tướng vội vã khuyên can: - Ấy c·hết... Bác đừng đi, cậu ấy đã nói giải phóng hết miền Nam thì mới gặp lại Bác. Giờ chuyện này để ta đi mới hợp lý!
...
Võ Đại Tướng không ngại đường xa, ngồi trực thăng chiến đấu bay đến Đà Nẵng, nơi Giang Bình An đang tạm trú.
Cuộc gặp diễn ra thật chóng vánh, Võ Đại Tướng lập tức quay về Hà Nội nhưng bằng... một cái phất tay của Giang Bình An.
Bác đang nghiên cứu kế hoạch s·ơ t·án người dân, bỗng nhiên thấy Võ Đại Tướng xuất hiện thì hết hồn. Bác hỏi ngay:
- Ủa, sao chú ở đây?
Võ Đại Tướng đang choáng váng vì bị thay đổi quá nhanh, thấy Bác hỏi thì cố lấy lại bình tĩnh:
- Thưa Bác, ta đã gặp mặt được Giang tướng quân, cậu ấy "đưa" giúp ta về đây cho nhanh và an toàn - Võ Đại Tướng nhìn đồng hồ đeo tay - Úi chà... chỉ trong tíc tắc luôn ah!
Hai Bác cháu thổn thức một hồi về bản lĩnh ghê gớm của Giang Bình An, sau đó Bác vào hỏi chính đề:
- Việc chúng ta nhờ, Giang tướng quân có giúp được không?
Võ Đại Tướng hưng phấn chỉ vào hai cái bao bố to đùng bị đưa đi cùng: - Chúng là đáp án đấy thưa Bác, trên cả tuyệt vời luôn. Một bao là chứa kẹo chu quả, giúp các chiến sĩ ăn vào sẽ tăng dinh dưỡng, một bao là kẹo mơ màng...
Võ Đại Tướng hạ giọng rỉ vào tai của Bác: - Nó làm tù binh mơ màng sau đó ta nói ra điều gì chúng sẽ tin điều đó và chúng sẽ trở thành binh lính của ta!
- ???
- Cơ chế nó phức tạp lắm, nhưng đại khái giống như kiểu thôi miên. Ví dụ như một người lính Việt quốc Cộng Hoà, bị ăn kẹo biến thành trạng thái mơ mơ màng màng, sau đó ta nói:
"Ngươi đang làm việc cho chúng ta, hãy đi đánh giặc, khi xuất ngũ sẽ được rất nhiều tiền!"
Vậy là khi người lính này tỉnh táo trở lại, sẽ tin tưởng điều đó và trở thành binh lính trung thành của chúng ta. Từ đó, dựa vào kẹo trên, 20.000 tù binh sẽ biến thành binh lính của chúng ta, chúng ta càng đánh thì số lượng binh sĩ càng tăng, không sợ thiếu quân.
- Ái chà chà... - Bác chắc lưỡi liên tục - Độc... thật là độc...
Võ Đại Tướng gật gù: - Vô độc bất trượng phu!
Sau khi than thở, Bác thích thú hỏi nhỏ:
- Đồ tốt thì tốt đấy, nhưng ít quá sao đủ xài?
- Ha ha... Bác đừng lo, khi hết ta chỉ cần gọi điện thoại, cậu ấy sẽ đưa tiếp.
- Khà khà khà... thế thì còn gì bằng...
...
Thời gian đầu tháng 01/1961, các bên thế lực đều âm thầm theo đuổi kế sách riêng của mình.
Sài Gòn vẫn áp dụng chiến thuật "địch tới ta lui". Quân giải phóng cũng tương kế tựu kế, tranh thủ liên tục tiến quân để giải phóng càng nhiều càng tốt: đến ngày 20/1/1961 đã giải phóng thêm 6 tỉnh Quảng Đức, Tuyên Đức, Ninh Thuận, Bình Thuận, Phước Long, Lâm Đồng.
Phía Mỹ chờ đợi 10 ngày cho quân chủ lực miền Bắc vào sâu trong Nam, giờ chúng thấy thời cơ đã chính mùi nên lập tức khởi động chiến dịch "Đòn Sấm Sét".
Rạng sáng ngày 21/1/1961, mấy trăm máy bay n·ém b·om và máy bay bảo vệ liên tục xuất phát từ Thái Lan qua Việt quốc n·ém b·om rải thảm từ Trung ra Bắc.
Giang Bình An tức giận, hắn leo lên xe bay Hắc Phượng Hoàng bay đến các tuyến đường chúng đi và bắn đạn điện từ, nhưng dĩ nhiên, hắn phải điều khiển cho nổ cách xa hắn hơn 10 km để tránh bị liên lụy.
Bầu trời Việt quốc lập tức hiện ra rất nhiều đám mây điện từ có hình cầu, bán kính 10 km, chúng sẽ tồn tại 30 phút và hoàn toàn vô hình, chờ đợi "con mồi" sa vào bẫy của chúng.
Phía không quân Mỹ không hay không biết, vẫn miệt mài thả bom sau đó phản hồi về Thái Lan lấy thêm bom, tiếp nhiên liệu và bay tiếp.
Và bi kịch lập tức xảy ra, dù là bay đến hay bay về, chỉ cần dính vào "thiên la" mà Giang Bình An đã giăng thì máy bay Mỹ sẽ hư hết vi mạch điện tử, rồi rụng xuống đất tan xác vì không điều khiển được.
Bẫy chỉ hoạt động 30 phút, thế nhưng hiệu quả ngoài sức tưởng tượng, 70-80 % máy bay Mỹ đã rơi tan xác, số còn lại sợ quá án binh bất động bên Thái Lan, các phi công Mỹ bắt đầu sợ bầu trời ma quái của Việt quốc, có nhiều tên đã bị ám ảnh nặng, phải từ bỏ sự nghiệp lái máy bay mãi mãi...
...
Bi kịch của không quân Mỹ không hề ảnh hưởng đến hai nhóm p·hản đ·ộng của Lào và Campuchia, chúng vẫn thực hiện đúng giao kèo, sau một ngày không nghe tiếng bom rơi, vào ngày 23/1/1961, chúng bắt đầu hăm hở thực hiện hành trình "c·ướp, đốt, phá, g·iết, h·iếp..." trên đất Việt!
Phía p·hản đ·ộng Campuchia có 7000 tên, chia làm ba nhánh t·ấn c·ông miền Trung, phía Lào có 6000, chia làm 2 nhánh tấn công phía Bắc Việt quốc. Nhưng đi đến đâu chúng đều gặp phải nhà cửa ruộng vườn bỏ hoang, một chiêu thức rất quen thuộc của dân Việt: Vườn không nhà trống.
Bọn p·hản đ·ộng Lào - Campuchia tưởng rằng dân Việt bị rãi bom nên phải chạy trốn. Chúng quyết định tiến sâu hơn vào Việt quốc để kiếm chác... Trên đường đi, hễ chúng gặp nhà thì c·ướp đốt, gặp ruộng vườn thì chặt phá. Chúng trương dương, ngênh ngang như chốn không người... mà quả thật trên đường bọn chúng đi không có người thật, chỉ có vài chiến sĩ đặc nhiệm giữ vai trò theo dõi, chụp hình quay phim làm bằng chứng tội ác c·hiến t·ranh.