Đại Náo Từ 1960

Chương 350: Chính truyện 30. Thu lưới



Chính truyện 30. Thu lưới

400.000 lính Mỹ lênh đênh trên biển Đông của Việt quốc, các chỉ huy đang cố gắng ổn định các binh sĩ, họ bắt đầu gọi điện liên lạc về quốc nội để cầu cứu, nhưng điện thoại và cả radio đều không hoạt động.

Họ lại cho các máy b·ay c·hiến đ·ấu bay đi... để cầu cứu nhưng tất cả cũng không hoạt động được, tất cả bắt đầu hoảng loạn...

...

Cả buổi chiều 3/2/1961, trong lúc Giang Bình An chơi đùa với Hạm đội Mỹ, thì q·uân đ·ội Trung Quốc đã tràn vào Việt quốc rất sâu, chúng không bị chặn đánh hay bị phục kích, thậm chí cả người dân thường cũng không gặp được, tất cả người dân đã tản cư để lại "vườn không nhà trống".

Tướng quân chỉ huy của Trung Quốc thấy tình hình kỳ lạ, liền lo sợ không dám lỗ mãn tiến quân quá nhanh, họ đi chậm lại, hết sức cảnh giác nhưng vẫn không phát hiện điều gì khả nghi.

Đến lúc trời sụp tối, cả hai đoàn quân liên lạc với nhau, thấy mọi việc vẫn an toàn thì thầm mừng và đoán cả miền Bắc Việt quốc giờ chắc đều trống rỗng vì phải đánh trận nơi khác hết rồi!

Bọn chúng cắm trại nghỉ ngơi ăn uống, chúng vẫn rất cảnh giác, chỉ ăn lương khô và uống nước tự mang theo, thế nhưng trời vừa sụp tối thì trên không trung đã có rất nhiều lựu đạn cay rơi xuống, trào khói ra bao phủ tất cả quân lính.

Bọn lính Trung Quốc r·ối l·oạn, cố gắng củng cố trận hình để phòng ngự nhưng chỉ 1-2 phút tất cả bọn chúng đã hôn mê té ngã xuống đất như sung rụng.

Lại qua 15 phút, khói mê tan hết, các chiến sĩ phe ta mới tràn vào bắt giữ tất cả. Từ đó 50.000 q·uân đ·ội Trung Quốc đã "bay màu" không còn tồn tại. Thậm chí dưới tác dụng ma quái của "kẹo mơ màng" bọn chúng lại bị thôi miên biến thành 50.000 q·uân đ·ội Việt quốc t·ấn c·ông ngược lại Trung Quốc của chúng.

...

Sáng ngày hôm sau 4/2, sau buổi họp tham mưu, Bác ngồi cười nói thoải mái với Võ Đại Tướng:

- Ha ha ha... sung sướng quá, "đạn khói mê" sử dụng quá tuyệt, nó phối hợp với kẹo mơ màng thì thật là tuyệt phối. Chỉ 1 đêm 5 vạn địch quân đã đổi màu cờ sắc áo, phục vụ cho chúng ta.

Võ Đại Tướng oán trách: - Cái cậu Giang Bình An ấy, có đồ tốt thế mà không chịu lấy ra sớm, báo hại chúng ta lúc giải phóng miền Nam cực khổ thật nhiều.

Bác nhíu mày bất ngờ cốc đầu Võ Đại Tướng: - Hừ... được voi đòi tiên!

- Ai ui... Bác còn khỏe thật, đau quá!

- Ha ha ha... chú đừng giả vờ, ta là ông già 70, chú là thanh niên trai tráng làm sao mà đau được!

Võ Đại Tướng: - Bác nhắc thật đúng! Ta quả thật là được voi đòi tiên. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh các chiến sĩ máu chảy đầu rơi là ta xót xa.



Bác: - Ai cũng xót xa, nhưng c·hiến t·ranh luôn có n·gười c·hết! Chỉ có điều c·hiến t·ranh giành độc lập thống nhất thì đáng, còn c·hiến t·ranh chiếm nước khác thì không đáng.

- Ha ha ha... Chắc Giang tướng quân biết Bác nghĩ vậy nên mới tung ra toàn những vật phẩm thần kỳ giúp chúng ta đại thắng nhẹ nhàng. Ta vừa mới xin cậu ấy thêm "đạn khói mê" để thu phục hai chiến trường Lào và Campuchia.

- Nên như thế! - Bác gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu - Chuyện này ta cứ cảm thấy có một cái gì đấy...

- ???

Bác suy tư: - Chú có thấy Giang tướng quân đang rất gấp gáp thu phục các nước khác không?

Võ Đại Tướng trầm mặc một chút và gật đầu.

Bác hơi tuột cảm xúc: - Ta có linh cảm... cậu ấy sắp đi xa...

...

Cách nửa vòng trái đất, tại Washington, tân tổng thống cũng đã nhận được tin tức về Hạm đội Mỹ:

"Vệ tinh phát hiện Hạm đội đã bị t·ấn c·ông, tất cả t·àu c·hiến nhỏ và lớn đều b·ị đ·ánh chìm. Các chiến hạm và tàu sân bay bị mắc kẹt ở biển Đông, tiến thoái đều không được"

Washington bối rối, chiến dịch Đòn Sấm Sét đã thất bại ê chề, giờ đến lượt Hạm đội hùng mạnh nhất thế giới cũng như một con đại bàng (biểu tượng của Mỹ) bị gãy cánh, đang nằm trôi nổi trên biển.

Washington không liên lạc được, họ gấp rút cho máy bay đến để tìm hiểu:

- Tướng quân, Hạm đội của chúng ta bị t·ấn c·ông khi nào? Ai làm?

- Chúng ta bị t·ấn c·ông vào giữa trưa, và không biết ai t·ấn c·ông!

- Không thể nào!

Tổng chỉ huy: - Thật sự là không phát hiện được, tự dưng các bồn nguyên liệu p·hát n·ổ, tạo ra những đ·ám c·háy to, các binh sĩ nhảy xuống biển thoát đi, các tàu mau chóng bị chìm xuống biển.

- Như vậy chắc chắn là có nội gián!



- Ta cũng nghĩ vậy nhưng không tìm ra được. Từng chiếc thuyền cứ lần lượt bị nổ, cháy và chìm. Chúng ta đã phái người canh gác cẩn thận nhưng chúng vẫn p·hát n·ổ.

- Không lẽ kẻ địch đặt bom từ nước Mỹ trước lúc xuất phát?

Tổng chỉ huy: - Có trời mới biết! Dù sao ta không phát hiện được.

- Vậy còn trên các chiến hạm và tàu sân bay?

- Đột ngột bị nổ tất cả động cơ cùng một lúc...

- Ah... vậy chắc chắn là cài bom hẹn giờ...

- Không giống. Cài bom hẹn giờ chỉ cài được bên ngoài, khi nổ sẽ để lại dấu vết, đằng này tất cả v·ụ n·ổ lại ở bên trong động cơ đang hoạt động. Ta thật sự không hiểu cái quái quỷ gì đang xảy ra tại đây nữa!

- Thưa tướng quân, vậy còn chuyện không liên lạc được thì sao?

Tổng chỉ huy: - Mọi thiết bị điện tử đều bị hỏng cùng một lúc.

- Ok... ta đã hiểu, giờ ta sẽ bay về báo cáo, Tướng quân có muốn về cùng ta không?

Tổng chỉ huy: - Ta là tổng chỉ huy, sao có thể lâm nguy bỏ chạy được...

Vị sĩ quan bị cảm động, nghiêm người chào quân lễ tỏ lòng kính phục, nhưng anh ta lại nghe tổng chỉ huy nói tiếp:

- ... Nhưng tình hình quá căng thẳng, ta phải cùng anh bay về Washington để trình bày trước tổng thống và quốc hội, xin họ phái Hạm đội tiếp viện ngay lập tức.

- Vậy ngài có trở về đây không?

- Trở về chứ! Nhưng phải sau khi ta chữa bệnh trầm cảm nặng đã...

- ???

...



Phải mất hai ngày sau, Hạm đội thứ hai của Mỹ mới tiếp cận được Hạm đội đầu tiên g·ặp n·ạn.

Chỉ trong hai ngày mà tình hình sức khỏe của 400.000 binh lính xuống cấp rất nhiều, chủ yếu là bị khủng hoảng tâm lý khi mất hy vọng.

Hạm đội g·ặp n·ạn thấy đồng đội đến tiếp cứu thì vui mừng khôn tả, đặc biệt là khi thấy Hạm đội đến sau còn đầy đủ không bị t·ấn c·ông bất ngờ gì cả. Các binh sĩ reo hò phấn khích, nhưng khi chỉ còn cách nhau 1 km thì tiếng reo hò im bặt vì họ phát hiện: tất cả thuyền của Hạm đội sau đang c·hết máy.

Cơn ác mộng "nổ bên trong động cơ" lại tái diễn làm Hạm đội thứ hai bị dính chùm mang theo 100.000 binh lính.

...

Ác mộng " nổ bên trong động cơ" không riêng gì phía Mỹ, ở vịnh Thái Lan nó cũng được Giang Bình An "biếu tặng" cho đội chiến thuyền của Thái Lan.

Chẳng những vậy, đối với Thái Lan, phía Việt quốc không thèm câu thêm "cá" vì biết Thái Lan nghèo.

Ngay trong đêm đầu tiên các người nhái của Hải quân Việt quốc đã tiếp cận, bắn "đạn khói mê" sau đó các chiến thuyền Việt quốc tiếp cận, bắt gọn 50.000 quân địch, còn kéo luôn thuyền của chúng về làm chiến lợi phẩm.

Lại qua một ngày, 5 vạn quân Thái Lan đã "bay màu" biến thành quân Việt quốc dưới tác dụng ảo ma của kẹo mơ màng.

Kẹo này qua nhiều lần sử dụng, bộ phận du thuyết của q·uân đ·ội Việt quốc đã cho ra tổng kết: Không phải nói gì cũng nghe, phải nói đúng theo tâm lý đối phương khao khát nhất thì mới tạo tác dụng tốt nhất.

Ví dụ như đối với lính Việt quốc Cộng Hoà thì nên nói: "Hãy làm lính Việt quốc, đánh giặc giỏi khi xuất ngũ sẽ lãnh rất nhiều tiền". Đây là đánh vào tâm lý chỉ đánh trận vì tiền lương của họ.

Đối với lính Trung Quốc: "Hãy tham gia làm lính Việt quốc đi giải phóng Trung Quốc, cứu đói cho gia đình, người thân". Đây là đánh vào hiện thực đói khổ của toàn Trung Quốc nhờ kế hoạch "Đại Nhảy Vọt" của chủ tịch Mao ... ... ...

Nhờ nghiên cứu kỹ về tâm lý, nên việc dùng kẹo mơ màng để thuyết phục càng ngày càng trơn tru thuận lợi.

...

Trong những cánh rừng ở Lào và Campuchia, hai đội quân chủ lực của họ cũng không thoát khỏi ma trảo của cặp đôi: đạn khói mê + kẹo mơ màng.

Trong hai ngày ngắn ngủi 4-5/2/1961, 10 vạn binh sĩ của hai nước này cũng lần lượt rơi vào túi của q·uân đ·ội Việt quốc.

Tình hình chiến sự quá tốt đẹp, Võ Đại Tướng có gọi điện hỏi thăm Giang Bình An có thu lưới đối với hai Hạm đội của Mỹ hay không? Hắn nói ráng đợi thêm vài ngày vì Mỹ vẫn còn một Hạm đội lớn.

Thế nhưng chờ mãi 3 ngày, phía Lào, Campuchia, Trung Quốc đã đánh ào ào mà chẳng thấy phía Mỹ có động tĩnh giải cứu gì, cuối cùng Giang Bình An mới hiểu ra:

Mỹ đã sợ biển Đông...