- Cảm tạ mọi người đã chúc phúc cho chúng ta, nào xin mọi người hãy cùng nâng ly lên cạn thôi, dô...
Trên bàn tiệc, mọi người vừa uống vừa chúc mừng, chỉ có Ngốc Trụ là ngồi uống rượu mà hồn vía lên mây, hắn ta trong lòng buồn rầu khôn kể, mấy bữa nay nghe Tần Hoài Như ly hôn Giả Đông Húc, hắn ta thấp thỏm mừng thầm, dự định ngỏ lời cầu hôn nàng cho thỏa lòng mơ ước bấy lâu nay.
Nhưng Ngốc Trụ chưa kịp hành động gì thì bỗng nhiên sét đánh ngang tai, Giang Bình An tổ chức tiệc cưới với Tần Hoài Như, lại còn khoe khoan giấy hôn thú nữa, làm Ngốc Trụ giống như bị rơi vào địa ngục, cảm giác thất tình dày vò vô cùng đau khổ, nhưng giờ hắn ta chỉ biết câm nín mà không thể thốt ra được một lời nào.
Về lý về tình thì Ngốc Trụ không có lý do gì để phản đối hai người kết hôn. Còn về dùng nắm đấm để phá tiệc cưới thì Ngốc Trụ lại càng vô vọng, hôm bữa bị Giang Bình An bóp lấy nắm tay thì hắn ta đã biết rất rõ, hắn ta mà lọt vào tay của Giang Bình An thì chỉ có nước biến thành một cục bột mặc cho Giang Bình An nhào nặn dày vò... Cho nên tuyệt đối không thể dùng vũ lực đối với Giang Bình An, miễn cho mang thêm nhục nhã.
Không biết sao, trong thâm tâm của Ngốc Trụ lại có một linh cảm cực kỳ mãnh liệt:
"Ta cảm thấy mất đi Tần Hoài Như lần này là mất đi cả một phần của cuộc đời ta sau này"
...
12 bàn tiệc cưới này so với vài chục và vài trăm bàn tiệc cưới ở kiếp trước là khá ít ỏi, thậm chí Giang Bình An có cảm giác quy mô này chỉ giống với mấy đám giỗ của những nhà tầng lớp trung bình trong kiếp trước mà thôi, đó là chưa tính đến chất lượng thức ăn, nên hắn dẫn Tần Hoài Như đi cảm tạ một vòng thật là quá nhanh, quá đơn giản.
Khi đến bàn của Điếc lão thái bà, Giang Bình An liếc nhìn thật kỹ nhân vật rất mấu chốt trong nguyên tác này, nhân vật này thường tự xưng mình là lão tổ tông của mọi người trong cả tứ hợp viện, bà ta vừa già lại vừa tinh đời khôn khéo, ai nói hợp ý thì nghe, ai nói không hợp ý thì giả điếc.
Điểm đặc trưng nhất của lão bà này là bênh vực Ngốc Trụ 100% bất kể đúng sai.
Vì quan tâm và thương yêu Ngốc Trụ nên Điếc lão thái bà nãy giờ tuy ăn uống lia lịa nhưng vẫn chú ý nét mặt thẫn thờ mất hồn của Ngốc Trụ. Điếc lão thái bà quá biết tâm sự thương thầm trộm nhớ của hắn ta đối với Tần Hoài Như, nhưng bà ta không muốn Ngốc Trụ dây vào Tần Hoài Như vì sợ hắn ta sẽ khổ cả đời.
Giờ thấy Giang Bình An tự nguyện đứng ra lo liệu, cưới và rước Tần Hoài Như đi nơi khác sinh sống, bà ta mừng rơn trong bụng bởi vậy phá lệ ăn ngon và ăn no rất nhiều, suýt chút nữa phát ách phải đi tìm bác sĩ.
Nhìn thấy Điếc lão thái bà ăn uống no say, Giang Bình An tuy không biết tường tận nguyên nhân nhưng thấy lão bà này vui vẻ như vậy, thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nãy giờ hắn cứ lo Ngốc Trụ làm việc ngốc, tìm cớ quậy phá đám tiệc của vợ chồng hắn, rồi lão bà này lại nhảy ra bênh vực cho Ngốc Trụ thì sẽ rất khó xử.
Khi tiệc sắp tàn, Giang Bình An lấy sổ nợ, tiền mặt, bột mì ra để thanh toán nợ nần cho cả viện.
Hai vợ chồng son lại đi một vòng 12 bàn để trả nợ, số lượng chủ nợ tuy nhiều nhưng số tiền mượn lại không bao nhiêu, chủ yếu đây là thủ đoạn của vai chính ngày xưa, chuyên giả nghèo giả khổ để tự bảo vệ mình, còn đối với Giang Bình An thì nó đã trở nên vô dụng và vướng bận, cần thanh toán gấp.
Duy chỉ có Nhất đại gia là vai chính trước kia mượn tiền khá nhiều, vì vậy Giang Bình An đưa luôn căn phòng của hắn ở tiền viện cho Nhất đại gia để trừ nợ.
Chuyện nợ nần thanh toán hoàn tất, cả viện ai cũng vui vẻ vì Giang Bình An luôn trả dư ra tiền xem như cảm tạ mọi người.
Người không vui, ngoài Ngốc Trụ ra thì còn một, đó là đứa con trai lớn Bổng Ngạnh của Tần Hoài Như.
Tần Hoài Như đã thông báo trước với hai đứa con rằng sẽ cưới Giang thúc thúc, sau đó em gái tiểu Đương sẽ theo mẹ đi, còn Bổng Ngạnh ở lại với cha và bà nội.
Điều này rất hợp với tâm ý của Bổng Ngạnh, nó không muốn đi theo sống với kẻ thù vừa hại cha, hại bà nội lại vừa cướp đi mẹ của nó.
Bổng Ngạnh muốn phá tan cái đám tiệc này nhưng nó thấp cổ bé miệng, không ai chịu nghe nó nói chuyện cả, và quan trọng hơn nữa là nó tiếc thức ăn ngon trên bàn tiệc, lỡ nó phá rối rồi bị nhốt trong nhà không cho ăn thì quá thiệt thòi, thế là nó vừa ăn vừa nghiến răng ken két giống như mấy con cóc kẹt, nó hứa trong lòng:
"Hừ, chờ khi có cơ hội thì mấy người sẽ biết tay ta"
Như vậy trừ Ngốc Trụ và Bổng Ngạnh không vui ra thì bữa tiệc đã thành công mỹ mãn, lâu lắm rồi cả viện mới được ăn miễn phí một bữa ra trò, sau đó ai về nhà nấy chỉ có Lâu Hiểu Nga và Hà Vũ Thủy vui vẻ ríu rít giúp Tần Hoài Như mẹ con thu dọn đồ đạc chuyển qua nhà mới của Giang Bình An. Người ngoài đâu ai biết hai nàng này cũng là nữ nhân của Giang Bình An, họ chỉ thấy cả hai đúng là hàng xóm - chị em tốt của nhau, luôn giúp nhau hệt như phù dâu giúp cô dâu về nhà chồng.
Vốn dĩ Tần Hoài Như muốn chờ đến chiều Giả Trương thị được thả ra sau ba ngày tạm giam để giáp mặt giao lại nhà cửa và Bổng Ngạnh, nhưng Giang Bình An rất ghét đôi co phiền phức với một người càn quấy như bà ta, nên hắn khuyên nàng dọn đi sớm cho nó lành, phải giữ gìn hỉ khí trong ngày thành hôn.
Tần Hoài Như thấy chồng nói có lý, ở lại gặp mặt Giả Trương thị chỉ làm tăng thêm phiền não chứ không có ích lợi gì cả, thế là nàng gửi nhà cửa và con trai Bổng Ngạnh cho vợ chồng Nhất đại gia để giao lại vào buổi chiều cho Giả Trương thị.
Lâu Hiểu Nga hôm nay nhờ cả tài xế của cha, lái xe ô tô lại đây phụ dọn đồ của Giang Bình An và Tần Hoài Như, nhờ vậy mọi việc thật gọn gàng, chỉ cần chở một chuyến.
Trước khi ra đi, Giang Bình An phất tay tạm biệt mọi người ở tứ hợp viện đang đứng đưa tiễn, hắn còn cẩn thận dặn dò mọi người:
- Xin tạm biệt, hẹn ngày tái ngộ, nếu Giả Trương thị hai mẹ con có gây phiền toái gì thì cứ nhắc họ coi chừng bị tạm giam lần thứ hai sẽ nặng hơn đó. Sau này nếu có việc gấp hoặc gặp khó khăn, cứ đến tìm vợ chồng của ta ở nhà số 88 đường Cộng Hòa. Thôi bọn ta đi đây!
...
Về tới nhà mới, tài xế giúp dọn đồ đạc vào rồi cáo từ, Giang Bình An lì xì một bao đỏ để cảm tạ, ông ta biết đây là con rể tương lai của Lâu gia nên cũng không khách sáo, vui vẻ nhận lấy và ra về, vào trong xe kiểm tra bao lì xì, tài xế lại giật mình khi thấy có tới 100 đồng tiền, tương đương 1 tháng tiền lương của một tay thân tín lâu năm như ông ta.
- Chà chà... Anh con rể mới này tuy tuổi tác không bao nhiêu nhưng quá chu đáo và hào phóng, mạnh hơn anh chàng cũ quá nhiều, anh chàng trước kia chỉ được cái dẻo mồm dẻo miệng, đội trên đạp dưới mà thôi.
Tài xế vừa đi, Giang Bình An khóa lại cửa cổng, cả thế giới dường như đã bị ngăn cách chỉ còn lại có người một nhà của hắn.
Ba mỹ nữ cộng với một bé gái líu ríu khám phá căn nhà, mất cả nửa ngày trời các nàng mới sắp xếp xong xuôi đồ đạc, sau đó cả bốn người đều đồng lòng chấm điểm cao nhất cho hai phòng tắm rửa đa năng.
Và dĩ nhiên cả bốn người không thể nào bỏ qua khâu trải nghiệm thử hai bồn tắm tuyệt đẹp trong hai căn phòng tắm đa năng này.
Giang Bình An lúc này biến thành một đại lão gia ngồi ở phòng khách nấu nước pha trà,thư giãn thích ý.
Nhà có một phòng ngủ chính và bốn phòng ngủ phụ, trong đó phòng chính là của Giang Bình An và Tần Hoài Như. Lâu Hiểu Nga cũng chọn một phòng, Hà Vũ Thủy chọn một phòng, bé tiểu Đương cũng theo phong trào chọn luôn một phòng ngủ nhưng bé có giao kèo là mẹ phải dỗ ngủ mỗi đêm.
Lâu Hiểu Nga và Hà Vũ Thủy ban đầu sợ nhà mới chật chội không có chỗ ở, ai ngờ giờ ở đây lại có nhiều phòng riêng nên cả hai lập tức quyết định dọn đồ đạc qua ở luôn, còn việc đi Hongkong thì cứ để cho Giang Bình An suy tính.
Chỉ trong chốc lát như vậy mà đã đến giờ cơm chiều, cả ba bốn mỹ nhân lớn nhỏ lại lục tục xuống phòng bếp để làm bữa cơm đầu tiên trong nhà mới, Giang Bình An dặn dò phải làm thật phong phú, 3 mặn, 3 xào, 2 canh và thêm một nồi cơm, phải là cơm thực sự chứ không không phải cháo đặc để tiết kiệm gạo.
Hồn xuyên qua đây đã gần một tuần, Giang Bình An thèm ăn món cơm quen thuộc, vả lại giờ đây độc môn độc viện, không có hàng xóm dòm ngó ghen ghét tố cáo, hắn tha hồ cho các mỹ nhân nấu nướng thoải mái. Hắn cầm ly trà thơm phức vừa nhâm nhi vừa ngẫm nghĩ:
"Đây mới đúng là cuộc sống, một bắt đầu mới của ta và của cả các nàng... Ha ha ha... tứ hợp viện bị ta đại náo, bắt đi mất Tần Hoài Như, Lâu Hiểu Nga, Hà Vũ Thủy thì không biết nó sẽ ra sao đây? Hứa Đại Mậu thì thanh danh đã mất hết lại còn không có vàng để đút lót thăng chức, riêng về nhân vật chủ chốt Ngốc Trụ, nếu hắn ta đồng ý thì sau này có thể kéo hắn ta qua luôn Hongkong để hưởng phước, dù gì đó cũng là anh vợ... Đến lúc đó thì tứ hợp viện gần như bị ta đại náo mất hết những nhân vật chủ chốt rồi... À mà quên Tần Kinh Như nữa, cũng bị ta chặn ngang ẵm đi luôn mất rồi. Wow... cảm giác đại náo nguyên tác thật là sảng khoái"
Bữa cơm chiều mau chóng được hoàn tất, trong đó công lao cao nhất thuộc về Tần Hoài Như và Hà Vũ Thủy.
Tần Hoài Như thì thông minh, tay chân nhanh nhẹn còn Hà Vũ Thủy thì cũng học lóm được 3-4 phần công lực nấu nướng của anh trai và cha của nàng, đây là hai đầu bếp chuyên nghiệp chính hãng trong nguyên tác.
Chỉ có Lâu Hiểu Nga là lóng cóng tay chân có cùng trình độ với bé tiểu Đương, nên cả hai người chỉ phụ trách lặt rau, đưa giúp mắm muối gia vị cho hai đầu bếp chính... tuy vậy nhưng chính nhờ hai mỹ nhân không biết làm gì này mà cả gian phòng bếp mới rộn ràng vui như ăn tết.
Ngoài ra sau khi tắm rửa, cả Tần Hoài Như và Lâu Hiểu Nga đều trút bỏ bộ áo khoác lông, chỉ mặc đồ mỏng sát người vì không sợ lạnh, điều này càng làm cho phong cảnh trong phòng bếp thêm nhiều xuân sắc.
Trong khi đó Hà Vũ Thủy và tiểu Đương vẫn phải mặc đồ giữ ấm, Hà Vũ Thủy thắc mắc có hỏi thăm nguyên cớ thì hai bà chị chỉ mỉm cười nhìn nhau một cách thần bí. Cuối cùng bị hỏi quá thì Tần Hoài Như thân làm chị cả phải giải thích cho nàng út:
- Chuyện này có liên quan đến phu quân của chúng ta, muội phải chờ đến lúc được gần chàng thì mới hiểu được, ráng chờ nha...
Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.
Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.
Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.
Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.
Tất cả chỉ có tại