[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 3



Các thực tập sinh có 3 ngày để làm quen với ký túc xá, canteen, quy định, rồi các phòng để tập nhảy, phòng thu âm, và cả làm quen với nhau. Trong 3 ngày này, Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân dính lấy nhau gần như là cả ngày. Triệu Tiểu Đường phát hiện tam quan của cô và Ngu Thư Hân hợp nhau một cách kỳ lạ, những điều cô muốn nói đều là những điều Ngu Thư Hân muốn nói, và ngược lại. Hai người dần hiểu nhau hơn, đối với Triệu Tiểu Đường, chưa có cô gái nào làm Triệu Tiểu Đường cảm thấy đáng yêu tới vậy. Có thể mọi người nghĩ Ngu Thư Hân làm màu, nhưng Triệu Tiểu Đường tin rằng đó là con người thật của cô ấy. Ngu Thư Hân tuy gia đình có điều kiện, nhưng nàng không được gia đình nuông chiều thái quá, khi đi du học vẫn phải ở ký túc xá và phải đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt. Có lẽ vì vậy, nàng không hề kiêu căng, thậm chí còn chăm chỉ dọn dẹp kí túc xá hàng ngày, so với Triệu Tiểu Đường có khi còn chăm chỉ hơn. Về phía Ngu Thư Hân, nàng cảm thấy Triệu Tiểu Đường thật sự chỉ có vẻ ngoài ngầu ngầu thôi, bên trong thật sự là một « em nhỏ ». Cái khiến nàng cảm thấy yêu thích nhất ở cô là tính tình hào phóng và thẳng thắn, cô mua đến 20 miếng trang điểm để cho tất cả mọi người cùng dùng. Triệu Tiểu Đường tới đây mấy ngày, chưa quen khí hậu, người nổi đầy nốt, thật may mắn là không nổi trên mặt. Ngày nào thức dậy cũng quay sang hỏi Ngu Thư Hân một câu : « Mình xấu lắm phải không ? ». Người này mỗi lần vui vẻ sẽ cười thật to, thậm chí còn chẳng thèm che miệng, có thể nói là không thèm giữ hình tượng, ham vui, nhưng cái mặt lúc gặp người lạ thì lúc nào cũng như đang cáu giận vậy. Câu chuyện thường ngày luôn là Triệu Tiểu Đường trêu chọc Ngu Thư Hân, đến khi nàng phồng mồm trợn má tỏ ra dỗi mới thôi. Bởi vì khi thấy đôi môi đó chu lên, Triệu Tiểu Đường mới cảm thấy vui vẻ.

- Triệu Tiểu Đường, đi mua đồ ăn vặt đi.

Tiếng của Ngu Thư Hân vang lên, Triệu Tiểu Đường thấy cái đầu lấp ló của Tôn Nhuế ngoài cửa. Tôn Nhuế là một người khá vui tính, lại thích ăn vặt, nên dĩ nhiên, thân thiết với Ngu Thư Hân cũng khá nhanh. Hai người đó về gu ăn uống có lẽ không ai có thể chen vào được.

- Được thôi, Thư Ngu.

Nói xong, rất nhanh Triệu Tiểu Đường đứng lên, Ngu Thư Hân nhanh nhẹn khoác tay Triệu Tiểu Đường ra cửa. Triệu Tiểu Đường phát hiện ra nàng rất thích khoác tay cô, mà lần một lần hai Triệu Tiểu Đường còn chưa quen, tới giờ cũng rất tự nhiên mà đưa tay ra cho người kia ôm ôm dựa dựa.

- Aizh, Ngu Thư Hân, người cậu không xương à, sao cứ phải dựa vào Triệu Tiểu Đường vậy ?

Tôn Nhuế ném cái nhìn khinh bỉ về đôi tay đang bám chặt Triệu Tiểu Đường mà hỏi

- Kệ tôi, hay cậu muốn tôi khoác tay cậu ?

- Tay tôi còn bận nhặt đồ ăn rồi.

Ba người cứ thế vừa đi vừa cười đùa, đi được nửa đường thì gặp Đoàn Tiểu Vi. Đoàn Tiểu Vi và Triệu Tiểu Đường đã biết nhau ở ngoài, nhưng tới khi vào đây, hai người mới trò chuyện nhiều hơn. Đoàn Tiểu Vi là người khá hoạt bát, biết quan tâm tới người khác, có thể kết bạn được.

- Tiểu Đường, cậu đi đâu vậy ?

- Mua chút đồ ăn, cậu muốn đi cùng không ?

- Mình cũng vừa mua rồi, hẹn gặp lại cậu nhé.

Đoàn Tiểu Vi để lại một nụ cười tỏa nắng rồi chạy về phòng để tránh gặp quản lý KTX.

- Cậu thân với Đoàn Tiểu Vi lắm hả ? Tôn Nhuế hỏi

- Cũng là biết nhau từ trước rồi. Mau đi thôi, nếu không bác quản lý quay lại thì không ổn đâu.

Khi ba người quay lại, trên tay đã túi lớn túi nhỏ, đầy đồ ăn. Về phòng cất đồ xong, đột nhiên Ngu Thư Hân nói muốn lên sân thượng hít thở không khí một chút, chuẩn bị tinh thần cho ngày mai. Triệu Tiểu Đường nghĩ như vậy cũng là một cách, cô gần như đơn độc tới đây, nói là không lo sợ chút nào thì là nói dối, cũng cần để tâm lý thoải mái. Hai người dắt nhau lên sân thượng, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Đây là lần đầu tiên Triệu Tiểu Đường lên đây, không nghĩ lại được ngắm khung cảnh mặt trời lặn đẹp như vậy. Quả cầu đỏ rực nhuộm đỏ cả một góc trời, thứ ánh sáng ấy khiến bạn chói mắt, nhưng cũng không thể rời mắt được.

- Tôi hy vọng mình có thể tỏa sáng như vậy.

Tiếng Ngu Thư Hân vang lên khe khẽ. Triệu Tiểu Đường quay sang, chỉ thấy hình ảnh một đôi mắt long lanh, tràn đầy ánh sang và sự quyết tâm, đôi mắt ấy khiến cô như bị nhấn chìm vào đó, vô thức trả lời

- Cậu nhất định làm được, và tôi cũng vậy. Chúng ta cùng nhau tiến bước.

Lúc ấy, cả hai đều không nhận ra rằng chẳng biết từ bao giờ, hai bàn tay đã tự động đan vào nhau. Vừa vặn, chẳng một khe hở. Sân thượng năm ấy, dưới ánh mặt trời đỏ rực, có hai cô gái mang theo ước mơ thật đẹp, và cũng thật khắc nghiệt.