[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 5



Triệu Tiểu Đường càng nghĩ càng thấy dạo này mình thật lạ quá, cả ngày mà không được nhìn thấy Ngu Thư Hân liền khó chịu, chỉ cần người kia nói vài câu là khuôn mặt giãn ra liền, đi ra ngoài mua đồ hoặc đi làm đều cố gắng đi cùng người kia, người ta đau bụng thì ngay lập tức chạy tới xem nếu không sẽ không thể tập trung làm thêm gì được. Nghĩ lại mà biểu diễn hôm qua của đội Ngu Thư Hân, đôi chân trần, chiếc váy màu trắng thanh thuần, khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo của người kia, Triệu Tiểu Đường thoáng cảm thấy ... không rời mắt được. Thậm chí hôm qua khi thấy nàng chu mỏ thơm má Khổng Tuyết Nhi, cô cũng cảm thấy khó chịu, cả người dâng lên cảm giác muốn đá Khổng Tuyết Nhi đi thật xa.

Thế này là làm sao chứ? Không lẽ mình thích Thư Ngu? Cô khẽ giật mình khi nghĩ tới đây, đầu lắc mạnh

- Không được, không đúng.

- Cái gì không đúng?

Giọng của Ngu Thư Hân bất ngờ vang lên ở phía sau, Triệu Tiểu Đường giật mình đánh rơi cả bông tẩy trang trên tay. Ngu Thư Hân vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt, nàng đang cuốn chiếc khăn to đùng trên đầu, trên người mặc bộ đồ ngủ chấm bi của Triệu Tiểu Đường, cả người toát ra một vẻ đáng yêu đến khó tả.

- Tiểu Đường, sấy tóc cho tôi đii, tay tôi mỏi quá.

Nghe Ngu Thư Hân dài giọng ra như vậy, Triệu Tiểu Đường chợt nhớ tới lúc nàng nhờ mình mở hộ chai nước hôm xếp lớp, không nhịn được bật cười:

- Để trương tam phong ta giúp nàng.

Ngu Thư Hân hài lòng ngồi xuống ghế bên cạnh Triệu Tiểu Đường, mặt hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt này. Khổng Tuyết Nhi hôm nay lại chạy sang phòng khác ngủ, Kim Cát Nhã có lẽ đi tìm Dụ Ngôn cắt tóc rồi. Chỉ còn hai người và tiếng máy sấy đều đều.

- Triệu Tiểu Đường, sao cậu không gọi tôi một tiếng tỉ tỉ vậy? Người ta dù sao cũng hơn cậu 2 tuổi đấy.

- Gọi như bây giờ không phải cậu sẽ trẻ hơn sao? Hơn nữa Tuyết Nhi cũng không gọi cậu như vậy mà.

- Logic ấu trĩ như vậy mà cậu vẫn dùng à? Dù cậu gọi tôi là cô tôi vẫn trẻ như thế này nhé.

- Tôi sấy tóc cho cậu rồi, cậu hát tớ thích cậu đến nhường nào cho tôi nghe đi.

- Sao lại chọn bài này?

- Vì hôm nay tôi nghe Đoàn Tiểu Vi hát, cảm thấy rất ...

- Tôi hát đây.

Ngu Thư Hân ngắt lời Triệu Tiểu Đường, hát luôn không chút do dự. Nàng là không muốn người kia khen người khác đáng yêu nha, nên nàng ngắt lời người kia thật nhanh. Triệu Tiểu Đường hài lòng, vừa ngồi nghịch tóc người kia vừa chăm chú nhìn đôi môi chúm chím đang hát

- Tiểu Đường, ngày mai công bố kết quả rồi, dù thế nào cậu cũng phải tự tin nhé.

Ngu Thư Hân đột nhiên nói, sau khi hát nghêu ngao mấy câu.

- Ngu Thư Hân, cậu biết không, mục tiêu ban đầu của tôi khi tới đây không cao, chỉ hy vọng đừng bị loại quá sớm là được. Nhưng sau khi lên sân khấu, sau khi nghe tiếng reo hò của người hâm mộ, tôi phát hiện mình ngày càng tham lam hơn, tôi muốn đi xa hơn nữa. Tôi muốn được debut.

- Tiểu Đường, cậu sẽ làm được. Chúng ta sẽ không xa nhau.

Triệu Tiểu Đường ôm chầm lấy Ngu Thư Hân, người này cũng phải chịu rất nhiều áp lực, nhưng không bao giờ nàng để cô một mình, luôn biết cô nghĩ gì, luôn biết suy nghĩ của cô chuẩn bị vấp phải một cái hố thật to mà nhanh tay đổ xuống đó đầy cát để lấp đi trước khi cô bước đến.

- Ngu Thư Hân, có cậu thật tốt.

Ngu Thư Hân xoa lưng người kia, thầm nghĩ "có em cũng thật tốt".

- Này Ngu trứng, hôm nay lạnh quá, chúng ta ngủ chung đi.

Lạnh? Ngu Thư Hân nghĩ lại vừa nãy nàng còn định tắm nước lạnh, nếu không phải lo sẽ bị cảm nàng tuyệt đối sẽ không động vào nước nóng. Thời tiết hôm nay khiến nàng như một que kem, cứ ra ngoài đường là người chảy đầy mồ hôi.

- Được thôi.

Ngu Thư Hân trả lời một câu... khác hẳn suy nghĩ vừa rồi của nàng. Nàng cũng không biết nữa, chỉ là nghĩ tới chuyện được ngủ cùng người kia, nàng cảm thấy không muốn từ chối chút nào.

Trên chiếc giường tầng bé xíu, Ngu Thư Hân nằm trọn trong vòng tay Triệu Tiểu Đường. Triệu Tiểu Đường khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn, miệng lẩm bẩm

- Ngu đại béo, cậu thơm thật đấy.

Ngu Thư Hân nghe vậy, cắn mạnh vào tay người kia, dám nói nàng béo.

- Haha, được rồi, tha cho tôi đi, công chúa.

- Hừ, nếu còn dám gọi tôi như vậy, tôi cắn chết cậu.

- Mặt mũi xinh đẹp mà sao dữ dằn như vậy. Nhưng dù sao cậu chỉ nên nói vậy với tôi thôi, đừng nói với người ngoài.

- Tại sao?

Triệu Tiểu Đường im lặng, trong lòng gào thét "vì tôi không muốn người khác nhìn thấy vẻ đáng yêu này của cậu".

- Tiểu Đường, ngủ rồi sao?

- Ừm, ngủ rồi.

- Tiểu Đường, tôi không ngủ được.

- Tôi xoa lưng cho cậu.

Ngu Thư Hân vui vẻ đón nhận sự ôn nhu của Triệu Tiểu Đường, nhìn từ dưới cằm lên mới thấy mũi của Tiểu Đường thật cao. Ngũ quan của Tiểu Đường thật ra rất cuốn hút, nếu đổi lại cô ấy lúc nào cũng tươi cười dẹo dẹo như Ngu Thư Hân, có lẽ mức độ thu hút giảm một nửa mất, chính gương mặt quạo đó là lí do khiến nàng càng ngày càng u mê.

Hai người trò chuyện tới gần sáng, Ngu Thư Hân không chịu nổi nữa, 2 mí mắt gần như dính vào nhau, từ từ chìm vào giấc ngủ. Giữa lúc đang lơ mơ, nàng thoáng cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán mình.