Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 17



– Anh ấy không bắt máy. – Dư Thiên Mỹ tức tối tắt điện thoại, quay sang bà Lưu than thở.

– Cái thằng này, rốt cuộc đã đi đâu mà bỏ chúng ta ở đây vậy trời ạ? – Bà đưa tay đập mạnh bàn ăn một cái, thở dốc phẫn nộ.

Dư Thiên Mỹ lúc này trong đầu không ngừng chất vấn, chẳng lẽ chính là Hạ Nghiệt, không.. không thể nào, cô bất quá chỉ là suy nghĩ tiêu cực quá thôi.

– Có thể anh ấy bận công việc nên về công ty trước, mẹ, chúng ta cứ ăn trước đi, một lát hãy về công ty anh ấy. – Dư Thiên Mỹ gượng cười quay sang trấn an bà Lưu, nhưng ánh mắt lại đầy tức giận nhìn về phía trước.

============

Sở Mặc một bên đưa tay vuốt ve mái tóc Hạ Nghiệt, một bên luôn làm động tác ghé môi hôn xuống đôi môi cậu.

Bị y làm tỉnh giấc, Hạ Nghiệt mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, tầm mắt lập tức bắt gặp gương mặt của y.

– Xin lỗi.. tôi ngủ quên mất. – Cậu chậm rãi ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt mình.

– Không sao. Thay đồ đi, chúng ta sẽ đi mua sắm. – Sở Mặc cũng theo đó mà rời khỏi giường, vơ lấy chiếc áo sơ mi dưới đất lên mặc vào.

– Mua sắm??? – Hạ Nghiệt ngây người ngẩng đầu nhìn y, nhướn mày thắc mắc.

Đúng như lời Sở Mặc nói, sau khi rời khỏi khách sạn, y liền đưa cậu đến trung tâm mua sắm ở thành phố, mua rất nhiều thứ cho cậu.

Nhìn Sở Mặc chăm chú lựa chọn điện thoại di động trong tủ kính, mà trên tay Hạ Nghiệt lại chất đầy bao nhiêu là túi đựng đồ, cậu hừ lạnh bước tới nói.

– Anh không cần như vậy. Tôi không muốn làm kẻ ăn bám chỉ vì tiền của anh.

Sở Mặc không nói gì, hoàn toàn ngó lơ lời nói của Hạ Nghiệt, ngẩng đầu hướng nhân viên cạnh đó, đưa tay chỉ chỉ vào tủ kính.

– Lấy cho tôi cái này.

– Dạ vâng.

Hạ Nghiệt đảo mắt chán nản, ngay cả lời nói của cậu y thậm chí còn không thèm ngó ngàng đến. Bước tới hàng ghế gần đó, cậu mệt mỏi ngồi xuống, lạnh lùng nhìn đống hỗn độn trên tay mình.

– Hạ Nghiệt. – Sở Mặc chậm rãi tiến đến chỗ cậu, ngồi xuống bên cạnh vỗ nhẹ đùi cậu.

– Anh vẫn nghĩ tôi theo anh.. chỉ vì tiền sao? – Hạ Nghiệt im lặng một hồi lâu, sau cùng vẫn là quay sang Sở Mặc lạnh lùng hỏi.

– Không. Những thứ này rất cần thiết, ngày nào cũng thấy cậu ăn vận tồi tàn, tôi đương nhiên không muốn. Còn nữa, tôi đã lưu số điện thoại tôi vào đây, cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Ân? – Y thở dài trong lòng, nắm lấy bàn tay thon gầy của cậu, ôn tồn giải thích. Rồi nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại vào lòng bàn tay cậu, không đợi Hạ Nghiệt mở miệng liền tiếp tục nói.

– Tôi biết cậu không biết sử dụng điện thoại, cho nên chỉ cho cậu dùng loại đơn giản nhất, sau khi dùng thành thạo nó, cậu muốn tôi có thể mua điện thoại cảm ứng cho cậu.

Hạ Nghiệt trầm mặc nhìn chiếc điện thoại bóng mới trong tay mình. Thời điểm cậu định mở miệng nói gì đó, một nụ hôn đột nhiên áp vào môi cậu.

– Chúng ta đi ăn. Để tôi phụ cậu.

Sở Mặc cầm lấy những túi xách dưới đất lên, nắm lấy bàn tay Hạ Nghiệt kéo đi.

Đến một nhà hàng nổi tiếng, Sở Mặc không ngần ngại chốn đông người mà ôm lấy bả vai Hạ Nghiệt, bước vào phòng ăn.

– Cho tôi suất đặc biệt hàng ngày. – Đặt thực đơn xuống bàn, Sở Mặc quay sang nhân viên phục vụ nói.

– Dạ vâng.

Đợi nhân viên rốt cuộc đã rời khỏi, Sở Mặc liền đưa mắt nhìn Hạ Nghiệt đang thất thần nhìn dưới bàn, cau mày mở miệng.

– Có chuyện gì?

– Không. – Cậu nhẹ lắc đầu.

Sở Mặc nhất thời nghi hoặc, sau cũng không muốn hỏi han gì thêm, hướng Hạ Nghiệt nói tiếp.

– Đưa điện thoại cậu cho tôi.

Cậu nhướn mày hiếu kì, nhưng cũng là đưa điện thoại cho y.

– Lại đây. – Sở Mặc đưa tay vỗ vỗ chiếc ghế, ý bảo cậu đến ngồi bên cạnh mình.

Hạ Nghiệt không nói gì, như trẻ lên ba mà ngoan ngoãn nghe theo bước tới, kéo ghế ra ngồi sát y.

– Hiện tại điện thoại đã tắt nguồn, bật lên ở nút dưới đây.

– A… ân. – Cậu không nghĩ đến Sở Mặc lại chỉ cậu cách sử dụng điện thoại di động, nhất thời tùy ứng mà gật đầu.

– Tôi đã chuyển chế độ ngôn ngữ sang ngôn ngữ địa phương. Đây là danh bạ, trong đó có số của tôi, cậu chỉ cần nhấn vào đây…..

Hạ Nghiệt ban đầu vẫn là tập trung lắng nghe chỉ dẫn của Sở Mặc, bất quá trong chốc lát lại bị thanh âm lẫn gương mặt nghiêm túc kia thu hút bản thân, một mực im lặng ngắm nhìn gương mặt kia.

– Nếu quên thì cứ nói tôi… – Sở Mặc nhất thời quay sang Hạ Nghiệt căn dặn, cư nhiên lúc này bốn mắt lại bắt gặp lẫn nhau, khiến cậu có chút kinh ngạc mà mở lớn mắt, cả hai cứ thế quên mất cả cử động mà lặng người nhìn đối phương.

– Hạ Nghiệt. – Sở Mặc chậm rãi vươn tay chạm lên gò má Hạ Nghiệt, ghé sát môi cậu hạ xuống một nụ hôn sâu.

Bị nụ hôn đột ngột kia khiến Hạ Nghiệt quên mất cả giãy dụa, ngược lại lúc này cậu liền nhắm hai mắt lại, đáp lại nụ hôn kia của y.

– Ân… Ha… – Phát hiện người trước mắt không hề phản kháng, Sở Mặc bắt đầu thực hiện nụ hôn cuồng bạo hơn, một phen nắm lấy bả vai Hạ Nghiệt áp đảo cậu bằm trên bàn, vươn lưỡi liếm láp khoang miệng cậu không ngừng.

Không ngờ ngay lúc này lại bị tiếng gõ cửa cản trở tình cảnh ân ái của hai người, Hạ Nghiệt bất giác xấu hổ đến gương mặt đỏ ửng, không ngờ lại vì bộ dạng này của cậu khiến Sở Mặc không nhịn được bật cười.

– Cậu đỏ mặt trông thật đáng yêu a.

Hạ Nghiệt lúng túng ngẩng người bật dậy, ổn định lại chỗ ngồi, chờ nhân viên phục vụ kéo khay thức ăn bước vào phòng.

– Được rồi, các anh cứ để đó. – Sở Mặc trong phút chốc thu hồi lại sắc mặt, lạnh lùng ra lệnh nhân viên.

– Quý khách có muốn dùng thêm gì không ạ?

– Không cần. Các anh ra ngoài đi. – Sở Mặc ho nhẹ một tiếng, gằn giọng nói.

– Dạ vâng.

Hạ Nghiệt khó hiểu quay sang nhìn Sở Mặc, lại thấy y đột nhiên đứng dậy, hướng đến cánh cửa khóa trái cửa lại, chậm rãi bước đến trước mắt cậu.

– Chúng ta tiếp tục chuyện dở dang lúc nãy đi.

Hạ Nghiệt chỉ có thể cố gắng nhịn cười, ngẩng đầu nhìn Sở Mặc.

– Tôi đói rồi, anh không nhịn được đêm nay sao?

– Cậu thực thú vị. Hảo, xem như bây giờ tôi nghe theo ý cậu vậy. – Sở Mặc bất đắc dĩ trau mày, ngồi xuống bên cạnh Hạ Nghiệt bắt đầu dùng bữa trưa.

” Ding ding ding ding ” Phát hiện Dư Thiên Mỹ gọi đến, Sở Mặc không hốt hoảng cũng không lo sợ, bình tĩnh đưa tay bắt máy.

– Alo Thiên Mỹ. – Nghe đến tên của người nọ Hạ Nghiệt lập tức ngẩng đầu nhìn y.

– Sở Mặc, anh đang ở đâu? Tại sao lại để ba mẹ con em ở nhà hàng vậy? – Thanh âm của cô thập phần tức giận.

– Xin lỗi, anh có chuyện quan trọng phải đi gấp. – Y thản nhiên trả lời.

– Chúng ta đã tới công ty, nhưng mọi người nói anh không có ở đây. Anh bảo chuyện gấp… có phải là vì cậu ta hay không? – Dư Thiên Mỹ thống khổ gật nhẹ đầu, nghẹn ngào bật từng câu.

Sở Mặc im lặng một hồi lâu, quay sang nhìn Hạ Nghiệt đang loay hoay với miếng thịt bò trên đĩa, không do dự mà thẳng thắn nói.

– Ân.

– Anh…. Anh có thể giải thích rõ ràng với em có được không? Không phải tuần sau sẽ là đám cưới của chúng ta sao? – Dư Thiên Mỹ không khỏi kinh ngạc trước câu trả lời kia của y, không kiềm được nước mắt mà rơi lệ.

– Anh sẽ giải thích cho mọi người khi về nhà. Xin lỗi, anh cúp máy đây. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

– Sở Mặc. – Vừa mới tắt máy, Hạ Nghiệt đã mở miệng trước.

– Chuyện gì?

– Anh có nghĩ…. chúng ta sẽ gặp quả báo không? – Cậu đặt chiếc nĩa xuống bàn, lạnh lùng hỏi.

– Nếu có tôi chỉ mong quả báo gánh hết lên mình tôi thôi. – Y nghiêm túc nói.

– Anh thích tôi vậy sao? Còn cô ấy? – Cậu cười lạnh một tiếng, quay sang nhìn y.

Sở Mặc nhếch miệng cười nhẹ, đặt hai tay chống lên bàn nói.

– Thực ra tôi từ nhỏ đã rất chú trọng vào sự nghiệp của mình, hồi đó tôi chỉ biết học và học, sau này nhờ có chú tôi giới thiệu Thiên Mỹ cho tôi, chú và mẹ tôi đều bảo tôi cần phải có bạn gái, không phải suốt ngày cũng cúi đầu vào công việc. Tôi cũng không phản đối gì, Thiên Mỹ là một gái rất mạnh mẽ, giỏi giang, cô ấy là bác sĩ hay giúp đỡ bệnh nhân, tôi ngưỡng mộ vì trái tim nhân hậu của Thiên Mỹ. Cô ấy rất yêu tôi, quan tâm chăm sóc tôi như một người vợ, người mẹ vậy. Tôi không biết tình cảm của tôi dành cho cô ấy có phải là tình yêu không? Chính là… tôi và cô ấy đã bên cạnh nhau suốt 6 năm rồi, cho nên chuyện cưới hôn đều do mẹ tôi sắp đặt. Tôi vốn dĩ rất chiều chuộng Thiên Mỹ, ngoài cô ấy ra tôi chưa bao giờ đối tốt với người ngoài nào cả. Nhưng mà… – Sở Mặc đột nhiên quay sang nhìn Hạ Nghiệt, trầm mặc quan sát cậu.

– Hạ Nghiệt, nếu như Thiên Mỹ là người luôn quan tâm chăm sóc tôi, thì người đó từ bây giờ trở đi sẽ là tôi. Tôi muốn bên cạnh và bảo vệ cậu.

Hạ Nghiệt trong nháy mắt hiện lên vẻ nhu tình của người kia, thực không muốn vứt bỏ và từ chối y, cậu tin lời nói đó của Sở Mặc, nhưng cậu không tin chính mình, điều cậu muốn chỉ là sự yêu thương, bất quá… liệu cậu có đem lại hạnh phúc cho y không, cậu không biết.

– Tôi…

– Hạ Nghiệt. – Thời điểm Hạ Nghiệt không biết bản thân nên xử sự ra sao, Sở Mặc đột nhiên chồm người tới ôm lấy mà hôn môi cậu.

Hai tay mò mẫm xuống vuốt ve chiếc cổ của cậu, sau đó di chuyển xuống nơi khố hạ của Hạ Nghiệt, xoa nắn vật thể xinh đẹp ẩn kín bên trong.

– Đến khi nào… chỗ này của cậu sẽ có phẩn ứng vì tôi đây Hạ Nghiệt. – Sở Mặc thở hồng hộc nhìn Hạ Nghiệt, không ngừng cọ xát đáy quần mình với nơi kia của cậu.

– Sở Mặc… – Hạ Nghiệt đỏ mặt né tránh, lại bị chỗ kia của y cứ dây dưa phía dưới của mình, khiến cậu không tự chủ được mà thân thể phát run, vươn tay bám lấy bả vai Sở Mặc.

Sở Mặc đưa tay kéo khóa quần xuống, đem hung khí màu tím nổi gân xanh ra ngoài, dựng đứng thẳng tắp trước mắt Hạ Nghiệt.

– Sở… Sở Mặc. – Hạ Nghiệt cả kinh nhìn côn thịt to lớn của y.

Sở Mặc không nói gì, một phen chậm rãi kéo quần Hạ Nghiệt xuống, mò tay vào bên trong quần lót xoa nắn lấy hai cánh mông của cậu.

– Đừng. – Cậu nhanh tay bắt lấy bàn tay y, cúi đầu nhỏ giọng nói.

Sở Mặc trầm mặc đưa mắt quan sát Hạ Nghiệt, chỉ thấy cậu đang cắn chặt răng như đang nhẫn nhịn gì đó, gương mặt lại mang theo chút ửng hồng.

Y một phen ôm lấy hai chân cậu, khiêng cậu ngồi lên đùi mình.

– Cho tôi, Hạ Nghiệt.

Hạ Nghiệt kinh ngạc nhìn y, do dự một hồi lâu, sau đó liền chậm rãi nhấc cánh mông lên, đưa tay cầm lấy dương vật của y nhét vào bên trong mình.

Thực không ngờ đến tư thế cưỡi ngựa này lại khiến côn thịt y đâm sâu vào hậu huyệt cậu như vậy.

Hạ Nghiệt trong phút chốc đã toát mồ hôi lạnh, chật vật với bộ dạng hiện tại của mình, nhẹ lắc đầu nói.

– Không được… đau quá Sở Mặc.

– Nhìn tôi này, sẽ không sao, một lát sẽ thoải mái.

– Ân. – Cậu gật đầu, vươn tay ôm lấy Sở Mặc, cơ thể thập phần run rẩy.

Một lần nữa tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Nghiệt cả kinh nhìn Sở Mặc, như thế nào… như thế nào lại xuất hiện bây giờ được chứ.

– Để tôi mở cửa, thay quần vào đi. – Y nhẹ nhàng đặt mông cậu rời khỏi thân thể mình, vỗ vai cậu nói.

Cả hai chỉnh tề y phục xong, Sở Mặc chậm rãi bước tới mở cửa, đập vào mắt lập tức là gương mặt của Dư Thiên Mỹ, bên cạnh còn có bà Lưu và…. Văn Khải.

– Thiên Mỹ.

Cô không nói gì, một phen đẩy mạnh cửa bước vào, lửa giận phun vào người cô khi nhìn thấy Hạ Nghiệt đang ngồi ở bàn ăn.

– Sở Mặc, con thực quá đáng! Có biết Thiên Mỹ nó đau lòng đến mức nào không?!! – Bà Lưu tức giận hướng y chửi lớn.

Hạ Nghiệt vừa lúc đứng dậy, đã phát hiện Văn Khải đang cười nhoẽn miệng đứng tựa lưng vào cửa, hai tay nắm chặt thành quyền tức giận đến thẹn hai mắt đỏ ửng.

“Chát” một tiếng, Dư Thiên Mỹ không do dự mà một phen bước tới giáng xuống một cái tát vào má cậu.

– Thiên Mỹ! Em làm gì vậy?!! – Sở Mặc tức giận đẩy Dư Thiên Mỹ ra, vươn tay ôm lấy Hạ Nghiệt.

– Anh…. anh bảo vệ cho cậu ta sao?!! Còn em?!!! – Cô nghẹn ngào quát lớn, như không thể tin vào chính mắt mình.

– Nếu muốn có thể về nhà giải quyết, trước giờ em có tùy tiện đánh người khác đâu chứ?!! – Sở Mặc thẳng thừng trước mặt cô quát lớn.

– Anh…. anh mắng em sao? Chỉ vì tên đê tiện như cậu ta sao? Sở Mặc…. anh thay đổi rồi. – Dư Thiên Mỹ như người mất hồn mà lùi bước ra sau, lắc đầu nức nở, sau liền xoay người chạy thẳng ra ngoài.

– Thiên Mỹ! Sở Mặc, con quá đáng lắm rồi đấy, còn không mau đuổi theo nó!! – Bà Lưu phẫn nộ đẩy Hạ Nghiệt xuống đất, kéo áo Sở Mặc ra lệnh.

– Anh đi đi. – Hạ Nghiệt chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói.

Sở Mặc nghiến chặt răng nhìn cậu, lại phát hiện gương mặt tức tối của mẫu thân, bất đắc dĩ phải xoay người chạy đi.