Văn Khải một phen gạt bỏ bàn tay Sở Mặc ra, kéo Hạ Nghiệt ôm gọn trong vòng tay hắn, ánh mắt thách thức nhìn Sở Mặc, giống như người này chính là của hắn, không phải ai khác. Hắn đem hộp sơ cứu cho Sở Mặc, thản nhiên nói.
– Anh tự làm đi.
Sở Mặc nhận lấy hộp sơ cứu, đưa mắt quét qua Hạ Nghiệt đang trầm mặc cúi đầu, rồi lạnh lùng ngồi xuống ghế tự giải quyết vết thương.
– Hạ Nghiệt, anh không sao chứ? – Văn Khải đẩy đẩy tay Hạ Nghiệt, nhíu mày hỏi.
– Không… không sao. – Hạ Nghiệt lắc nhẹ đầu, mệt mỏi xoay người bước đi.
Văn Khải thở dài, sau liền quay sang chăm chú quan sát Sở Mặc đang loay hoay dải băng trên tay, hắn hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh y.
– Cái kia…. thực ra tôi đã nói dối.
Sở Mặc không phản ứng, nhưng im lặng lắng nghe hắn, động tác bắt đầu chậm dần.
– Anh ấy…
– Tôi biết. – Văn Khải chưa kịp dứt lời, Sở Mặc đã đánh gãy lời hắn.
– Tôi biết Hạ Nghiệt đã từng yêu tôi, tôi biết rất rõ, nhưng hiện tại thì không.
Văn Khải kinh ngạc một lúc, nhưng vẫn là trầm mặc dựa lưng vào ghế, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa, hắn bật cười, nụ cười có chút gượng gạo.
– Hạ Nghiệt hiện tại đang bối rối, từ khi anh ấy gặp lại anh, thời gian anh ấy bên cạnh tôi, tôi có thể nhìn ra anh ấy rất thống khổ, nhưng tôi tin, anh ấy sẽ chọn tôi, anh ấy yêu tôi.
– Cậu hạnh phúc? – Sở Mặc hơi ngẩng đầu, hỏi.
– Đương nhiên. – Văn Khải tự hào khẳng định.
– Nhưng tôi không cảm thấy như vậy. – Y quay sang nhìn hắn, lạnh lùng nói.
– Tại sao?
– Cậu lo lắng tôi sẽ cướp Hạ Nghiệt từ tay cậu. – Sở Mặc bắt đầu cao hứng đứng dậy, nghiêm túc nhìn Văn Khải.
– Hắc, tôi không phải lo lắng, mà là thách thức anh. Có vấn đề gì sao? – Văn Khải cũng đứng dậy theo, nhếch môi cười, cả hai lúc này đối mặt trừng mắt nhìn nhau.
– Bởi vì…. tôi sẽ làm vậy. – Sở Mặc nghiêm nghị tuyên bố, mặc cho cánh tay cứ thế mà rỉ máu, đọng trên sàn nhà.
Nụ cười trên gương mặt Văn Khải dập tắt, hắn lườm lườm mắt nhìn đối phương, bàn tay bất tri bất giác nắm chặt thành quyền, hắn chỉnh lại vạt áo, một bước tới gần Sở Mặc, nhấn mạnh từng chữ.
– Hạ Nghiệt anh ấy không phải là thứ đồ chơi mà anh có thể cướp giật từ tay người khác, tôi nói cho anh hay, một là anh đừng xuất hiện trước mặt Hạ Nghiệt, hai là sáng hôm sau tôi sẽ nói việc tôi gặp anh cho bác gái biết.
– Làm thế nào cũng không được lợi cho tôi, tôi không gặp Hạ Nghiệt, cậu không phải cũng sẽ nói cho mẹ tôi sao? – Sở Mặc cười nhạo trong lòng, tiếp tục hướng Văn Khải đấu khẩu.
– Vậy ra anh muốn Hạ Nghiệt đến như vậy? Bước qua xác tôi hẳn mở miệng. – Văn Khải cười khẩy, trừng mắt thẳng thắn tuyên bố.
– Tôi không phải là muốn em ấy, tôi yêu em ấy!
– Tiểu Khải. – Nhân thời điểm cả hai còn đang kịch liệt tranh đấu, Hạ Nghiệt đột nhiên bước tới, biểu tình không mấy vui vẻ nhìn hai người, lạnh lùng nói.
– Anh bảo em lên nhà, có nghe không? – Hạ Nghiệt thở dài, nhẹ giọng ra lệnh.
Văn Khải hừ lạnh một tiếng, bước tới cố tình trước mặt Sở Mặc hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi mới xuay người ly khai. Đại sảnh lúc này chỉ còn cậu và y, cả hai im lặng một lúc, cho đến khi Hạ Nghiệt lên tiếng trước.
– Tôi giúp anh băng bó vết thương. – Cậu ngồi xuống ghế sa lông, chờ Sở Mặc ổn định ngồi bên cạnh mình, cậu liền cầm cánh tay y lên, đặt lên đùi mình, từ trong hộp sơ cứu lấy ra kéo cùng bông gòn kèm nước oxi già, nhẹ nhàng thoa lên vết cắt trên tay y, rồi sát trùng vết thương.
– Em thay đổi không nhiều lắm nhỉ? – Sở Mặc từ nãy đến giờ vẫn là chăm chú quan sát từng động tác của Hạ Nghiệt, nhớ lại khoảnh khắc khi y theo dõi cậu cùng Văn Khải thân mật, lòng không kìm được ganh tị mà mở miệng.
– Thay đổi? – Cậu ngừng động tác, hơi ngẩng đầu thắc mắc.
– Em cười rất nhiều. Bất quá… chỉ là với cậu ta. – Sở Mặc cười khổ, tiếp tục nhìn Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt nghe đến đây liền im lặng, nhanh chóng băng bó vết thương cho y xong xuôi, cậu đứng dậy đem rác vứt vào sọt, sau đó chần chừ đứng trước mặt y một hồi lâu, mở miệng.
– Tối nay anh ngủ ở đâu?
– Làm sao? Em lo lắng cho tôi?
– Tôi chỉ tiện hỏi. – Hạ Nghiệt tránh né tầm mắt của Sở Mặc, nhỏ giọng nói.
– Tôi… có thể ở tạm đêm nay được không? Sáng mai tôi sẽ đi.
Hạ Nghiệt lưỡng lự suy nghĩ, dù sao bên ngoài cũng đang có bão lớn, cậu cũng không nhất thiết vì quan hệ quá khứ mà nhẫn tâm cự tuyệt, bất quá y cũng đã nói sáng hôm sau sẽ rời khỏi, như vậy cũng là yên tâm rồi đi.
– Chuyện này… tôi phải bàn bạc với Văn Khải. Em ấy có thể sẽ hiểu lầm. – Hạ Nghiệt hơi gật đầu, cùng Sở Mặc bước lên thang máy.
Mở cửa vào nhà, Hạ Nghiệt đã nhìn thấy Văn Khải đang nằm dài trên sô pha, liên tục cầm điều khiển chuyển kênh ti vi. Cậu thở sâu, chậm rãi bước đến ngồi xuống.
– Tiểu Khải, có chuyện này, Sở Mặc có thể ở lại đêm nay được không?
Văn Khải không phản ứng, ngay cả một cái liếc mắt nhìn Hạ Nghiệt cũng không, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình.
– Tiểu Khải….
– Vậy tối nay anh phải cho em làm. – Văn Khải ném điều khiển sang một bên, ngẩng đầu nhìn Hạ Nghiệt tuyên bố.
– Em… – Hạ Nghiệt vừa thẹn vừa giận mắng hắn.
– Nếu vậy thì thôi, để Sở Mặc của anh dầm mưa đến chết luôn. – Văn Khải chống hai tay lên đầu, bá đạo nói.
– Em quá đáng rồi đấy! Em cứ trẻ con thế này sao? – Hạ Nghiệt nổi giận kéo cổ tay Văn Khải, hắn ngồi dậy tựa lưng vào ghế, không màng đến Hạ Nghiệt đang cau mày nhìn hắn
– Phải đó! Em quá đáng đấy! Là em quá đáng nên lo sợ Sở Mặc sẽ cướp mất anh từ tay em đấy! – Văn Khải rốt cuộc không kìm được nỗi lòng mình, liền đứng dậy quát lớn, hùng hổ chạy lên phòng đóng sầm cửa lại.
Hạ Nghiệt đưa tay xoa xoa vầng thái dương, phát hiện Sở Mặc từ nãy vẫn đang im lặng đứng ngoài cửa ra vào, biểu tình lo lắng nhìn cậu.
– Thực ra, tôi hiểu ý tứ của Văn Khải, tôi bất quá không phải xin ở lại đêm nay chỉ vì thời tiết xấu, cư nhiên chính là đúng theo lời nói của cậu ta.
Hạ Nghiệt kinh ngạc nhìn y, qua một lúc mới điều chỉnh tâm tình, chậm rãi bước tới gần Sở Mặc, hướng y nói.
– Hiện tại chúng ta chỉ là người dưng, bất quá vì anh là anh họ của Tiểu Khải, tôi cũng không cần quan tâm vấn đề này nữa. Thực xin lỗi, tôi và Văn Khải cần thời gian bên nhau, anh đừng đến tìm tôi nữa, có được không?
Sở Mặc trầm mặc quan sát cậu, cúi đầu muốn hôn môi cậu, lập tức lại bị Hạ Nghiệt xoay đầu tránh né, y cắn chặt răng, ngăn chặn cơn đau đớn từ ngực mình truyền đến. Sở Mặc đột nhiên bật cười, vươn tay xoa xoa đầu cậu.
– Ha ha, được thôi, xin lỗi em. Có lẽ tôi nên chấm dứt từ bây giờ được rồi.
Hạ Nghiệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Mặc, chính là đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy y bật cười lớn như vậy, nhưng đó không phải là điều cậu để ý đến, chính là trên gương mặt với nụ cười miễn cưỡng ấy, y đột nhiên rơi hai hàng lệ, biểu tình rất thống khổ.
– Tạm biệt…. tôi yêu em. – Sở Mặc đặt tay ra sau gáy Hạ Nghiệt, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cậu, rồi khẩn trương xoay người rời khỏi.
Bên ngoài trời không ngừng mưa, mà Hạ Nghiệt vẫn là một mực đứng yên tại chỗ, cảm giác một cỗ đau nhói khắp ngực, hai tay cậu run rẩy, môi mím chặt đến trắng bệch.
– Hạ Nghiệt. – Thời điểm Hạ Nghiệt còn đang mơ hồ, một bác hàng xóm chạy tới, vẻ mặt hớn hở nhìn cậu.
– A, chào bác. – Cậu cúi đầu chào nam nhân kia.
– Ban nãy bạn của cháu đánh rơi cái này, nhờ cháu đưa cậu thanh niên kia giùm bác. – Nam nhân đưa cho Hạ Nghiệt một chiếc mũ lưỡi trai, vừa nhìn qua là cậu đã rõ đây chính là của Sở Mặc đi.
Hạ Nghiệt cầm lấy nó, sống mũi cay cay, hiện tại cả hai có thể gặp nhau nữa sao, đưa nó cho cậu có là ích gì chứ.
– Cảm ơn bác. – Cậu tạm thời cúi đầu cảm ơn nam nhân, gượng cười.
– Chính là…. không phải bác xen vào chuyện của hai đứa, nhưng mà ban nãy bác có để ý, bạn của cháu khóc rất nhiều thì phải, có phải hai cháu cãi nhau không?
– Dạ… không, chỉ là…
– Aizz, còn chối, bác vốn hiểu tánh cháu mà, chuyện gì cũng có lý do của nó, nếu có mâu thuẫn, đừng đem mâu thuẫn đó mà làm chia rẽ đối phương, mà hãy lợi dụng mâu thuẫn đó để hàn gắn lại với nhau. Hảo, bác về đây. – Nam nhân vỗ vỗ vai Hạ Nghiệt, mỉm cười ly khai.
Hạ Nghiệt thở dài, mở cửa bước vào nhà, cậu đặt mũ lưỡi trai lên bàn, lưỡng lự ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng, thở sâu, cậu chậm rãi bước lên phòng.
Vừa mở cửa, cư nhiên đập vào mắt cậu là thân ảnh trần truồng của Văn Khải, hắn nằm trên giường, tay chống lên đầu, ánh mắt băng lãnh nhìn cậu.
– Em chưa ngủ sao? – Hạ Nghiệt bước tới ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận lấy chăn đắp phần thân dưới của hắn, chưa đầy một giây đã bị hắn bắt lấy cổ tay cậu, cau mày hỏi.
– Anh làm cái gì?
– Sợ em lạnh.
Văn Khải nghiến chặt răng, một phen kéo lấy cổ tay ậu, áp cậu nằm xuống giường, dùng hai chân đè lên cơ thể cậu, cao giọng nói.
– Vậy tại sao từ chối em? – Văn Khải đưa tay chạm lên áo Hạ Nghiệt, từ từ cởi nút áo cậu ra.
– Từ chối, từ chối cái gì? – Cậu giữ tay hắn lại, cau mày hỏi.
– Làm tình với em a~. – Văn Khải chán nản ngã người nằm trên giường, xoay lưng về phía Hạ Nghiệt, tựa như một trẻ con đang giận dỗi.
Hạ Nghiệt tròn xoe mắt nhìn hắn, thế quái nào chỉ vì lý do cỏn con kia, hắn cư nhiên làm cái trò kì quặc này, làm cậu còn suýt tưởng là chuyện của Sở Mặc đi.
– Cũng không phải là anh cự tuyệt. Chỉ là em lúc đó nổi giận vô cớ.
– Em không nổi giận chỉ có ngày mất anh mà thôi. – Hắn hừ lạnh một tiếng.
Hạ Nghiệt đỏ mặt, ngượng ngùng nằm xuống, vươn tay vòng qua thắt lưng Văn Khải, áp mặt vào tấm lưng trần của hắn.
– Lưng em lạnh rồi đó. Không chừng cảm mạo a.
Văn Khải lén lút mỉm cười, quay sang ôm lấy Hạ Nghiệt vào lòng mình, đặt cằm lên đầu cậu, bàn tay không ngừng vuốt ve tóc cậu.
– Ôm Hạ Nghiệt liền ấm nha.
– Tiểu Khải, anh yêu em. – Hạ Nghiệt hạnh phúc ôm chặt lại Văn Khải, ngẩng đầu chủ động hôn lên môi hắn.
– Hôm nay tạm tha cho anh, chúng ta ngủ đi.
– Hảo.
Hạ Nghiệt vùi đầu vào hõm cổ Văn Khải, nhưng qua bao lâu vẫn là không nhắm mắt ngủ được, trầm mặc nhìn về phía trước. Đương nhiên hắn cũng vậy, bàn tay vẫn động tác vuốt ve mái tóc Hạ Nghiệt, bất quá hắn cũng chẳng khác gì cậu, trong lòng thấp thỏm đầy lo lắng.