Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 8



Giá như tôi có thể mạnh mẽ hơn nữa, tôi có thể thẳng thừng mà thoát khỏi nam nhân băng lãnh cường tráng này, chính là tôi không thể, thời điểm khi Sở Mặc bế tôi lên, gói gọn tôi trong lồng ngực y, không hiểu sao tôi lại bất động không chút kích động như ban nãy, chỉ thẹn đến đôi mắt ửng đỏ sắp khóc đến nơi.

– Ngoan ngay từ đầu có phải tốt hơn không? – Dường như thấy tôi không còn nháo nữa, Sở Mặc liền trầm tĩnh quay sang nhìn tôi.

– Nam nhân ban ngày ban mặc đi bế nam nhân, anh không thấy kì quái sao? – Tôi hạ mi mắt xuống, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

– Tôi thích kì quái. – Sở Mặc nhìn thẳng về phía trước mà bước đi, ánh mắt có chút nghiêm túc nói, làm tôi hơi ngây người mà quan sát con ngươi sắc bén kia.

Bế tôi lên xe, Sở Mặc cẩn thận đặt tôi ngồi ở ghế lái phụ, sau đó đóng cửa xe lại, bước qua chỗ ngồi bên cạnh.

– Alo chú Chiết, cháu có việc gấp, chú cứ dùng bữa trước đi. Thực- Y mở điện thoại di động gọi cho ai đó, thỉnh thoảng có ghé mắt qua nhìn tôi, nhưng tôi lại không hề hay biết, chỉ xuất thần nhìn thẳng về phía trước.

Tắt máy, Sở Mặc liền quay sang tôi, bị ánh mắt soi mói của y khiến tôi cực kì khó chịu, không kiên nhẫn liền lạnh lùng mở miệng.

– Nếu anh thấy phiền tôi có thể xuống xe. – Nói xong tôi liền khẩn trương xoay người lại muốn mở cửa xe, cư nhiên tôi lại nhà quê không biết mở thế nào, chỉ cầm lấy cái quai inox trước mắt mà lắc qua lắc lại.

“Cạch” một tiếng, nghe thấy tiếng động phát ra từ cánh cửa, tôi nghi hoặc quay sang nhìn Sở Mặc.

– Tôi đã khóa cửa, cậu dù có biết mở cũng không thể ra ngoài được. Ngồi yên để tôi đưa cậu đến bệnh viện. – Dường như biết tôi thắc mắc điều gì, Sở Mặc liền lạnh lùng trả lời tôi.

Tôi không nói gì, an tĩnh kẹp hai tay vào trong đùi, cảm thấy đầu óc một lần nữa choáng váng. Nhân lúc tôi còn đang chống chọi với cơn đau quằn quại ở đầu, Sở Mặc đột nhiên tiến sát lại gần tôi, tôi luống cuống ngã người về phía sau, “bịch” một tiếng, cho đến khi lưng áp sát vào cửa kính, không hiểu sao tim tôi lại đập nhanh, Sở Mặc cứ thế mà tiến gần tôi đến cự li milimet.

– Tôi thắt dây an toàn cho cậu, mau tránh người ra. – Sở Mặc bị bộ dạng của tôi có chút nực cười, tôi có thể nhìn ra qua ánh mắt khẽ cong của y.

Nhưng lúc này tôi chẳng khác gì con búp bê đầu gỗ vậy, hoàn toàn bất lực trước nam nhân này, tôi… tôi là làm sao vậy.

Qua một hồi lâu không thấy tôi cử động, Sở Mặc cũng chẳng hành động gì khác, vẫn là tư thế tiến sát vào người tôi, tôi có thể nhìn thấy gương mặt mình trong con người đen nháy của y, cảm giác thực khó tả.

Ngay lập tức đầu tôi kêu lên ông ông một tiếng đau nhói, tôi theo bản năng cau chặt mày, nhắm nghiền hai mắt mà thở dốc, từng hơi thở nóng như lửa đốt phả vào mặt Sở Mặc, tôi xấu hổ quay mặt sang một bên, liều mạng ho khan.

– Bệnh viện cách đây khá xa, hay tôi đưa cậu về nhà tôi, Dư Thiên Mỹ là bác sĩ, có vài thuốc men ở đó, cô ấy có thể xem cho cậu. – Thấy tình trạng tôi có vẻ bất ổn, Sở Mặc liền vỗ vỗ lưng tôi.

– Không cần, anh đưa tôi đến bệnh viện là được rồi. – Tôi lập tức thẳng thừng cự tuyệt.

– Tùy cậu.

Sở Mặc có vẻ muốn nghe theo quyết định của tôi, không lằng nhằng gì nhiều liền đưa tay thắt đai an toàn cho tôi, rồi bật khóa xe chạy đi.

– Cô ấy là vợ sắp cưới của anh? – Tôi vốn không mấy quan tâm chuyện của người ngoài, đặc biệt là phụ nữ, bất quá không hiểu sao lại lạnh lùng mở miệng hỏi Sở Mặc câu này, nếu như có ai khác ở đây, không chừng họ sẽ nghĩ tôi vì ghen mà bực dọc đi.

– Ừ.

Tôi khẽ quay sang nhìn biểu tình của y, y có vẻ không cao hứng mấy, tựa hồ một chút cũng không để ý đến chuyện bản thân sắp được làm chồng làm cha, nếu như là người khác, chắc chắn họ sẽ khoe khoang đủ thứ, giả dụ như vợ tôi đẹp, đảm đang, thông minh, dự định sinh hai ba đứa con, nhưng Sở Mặc y chính là không có, có vẻ y lạnh lùng, nên không muốn người khác xen vào chuyện của mình, ví dụ như tôi đây.

Tôi cũng không muốn phiền Sở Mặc lái xe, liền bất lực ngã đầu tựa vào cửa kính, không vui không buồn mà đưa mắt ngắm phố xá ban ngày.

Đến bệnh viện, tôi chưa kịp phản ứng Sở Mặc đã cởi đai an toàn cho tôi, rồi mở cửa xe đón tiếp tôi rất ân cần, tôi kì thực có chút thắc mắc, nhưng không muốn hỏi han gì nhiều.

– Đến đây được rồi, anh về đi. – Tôi cúi đầu chào Sở Mặc rồi định xoay lưng rời đi, cư nhiên y đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, gương mặt lạnh toát tỏ vẻ như cha mẹ căn dặn con cái.

– Không chừng lúc tôi rời đi cậu lại không vào khám, tốt nhất để tôi đưa cậu.

Bị Sở Mặc nói trúng tim đen tôi thực sự vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn là biểu tình lạnh lùng nhìn y không nói gì, ngoan ngoãn để y dắt tôi vào phòng khám.

Bác sĩ kê đơn thuốc xong, dặn tôi đủ thứ, nào là ăn uống điều độ, không làm việc nặng nhọc ảnh hướng đến sức khỏe, … nói chung là những điều vô cùng mâu thuẫn với những gì tôi làm từ trước đến giờ. Tôi ậm ừ gật đầu cho qua, chờ bác sĩ ra ngoài, Sở Mặc liền ngồi xuống bên giường, đưa tay chạm lên vầng trán tôi, rồi đặt tay lên trán y như đo nhiệt độ.

– Tại sao? – Tôi quan sát từng cử động của Sở Mặc, điều tôi thắc mắc bao lâu nay rốt cuộc cũng muốn hỏi y cho ra lẽ.

Sở Mặc như không hiểu ý tôi, cau mày nhìn tôi, ý kêu tôi nói rõ ràng.

– Tại sao anh lại đối tốt với tôi, chúng ta chỉ là người dưng nước lã, anh cũng là người có địa vị cao, không giống như tôi?

– Xem như chúng ta có duyên. – Sở Mặc ban đầu có vẻ không hài lòng với câu hỏi của tôi, tôi biết hỏi câu này với một người lạnh lùng như y đương nhiên sẽ khiến y chán ghét, nhưng tôi muốn biết lý do, không ngờ y lại nghiêm mặt trả lời tôi như vậy.

– Cảm ơn. – Tôi chỉ gật đầu cảm ơn, né tránh ánh nhìn của y. Một lát, y đột nhiên mở miệng hỏi tôi.

– Cậu muốn vào công ty tôi làm việc không? Dù sao sau chuyện này cậu cũng bị đuổi việc, vả lại công ty tôi đang thiếu người làm.

– Dọn dẹp vệ sinh. – Tôi lạnh lùng trả lời y.

– Sao? – Sở Mặc kì hoặc nhìn tôi, tựa hồ không hiểu ý tôi.

– Công việc dọn vệ sinh, trong công ty anh.

– Không cần, tôi muốn cậu làm thư kí của tôi. – Sở Mặc nghiêm nghị tuyên bố.

– Tôi từ nhỏ không được ăn học đầy đủ, kì thực những việc liên quan đến công ty tôi một chút cũng không hiểu, anh cứ cho tôi làm nhân viên dọn dẹp, như vậy là được rồi, cảm ơn lòng tốt của anh.

Sở Mặc chưa kịp mở miệng phản bác, tôi là thừa biết y muốn nói gì, liền khẩn trương chen vào lời y.

– Còn không tôi sẽ tìm công việc khác, không cần anh quản.

– Thôi được rồi, ngày mai cậu cứ đến công ty, sẽ có người chỉ dẫn cho cậu, hiện tại cứ nghỉ ngơi trước, tôi đi đây. – Không còn cách nào khác, Sở Mặc đương nhiên phải nghe theo quyết định của tôi, nói xong y vỗ vỗ vai tôi khuyên vài câu rồi đứng dậy ly khai.

Lạnh quá, tại sao thời điểm khi Sở Mặc rời đi, hơi ấm của y cũng bắt đầu thoát khỏi cơ thể tôi, thực sự luyến tiếc, mặc dù biết ngày mai tôi sẽ đến công ty y làm việc, cũng không hẳn sẽ gặp được y, nên tôi có chút hồi hộp, đồng thời cũng lo sợ, lo sợ giây phút tôi không còn là người xa lạ được y quan tâm chăm sóc nữa, mà chính là một nhân viên dọn dẹp nho nhỏ trong công ty của y, của một tổng giám đốc nghiêm túc trong công ty, lạnh lùng với người dưng, nhưng đôi lúc lại rất ga lăng ôn nhu. Lúc này đây tôi lại có thêm một niềm ganh tị mới, chính là ganh tị với nữ nhân kia, cô ta thực may mắn.

Không muốn nằm ở đây thêm một phút một giây nào, tôi loạng choạng ngồi dậy rời khỏi giường, sau đó ly khai.

Vì hôm nay tôi mệt, cơ thể cũng mềm nhũn không vững chắc, giống như chỉ cần ai chạm nhẹ vào người tôi, tôi cư nhiên không do dự đã ngã soài trên nền đất.

Tôi trở về căn nhà thối nát thứ hai kia, chính là nhà của Văn Khải, vừa bước vào phòng, tôi đã ngã lăn trên chiếc giường rộng lớn còn lưu lại huyết cùng tinh dịch kia, đương nhiên cơ thể không chịu đựng được những mùi này, tôi liền cúi đầu nôn khan trên sàn nhà bóng nhẵn.

– Ụa… khụ khụ… ụa.

“Cạch” một tiếng, tôi nghe thấy tiếng cười nói của rất nhiều người bước vào, theo bản năng tôi liền ngẩng đầu dậy, chỉ thấy một đám người mà tôi gặp họ ở quán bar bữa trước, có vẻ là đàn em của Văn Khải.

– Haha… hôm nay anh Khải đúng là tuyệt vời nha, chúng ta phải làm anh Khải thích thú chứ, có phải không?

Tôi chậm rãi đứng dậy, lúng túng muốn thu dọn đống hỗn độn trong căn phòng, cư nhiên một giọng nói đùa cợt vang lên bên tai tôi.

– Hạ Nghiệt, anh như thế nào lại về sớm như vậy, hay là muốn tôi tiến vào rồi, ha ha.

Văn Khải hai bên chính là hai nữ nhân ăn vận hở hang không ngừng vuốt ve lẫn nhau, cậu ta lại cư nhiên vũ nhục tôi trước mặt mọi người, tôi tức giận mà nắm chặt nắm tay, lạnh lùng gằn từng giọng.

– Nếu cậu muốn vui vẻ, tôi sẽ rời khỏi đây.

Tôi hùng hổ vác mặt đối diện cậu ta, muốn nhấc chân bước ra khỏi chỗ này, cư nhiên bị bọn đàn em hắn hung hăng ném tôi xuống mặt đất.

– Ăn nói với anh Khải thế hả?

– Không sao không sao, Hạ Nghiệt, hôm nay anh lại to gan dám làm xấu mặt tôi trước mặt đàn em. Anh xem, tôi nên trừng phạt anh thế nào đây.

Văn Khải đột nhiên cúi xuống nắm chặt lấy quai hàm tôi, nụ cười có vẻ không tốt lành gì mấy, tôi bắt đầu run rẩy, cậu ta nói vậy là có ý gì.

– Cậu muốn làm gì thì tối hẳn tính. – Tôi dùng lực mà đưa cằm hất bàn tay cậu ta ra, cư nhiên lại quên mấ mỗi lần tôi hành động như vậy sẽ khiến cậu ta tức giận.

– Vậy sao? – Văn Khải cúi đầu cười lạnh một cái, rồi đột nhiên vung tay tát mạnh hai cái tát xuống má tôi.

– Thứ nhất, anh bất quá chỉ là con chó thối nát, không có quyền được lên giọng kiểu với tôi. Thứ hai, anh to gan dám chọc giận tôi, xem ra tôi phải cho anh biết thế nào là hình phạt.

Nói xong cậu ta liền kéo cánh tay tôi bắt tôi đứng dậy, đem tôi đối diện với bao ánh nhìn khinh rẻ của đám người trước mắt.

– Tụi bây, hôm nay tao sẽ cho tụi bây xem một tiết mục đặc sắc về cách dạy dỗ chó mới nhận nuôi, cho nên phải ghi lại hết cho tao.

– Ha ha, có vẻ thú vị nha anh Khải, chúng em ủng hộ nhiệt tình a, máy quay đâu máy quay đâu? – Bọn đàn em có vẻ phấn khích hơn tôi tưởng, lúc này tôi có vẻ kinh hãi hơn bao giờ hết, trừng mắt nhìn Văn Khải, thanh âm run rẩy hỏi.

– Cậu… cậu muốn làm gì?

Văn Khải nhếch miệng cười ác, còn tôi lại lo sợ nhìn bốn năm chiếc máy quay điện tử trên tay bọn họ, không muốn suy nghĩ gì nhiều, tôi liền dùng sức thoát khỏi cậu ta, liều mạng nhấc chân chạy đi, cư nhiên chạy chưa được năm bước đã bị một tên vướng chân khiến tôi ngã bịch xuống đất một cách khó coi, ngay lập tức xung quanh liền nổi một trận cười hả hê, tôi bất lực nhìn bao máy quay chỉa trước mặt tôi.

– Anh đúng là một con chó hư nha, thực không nghe lời chủ nhân chút nào, tụi mày nghĩ xem nên trừng phạt nặng hơn một chút có phải không a? – Văn Khải chậm rãi tiến sát tôi, tôi lại từng bước từng bước nhấc người lui ra sau, ánh mắt nửa tức giận nửa kinh sợ đám người cười đùa kia.

– Phải a phải a.

Tôi bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, muốn mở miệng thở dốc, nhưng ông trời lại không chút lưu tình mà kêu Văn Khải chồm tới vào người tôi, hung hăng xé rách y phục trên người tôi.

– Cậu muốn làm gì? – Tôi mặc sức mà điên cuồng giãy dụa.

– Tụi bây điều chỉnh HD cho tao! – Văn Khải đưa tay kiềm chặt cổ chân tôi lại, hất cằm ra lệnh đàn em. Sau đó quay sang hung hiểm nhìn tôi, cúi xuống liếm lên gương mặt tôi, tôi kinh tởm liền vung cho cậu ta một bạt tai, nghiến chặt răng nói. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

– Vô sỉ!

Thừa biết Văn Khải cậu ta sẽ tức giận đến mức nào, nhưng tôi vẫn muốn bản thân một chút thể diện, mặc kệ cậu ta sẽ đánh tôi thế nào.

– Được lắm, hôm nay xem như chính là ngày giỗ của anh. – Nói xong Văn Khải liền xé toạc y phục tôi ném xung quanh, ngay cả quần lót tôi cũng bị xé nốt, còn lại cơ thể trần trụi trước mặt mọi người.

Bị bao máy quay kề trước thân thể, lại còn tiếng cười vang dội khắp căn phòng, tôi nhục nhã mà cắn chặt răng, không ngờ lúc tôi còn đang mất cảnh giác, Văn Khải đột nhiên dang rộng hai chân tôi ra, cầm lấy dương vật đặt ngay trước cửa huyệt tôi.

– Văn Khải….. cậu… dừng lại. Các người không được quay! – Tôi kinh hãi nhìn cậu ta, thân thể run rẩy một cách lợi hại, thậm chí còn rất tức giận.

– Anh lại ra lệnh tôi sao? Được lắm, xem ra tôi phải dạy dỗ lại nơi này của anh. – Cậu ta cầm lấy dương vật cương cứng kia đập mạnh vào hậu huyệt tôi, thừa biết Văn Khải sắp định làm gì, tôi kinh hãi lắp bắp.

– Không… không.. – Chưa đầy một giây hung khí to lớn lập tức xỏ xuyên qua cơ thể tôi, tiếng cười của đám người kia cũng lớn dần, tôi chỉ có thể tuyệt vọng rơi nước mắt.

HẾT CHƯƠNG 8