Đại Sư Huynh Muốn Cưới Ta

Chương 12: Kim chủ sư muội, bao nuôi ta đi.



" này đại sư huynh, trả tiểu sư muội cho bọn đệ đi. "

" ... "

Thẩm Tử Ngọc ném Hoa Trúc Vân xuống chỗ Bạch Thành Phong khiến hắn tức đến không làm gì được, Bạch Thành Phong đỡ được Hoa Trúc Vân trong lòng, để nàng đứng dậy lại kiểm tra xem có bị thương không mới thôi.

Bạch Thành Phong nhìn lên Thẩm Tử Ngọc nhưng hắn sớm đã không thấy bóng dáng đâu.

" Được rồi, mặc huynh ấy. "

" ... Muội.. Tên gì nhỉ ? "

Hoa Trúc Vân nhìn cả đám bọn họ bằng nửa ánh mắt, tay chống lên eo lộ rõ sự bất mãn, cướp nàng về cho bằng được vậy mà bây giờ mới nhớ đến hỏi tên nàng.

" Hừ. "

" Ây tiểu sư muội, xin lỗi muội, lỗi bọn ta sơ suất. "

Hoa Trúc Vân ngẩng đầu lên nhìn, một giọng nói trong trẻo dịu dàng đang bước đến gần nàng, trên tay còn có một xâu kẹo hồ lô, hắn quỳ một chân xuống đưa kẹo hồ lô cho nàng nở nụ cười dịu dàng.

" Tặng muội, coi như quà tạ lỗi được không? "

" Muội muốn 5 cây nữa. "

Hồ Phi Vũ lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, sau liền đỏ mặt đứng dậy, mấy người khác cũng ánh mắt hơi lãng tránh không dám nhìn vào nàng.

" Không có linh thạch. "

" CÁI GÌ? "

Hoa Trúc Vân mở to mắt hét lớn một tiếng, không có linh thạch? Sao lại không có? không có cái gì luôn? Nàng nhớ đây còn là đỉnh phong đứng đầu trong tông môn mà? Gạt nàng hả? đều lừa nàng rồi có đúng không? Trêu nàng còn nít hả?

" Đệ ấy nói đúng đấy, tuy chúng ta đứng đầu phong nhưng tài nguyên chủ yếu do chính chúng ta tự cung cấp, ví dụ như đan dược, thảo dược thì do tam sư đệ phụ trách. Nuôi dưỡng, do ta và tứ sư đệ cùng nhau hợp tác, yêu thú thì do ta cùng ngũ sư đệ săn bắt, nhưng đệ ấy thiên về luyện khí hơn, phần nhiều là chiến lợi phẩm do đại sư huynh mang về, chỉ biết đại sư huynh là người mạnh nhất còn tu vi của y ai cũng không rõ, còn về linh phù tu luyện, trận pháp toàn bộ đều do lục sư đệ phụ trách, nhưng dạo gần đây thì ngũ sư đệ đang bị ép học cùng lục sư đệ. "

Tư Khắc Kỳ giải thích cặn kẽ với Hoa Trúc Vân một lúc liền dừng lại nhìn chầm chầm vào nàng.

" nghèo quá. "

Hoa Trúc Vân ngồi xuống ghế bên chiếc bàn gần đó, do nàng đã 11 tuổi nhưng chiều cao không phát triển nên nhìn cũng chẳng khác đứa trẻ 6-7 tuổi, hai chân không chạm đất nàng đung đưa lại nhìn về phía mấy vị sư huynh.

" Vậy, chúng ta lưu thông loại nào dùng để mua ấy? "



" Linh Thạch , Linh Châu, Bán Ngọc, Vàng, Bạc, Tiền đồng. "

" .... "

Hoa Trúc Vân lục lội trong túi, nàng nhớ Lục Sử từng đưa cho nàng mấy cái túi có bảo trong 1 túi màu hồng nếu gặp chuyện cần dùng không cấp bách thì mở nó ra. Nàng đặt túi ra rồi trút xuống bàn, từ trong túi rơi ra rất nhiều thứ lấp lánh mà nàng chỉ biết được có vàng, có bạc cùng tiền đồng.

" linh.. Linh thạch, linh châu.. Bán ngọc.. Cái.. Cái gì cũng có? "

Hoa Trúc Vân không biết mấy cái giới tu tiên dùng là gì liền ngồi nghe Tư Khắc Kỳ giới thiệu.

" Cái màu xanh lấp lánh đầy khía cạnh này là linh thạch, nó có phân ra hạ, trung, thượng, đặc phẩm, xanh trắng là đặc, thượng là màu đỏ, trung là màu vàng nhạt, hạ là màu trắng thêm chút hồng nhạt, cái màu tím đậm lá này là linh châu, không phân cấp bậc, cái màu tím nhạt này là bán ngọc. "

" Ồ "

" 100 linh thạch đặc phẩm, 100 linh thạch thượng phẩm, 70 linh thạch trung phẩm, 70 linh thạch hạ phẩm, 500 linh châu, 300 bán ngọc, 100 lượng vàng, 100 lượng bạc, 1000 tiền đồng.. "

Cả đám người tụ lại sau khi nghe Bạch Thành Phong đếm xong, năm người nhìn nhau không biết nên nói cái gì, lại quay lại nhìn Hoa Trúc Vân hai chân đang đung đưa miệng cắn kẹo hồ lô.

" Yêu nghiệt. "

Tất cả đều đồng thanh lên nói, lại quay lại nhìn Hoa Trúc Vân sau đó thu dọn những số tiền ấy vào túi vải lại cho nàng.

" Giữ cẩn thận, đừng để người khác biết muội có nhiều như vậy. "

" Không cần đâu, mấy huynh lấy đi, muội còn. Cái này là của sư phụ của huynh trưởng cho thôi, muội còn của huynh trưởng, của thái.. Của biểu huynh, của đại ca, của.. nhiều lắm. "

" Tiểu sư muội, kim chủ sư muội , bao nuôi ta đi. "

Ngoại trừ Bạch Thành Phong ôm lấy hai chân Hoa Trúc Vân lộ rõ ánh mắt đáng thương cầu nàng bao nuôi, lúc này ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt nửa là ngưỡng mộ nữa là nghi ngờ về thân phận của nàng chắc chắn không phải con nhà bình thường.

" Đúng rồi, nghe nói có vài lọ đan dược thúc đẩy tu luyện cấp cao mà bên Trường Đan Đường vừa luyện ra, giá bán cũng chỉ có 100 linh thạch đặc phẩm, chúng ta đi mua cho tiểu sư muội đi, lại mua thêm một chút đồ cho muội ấy tu luyện. "

" Còn không ngủ à. "

Thẩm Tử Ngọc mở cửa ra, cả đám người thấy hắn áo cởi trần liền chắn trước mặt Hoa Trúc Vân che đi tầm nhìn nàng.

" Bọn đệ đi ngay, huynh sau này ở đối diện sư muội mặc y phục đàng hoàng vào, muội ấy là nữ nhi đấy. "

" .... "

Thẩm Tử Ngọc đưa mắt nhìn cục bông nhỏ phía sau đám người cũng không nói gì nữa mà đóng cửa đi vào, đèn cũng thổi tắt.



" Vậy bọn ta về trước. "

Bọn họ vừa đi được mấy bước liền sững người nhưng vì ngượng ngùng cũng đành chạy mất.

" Muội tên Hoa Trúc Vân. "

Hoa Trúc Vân cũng thơ dài một hơi rồi đi vào phòng thổi tắt đèn đi ngủ.

[ Ngự Thư Phòng. ]

" Dạ Minh cũng ở đây à? "

" Ừm, lâu không gặp Tư Việt. "

" Lâu rồi không gặp, cao hơn chút rồi nhỉ. "

Dạ Minh liếc hắn một cái lại hất mặt quay đi, hắn Hoa Tư Việt cũng chẳng khác gì Hoa Thanh Viễn chỉ giỏi chọc ghẹo.

" Ngồi cả đi. "

Cả hai người Dạ Minh cùng Hoa Tư Việt ngồi xuống ghế, nhìn Dạ Thần ưu sầu, Dạ Minh không nói gì, Hoa Tư Việt khẽ nhướng mày.

" Cần bao nhiêu? "

" Không phải tiền, mà là lương thực, quần áo đông, còn có cả quân chi viện.. "

Hoa Tư Việt chợt nhận ra vấn đề dường như nghiêm trọng hơn những gì Hoa Thanh Viễn qua thư gửi về, hắn lập tức đứng dậy, Dạ Minh không nói gì bình tĩnh đứng dậy vỗ vai hắn một cái điềm tĩnh nói.

" Quân ta có thể giao ra chỉ có 3 vạn, còn lại phải nhờ huynh rồi, ta sẽ cho quân hỗ trợ huynh, cố gắng trong 3 ngày có được không? "

" 1 ngày là được rồi, Hoa Gia bọn ta cũng đâu có thiếu người. "

" 2 đứa chắc chắn có ổn thoã không? "

Dạ Minh nhìn Hoa Tư Việt, cả hai gật đầu, Dạ Thần cho hai người họ lui đi.

Hoa Tư Việt cùng Dạ Minh trên đường nói một vài chuyện phím, sau đó nhắc qua một chút việc quân dường như đang cố ý đánh lừa ai đó, họ cười nói suốt quãng đường.

" Cẩn thận. "

Ánh mắt cả hai nam tử đều thâm sâu, tràn đầy ẩn ý nhưng cũng đủ để rõ bọn họ có thể thấu hiểu nhau, một cái gật đầu mọi thứ đều được thống nhất, Hoa Tư Việt trở về Hoa Gia, Dạ Minh trở về Đông Cung, trên môi ai cũng nở nụ cười đạt được ý nguyện.