-“Trước tiên, tao cho mày 5 phút để suy nghĩ xem mày sai ở đâu?”
-“Dạ, vâng ạ!”
5 phút sau.
-“Thế nào?”
-“Em…em nghĩ rồi, nhưng mà…cậu có thể gợi ý một chút được không?”
Đại thiếu gia nhìn nó, chán nản, ngán ngẩm.
Thôi, nó mà nghĩ ra nó đã không phải con Sen, cậu hơi ngả vào chiếc ghế đằng sau, lên tiếng.
-“Vấn đề thứ nhất.”
-“Dạ…”
-“Tao nói với mày họ là người xấu, mày không nghe, tức là mày không tin tưởng tao…”
-“Không phải, không phải…”
-“Im ngay, còn cãi à?”
-“Dạ!”
-“Vấn đề thứ hai, tao bảo mày đừng đi, nhưng mày vẫn đi, mày đâu có để ý tới cảm nghĩ của tao?”
-“Vâng…”
-“Vấn đề thứ ba, tao đã xuống nước nằn nỉ, vậy mà mày…”
Nghĩ tới đây, cậu giận điên cả người.
-“Vâng, tại em không tốt, em xin lỗi…”
-“Mày rất là coi thường tao!”
Sen run cầm cập, lí nhí rồi lại chẳng dám đổ thêm dầu vào lửa nữa. Ngồi ngoan ngoãn nghe cậu phân tích hết tất cả các vấn đề.
Cuối cùng, cậu kết luận, một tràng dài.
-“Mày là con ngu có một không hai trên cái cuộc đời này, bị bọn chó đó đánh thì phải kể với tao chứ? Bị bắt nạt như thế, bị bắt làm việc như thế, cũng im như hến…đần thối ra! Rồi hôm ấy, tao chỉ cần tới chậm một phút thì đời mày coi như xong rồi con ạ…Hoặc là con gấu bông hồng đó, tao đưa cho mày muộn một tý, thôi…”
Sen ngẩn cả người, nó ngạc nhiên hỏi.
-“Em gấu bông hồng thì liên quan gì ạ?”
Đúng là đầu óc đơn giản mà, nó vẫn nghĩ cậu tới cứu nó, là tình cờ hay sao? Cậu thở dài, chẳng thèm giải thích.
-“Mà cậu ơi, hôm nào mua em em gấu khác được không, giống hệt em gấu đó ý, lúc em tỉnh dậy, không thấy nữa, rơi mất đâu rồi…huhu…”
-“Sao tao phải mua cho mày?”
Cậu nóng, Sen hốt hoảng.
-“Em biết em sai rồi, em ngu em dốt em sai, từ giờ ai bắt nạt em em cũng báo cậu đầu tiên, em xin lỗi cậu, cậu ơi cậu đừng giận em nữa, đại thiếu gia, em lạy cậu luôn, em buồn lắm, em năn nỉ cậu đấy!”
-“Dễ thế hả?”
-“Dạ?”
-“Đi về phòng đi, tao sẽ quan sát mày, khi nào tao thấy được cái thái độ hối cải của mày, chúng ta nói chuyện tiếp…”
-“Vẫn nói chuyện như hai người lớn à cậu?”
-“Không.”
-“Sao lại thế ạ?”
-“Nói chuyện như một người thông minh và một con lợn…”
-“Dạ?”
-“Dạ dẫm gì, biến về phòng mày!”
-“Vâng, em chào cậu, em chúc cậu ngủ ngon.”
…..
…..
Căn phòng màu hồng ấm áp, thơm ơi là thơm. Sen ngủ, rất ngon lành, dạo này ngủ nhiều quá, nên nó thức dậy rất sớm. Hôm nay nó thấy khỏe lắm rồi, nó xin phép ông bà chủ cho nó đi học.
Nó hớn hở lên phòng cậu, thực hiện kế hoạch hối cải.
-“Đại thiếu gia, dậy thôi, tới giờ rồi…”
-“…”
-“Cậu ơi dậy đi học!”
-“…”
Cậu mở mắt, quát nó tránh ra, không thèm dùng kem đánh răng nó chuẩn bị, không thèm rửa bằng khăn mặt nó đã xấp nước. Sen phụng phịu nhìn cậu.
Cậu để nó đi học một xe, cậu đi xe khác. Ôi, làm thế nào để cậu thấy nó hối cải đây?
…..
Sen buồn thiu, tới lớp, cậu vẫn ngồi với bạn Ánh Tuyết bàn trên, đau khổ quá à. Cậu bỏ mặc Sen thật rồi.
Giờ ra chơi, Sen lấy tiền bà chủ cho, đi mua nước và đồ ăn vặt, ngoan ngoãn đem cho cậu. Chẳng ngờ bạn Tuyết cũng đi mua, chẳng ngờ hơn cậu lấy đồ từ tay bạn ấy, lơ Sen.
Lúc về nhà, Sen phải cầu xin chú lái xe nhiều lắm, mới cho nó trốn dưới gầm ghế, lúc cậu lên, xe chạy, mới chui ra.
-“Em chào cậu!”
-“Mày…mày…”
-“Để em chăm sóc cho cậu nhé, cậu đi học hôm nay có mệt không ạ?”
Nói rồi đấm lưng bóp vai cho cậu. Đại thiếu gia không đuổi, nhưng cũng không nói chuyện với Sen. Nó lẽo đẽo mè nheo, theo cậu tới hẳn câu lạc bộ bơi lội.
Mấy người bạn của cậu, thấy Sen tới liền hỏi.
-“Em bé đi theo là ai vậy?”
Sen ngoan ngoãn đỡ lời cho cậu.
-“Em…là em họ anh Hiển…”
-“Ơ thế à, xinh quá, chưa bao giờ nghe Hiển nói cả…”
-“Hiển này, cho tôi làm em rể nha!”
-“Em tên gì, xuống bơi cùng không?”
-“Em không biết bơi…”
-“Không sao, không biết thì anh dậy…”
Sen đang định dò la ý tứ cậu, ai dè nhìn mặt cậu đã hầm hầm giận dữ. Cậu sai lái xe, chở Sen thẳng về nhà, mặc nó xin xỏ. Trời ơi, bao nhiêu công, cậu lại giận thêm rồi, thật khổ cái thân Sen mà.
Mấy hôm trôi qua, cậu lạnh lùng thấy sợ, không nói, không cười, coi Sen như không khí luôn!
Nó ở trong phòng, buồn thối ruột.
Bác Hồng sang chơi với nó, nghe nó giãi bày tâm sự, bác an ủi.
-“Cậu thế thôi, cậu là thương Sen nhất đấy!”
-“Không phải đâu bác ạ…cậu chẳng thương con tý nào ý…”
-“Bậy bạ, lúc con hôn mê, cậu ở với con suốt, từ bé tới lớn, lúc nào con ốm cậu chả sốt sắng….”
-“Cậu trả vờ đấy!”
Sen nhăn mặt, bác Hồng cười nó.
-“Trẻ con quá.”
-“Bây giờ cậu không thèm chơi với con rồi, cậu không thèm nói chuyện với con luôn ý bác ạ…”
-“Cậu không nói chuyện thì con viết thư thử xem?”
-“Dạ…ơ thế mà con không nghĩ ra…”
-“Viết hay vào, tình cảm mùi mẫn vào, kiểu gì cậu cũng động lòng.”
-“Vâng, vâng, con viết đây, xong bác mang lên phòng cho cậu nhé!”
Rồi một tiếng sau, đại thiếu gia nhận được một bức thư chan chứa “tình cảm”.
” Gửi đại thiếu gia,
Em là Sen đây, tên họ đầy đủ là Trương Ngọc Uyển Nhi. Mấy hôm nay cậu không nói chuyện với em, nên em mới phải viết thư này để giãi bày với cậu. Em biết tội em đáng chết, em biết tội em chất cao như núi, to hơn cả biển. Em là vậy đó, ngu xuẩn không biết điều, để cậu phiền lòng. Cậu có thể nào làm ơn, độ lượng tha thứ cho em được không? Cậu không biết chứ, không có cậu, em cảm thấy trống trải lắm, chơi một mình không vui gì hết, cậu ngồi bàn trên thân với bạn Tuyết, em không thích đâu.
Đại thiếu gia, em lạy cậu! Cậu đẹp như ánh bình minh, thông minh không ai bằng, cậu đừng chấp nhặt đứa trẻ con như em được không?
Em biết cậu thương em, em cũng thương cậu lắm, cậu đừng giận em, tổn hại sức khỏe, em xót ruột lắm.
Cậu ơi, cậu ơi, cậu ơi, cậu à…Đừng giận em nữa, em buồn lắm, tội nghiệp em, xin cậu đó!
Kí tên: Sen hồng!
”
Đại thiếu gia vừa đọc, khóe miệng cười tủm, con Sen này, ngọt miệng thì không ai bằng nó rồi.
Cậu lòng như nở hoa, nhưng lại thích trêu Sen, cậu gọi nó lên phòng, quát.
-“Viết có một bức thư thôi mà sửa tùm lum, bẩn bẩn thỉu thỉu. Mày coi tao là cái gì hả? Biến về phòng!”
Sen rơm rớm, hết rồi, nó dùng hết cách rồi.
Cậu lạnh như băng vậy, cậu giận lâu quá à!
Cả ngày hôm sau, nó nghĩ nát óc…chợt nó nhớ ra. Sung sướng quá, lúc đi học về, nó rón rén lên phòng bà chủ.
…..
-“Hoàng Thế Lân, tôi không cần biết, anh mà không vác cái mặt về nhà trước 7 giờ thì đừng trách tôi ác…”
-“Em bình tĩnh, em phải hiểu đây là làm ăn, anh có đi chơi đâu?”
-“Thôi đi, anh là chủ tịch cơ mà, không cử người khác đi thay được à?”
-“Như vậy là không tôn trọng họ…”
-“Tôi không nói nhiều với anh nữa, được, anh đi đi, tối khỏi cần về nhà, và tôi nói cho anh biết, tôi cũng đi làm ăn…đi mấy ngày luôn!”
Bà chủ tức giận dập máy, vứt điện thoại xuống giường. Nóng hết cả người, bỗng nhìn thấy con bé con thập thò ngoài cửa, liền giũ bỏ bực tức, tươi cười vẫy nó vào.
-“Sao vậy con?”
Sen ngồi trong lòng bà, mếu máo ấm ức kể lể.
Nghe xong bà bảo.
-“Ta sẽ bày cách cho, nhưng con phải hứa, chỉ được dùng cách này khi ta cho phép!”
Chuyện thì dễ ợt, nhưng bà tất nhiên không muốn con trai yêu quý của mình bị lừa nhiều lần, nên mới bắt Sen hứa.
-“Dạ, con hứa!”
Nghe nó hứa, bà yên tâm, kéo Sen về phòng. Bà trang điểm nhẹ cho Sen, nhưng không đánh phấn hồng như mọi khi, mà là kem trắng thêm ít màu xanh tím. Rồi bà sai người, lấy đá bảo Sen chườm.
-“Na, cậu đâu rồi?”
-“Dạ cậu ra ngoài từ chiều bà ạ!”
-“Gọi cậu về, nói Sen không khỏe.”
-“Dạ…”
…..
Chưa đầy ba mươi phút sau, xe của cậu đã về tới nhà. Sen nhớ lời bà dặn, lập tức nhắm mắt.
-“Mẹ, mẹ…nó làm sao vậy mẹ…”
Bà chủ nước mắt ngắn nước mắt dài.
-“Mẹ cũng không biết nữa, xuống đã thấy nó bất tỉnh, trời ơi là trời, Sen ơi là Sen, sao lại yếu thế chứ…”
Bà phẩy tay, bác sĩ bên cạnh làm đúng theo kế hoạch.
-“Con bé là bị căng thẳng quá, dẫn tới hôn mê…”
Đại thiếu gia như hóa đá, cậu hỏi.
-“Thế bao giờ nó tỉnh?”
-“Cũng không biết cậu ạ, nếu quá căng thẳng, có thể sẽ không bao giờ…”
-“Ông nói vớ vẩn…”
Ánh mắt cậu rực lửa. Đồng hồ chỉ 6 giờ 55 phút, ông chủ đã về, vội vã gặp bà chủ báo cáo. Nhìn thấy bộ dạng bà chủ, lại nhìn thằng con mình, chỉ biết lắc đầu. Con ơi là con, mày bị mẹ mày qua mặt rồi con ạ!
Ông chủ, bà chủ, mọi người ra ngoài, để lại mình cậu chủ với Sen. Cậu kiểm tra mặt mũi chân tay nó, tím tái, lạnh như đá, lòng cậu cũng lạnh theo. Nó vì sao mà căng thẳng? Chính là do cậu sao?
Cậu chỉ muốn trêu nó thêm một chút thôi mà, cảm giác được nó nịnh, cậu cũng thích nữa. Ngờ đâu hại nó ra nông nỗi này, cậu nắm chặt bàn tay nó, giờ thì tới lượt cậu buồn.
Sen nằm trên giường, thấy tĩnh lặng quá à, muốn mở mắt ra lắm rồi. Nó cảm nhận cậu vẫn bên cạnh, cậu hết xoa trán, rồi lại kéo chăn kín mít cho nó. Con bé chỉ muốn vùng dậy gào thật to. “Cậu ơi em nóng lắm, lúc nãy là do bà chủ bảo em chườm đá đấy, chứ em nóng lắm, em nóng phát điên rồi…huhu…”
Một lát, cậu thấy người Sen vã mồ hôi. Con này, lúc lạnh lúc nóng, cậu sốt ruột quá, lại vắt khăn ướt lau mặt cho nó. Cậu ngồi cạnh, chẳng biết làm gì ngoài nhìn ngắm bàn tay nó.
Mãi sao cậu không nói gì cơ chứ? Sen sốt ruột quá, định mở mắt ti hí nhìn trộm cậu, ai ngờ đâu, bắt gặp ánh mắt cậu nhìn nó chằm chằm, cậu khẽ reo.
-“Tỉnh rồi à?”
Sen luống cuống.
“Sen nhớ nhé, trong trường hợp con không diễn được mà mở mắt rồi thì cũng chưa được mở miệng, cứ im cho ta tới sáng mai, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, từ từ thì khoai mới nhừ.”
Con bé nhớ lời bà, ngẩn ngơ ngẩn ngơ.
-“Sen, tao đang gọi mày đấy!”
-“…”
-“Mày làm sao thế?”
-“…”
-“Sen ơi, Sen ơi…mày nói gì đi!”
-“…”
Cậu bị Sen dọa một phen, cuống quít bảo người gọi bác sĩ, bác sĩ khám xong, chỉ bảo nó căng thẳng quá, thoải mái hơn sẽ nói được. Cậu đau lòng.
Đại thiếu gia cõng Sen ra ngoài vườn hóng mát. Nó ngồi trên lưng cậu, sung sướng. Bà chủ tài thật đấy, nó làm mọi cách cậu không hết giận, vậy mà làm theo cách của bà, cậu bên nó không rời.
Ngoài vườn có cái xích đu ở gần cây xoài. Cậu đặt nó lên đó, đung đưa. Ngày bé bọn họ cũng hay chơi ở đây, nhưng toàn là nó đẩy xích đu cho cậu thôi à, bây giờ lại có diễm phúc được cậu phục vụ.
-“Thấy thoải mái không?”
A, muốn nói là em vui lắm, em thích lắm, mà không được nói.
Cậu xoa xoa đầu nó, mặt cậu buồn buồn, làm nó cũng buồn theo.
-“Ăn gì không? Tao bảo nhà bếp làm cho mày…”
Cậu tự nói, rồi lại tự kêu bác Súng làm bát cháo thịt băm. Cậu đút cho Sen ăn hết, rồi cậu ngồi xuống bãi cỏ, nó thì vẫn đang ngồi trên xích đu. Cậu và Sen, đối diện nhau, nắm tay nó, cậu bảo.
-“Tao xin lỗi, đừng vậy nữa, mày nói một tiếng xem nào?”
Trời ơi, Sen được đại thiếu gia xin lỗi nha! Phúc phận ở đâu mà nhiều vậy, nhìn cậu khẩn khoản, nó muốn mở miệng lắm rồi, thật là, không muốn đợi tới ngày mai tý nào. Phải làm sao đây?