-"Anh, sao vậy anh, rõ ràng anh nhìn thấy mà, anh là người rõ nhất em không đẩy cô Ngọc Nhi?"
-"Anh biết, anh làm vậy cũng là tốt cho em thôi..."
-"Sao lại tốt cho em? Em không hiểu..."
-"Ngọc Nhi bị ốm nên đầu óc không bình thường thôi, nên mới có hành động ấy, em bĩnh tĩnh..."
-"Em nghĩ mà xem, Ngọc Nhi là người yêu Thế Hiển, nhưng giờ biết Ngọc Nhi bệnh tới mức làm liều như thế, liệu cậu ấy có đau lòng không? Với lại anh biết em còn yêu cậu ấy, em có thể làm tất cả vì cậu ấy..."
-"Đúng vậy..."
Anh nhẹ lau nước mắt cô, thì thầm.
-"Hiển vẫn còn tình cảm với em, nhân chuyện này, có thể làm cậu ấy không nghĩ về em nữa, toàn tâm toàn ý yêu Ngọc Nhi, cũng là tốt cho nhà họ Hoàng..."
-"Nhưng em...em không muốn cậu nghĩ em là người xấu...em vẫn muốn được làm người giúp việc cho cậu, chăm sóc cậu!"
-"Nhi, nghe anh nói. Sớm muộn gì mẹ cũng bắt em lấy chồng. Em nghĩ cho Hiển tý đi!"
Nhìn cô thẫn thờ, anh nói quả quyết.
-"Em có thể cho Hiển cái gì?"
-"..."
-"Em có thể cho nó một đứa con không?"
-"..."
-"Em có thể giúp mẹ em có cháu nối dõi không?"
-"..."
Anh càng nói, cô càng khóc. Không, chẳng thể nào. Sự thật, sao quá đắng.
Tiếng bác sĩ năm đó mãi cứ vang vọng trong đầu, nghe sao tái tê. Sự kiện năm đó, vẫn là một nỗi đau, rất lớn.
......
-"Là sao anh? Em...em không hiểu lời bác sĩ lắm...Kim Chi, là sao bạn?"
-"Sen, bạn bình tĩnh, chúng ta có thể hỏi mẹ Thế Hiển, rồi cũng nhau tìm cách chữa trị cho bạn."
-"Nhưng là sao, ý bác sĩ là sao?"
Kim Chi nghẹn ngào, ôm Sen vào lòng.
-"Mai sau bạn lấy chồng, bạn không thể có con, bạn hiểu không?Bạn không thể làm mẹ..."
Không thể có con sao? Cô bé thích trẻ con mà. Là đùa phải không?
-"Đi, tớ dắt bạn về nói chuyện với cô Như."
Sen run rẩy, hoảng sợ, rồi cũng nghe theo Kim Chi.
Hai đứa trẻ chưa kịp đi thì người anh hơn tuổi đã chặn chúng lại.
-"Theo anh thì đừng đi, chúng ta tự tìm cách chữa cho Sen xem sao?"
-"Sao vậy anh?"
Kim Chi thắc mắc.
-"Các em còn trẻ, suy nghĩ chưa thấu, dù cô ấy có quý Sen, có coi Sen như vật báu thì cô ấy cũng chỉ có duy nhất một thằng con trai. Hoàng Thế Hiển còn là đích tôn của cả nhà họ Hoàng. Ngộ nhỡ Sen không khỏi, sẽ đẩy cô ấy vào tình thế rất khó xử, một bên là cả họ, cả dòng tộc, cả CL Group...một bên...là Sen..."
Hai cô bé nghe xong đạo lý, đờ đẫn cả người. Sen chợt nhớ, chợt nhớ tối hôm kia, hình như khi nằm cùng, mẹ còn tâm sự rất nhiều thì phải. Mẹ mong mai sau cô sẽ đẻ ẹ đứa con thông mình như cậu, nhưng đáng yêu như cô. Giờ mà biết chuyện, có lẽ mẹ sẽ rất thất vọng.
-"Sen, em làm gì vậy?"
-"Em, em sẽ nhắn tin cho cậu. Em muốn nói cho cậu biết!"
-"SEN!"
Anh Sên lại gần, giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô bé. Anh nói rất nhiều, phân tích, giải thích...Kim Chi nghe, Sen nghe...không khí sao trầm lắng.
-"Anh à, không được đâu...em không muốn, không muốn đâu, em là vợ cậu rồi, em yêu cậu lắm!"
-"Em có hiểu cho nó không, em yêu nó mà không hiểu à?"
-"Nhưng không có cậu buồn lắm, em không làm thế đâu, rồi cậu cũng buồn nữa, chẳng phải cậu đi Mỹ hay sao, cậu sẽ giúp em chữa bệnh, em sẽ bảo cậu tìm bác sĩ xịn cho em..."
-"Em thôi ích kỉ đi được không?"
Sen, từ trước tới giờ, ngoài việc về nhà mẹ đẻ thì hầu như được chiều. Cô thường sống theo cảm xúc hơn là suy nghĩ thiệt hơn. Ngày hôm ấy, anh Sên mất rất nhiều công sức mới khiến cô hiểu ra...là cô đã quá trẻ con, quá ích kỉ, quá không công bằng với cậu....Cô...cậu...từ giờ thực sự là hai thế giới khác...
.....
-"Em chỉ cần cố nốt lần này, rồi từ nay về sau, đừng dây dưa với Ngọc Nhi hay Thế Hiển nữa, tới bên anh, cuộc đời em sẽ bớt khổ..."
-"..."
-"Nhi, Nhi!"
Tiếng anh gọi làm cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
-"Em à, cố lên em! Em làm vậy là tốt cho Hiển, rồi cậu ấy sẽ hiểu. Mà Hiển sẽ không ghét em đâu..."
-"Em biết rồi!"
-"Đi nói với cậu ấy, là em làm, đi nhé, anh sẽ luôn bên em!"
Vừa lúc ấy có tiếng điện thoại reo, nhìn bóng người con gái khuất dần, giám đốc Phân mới thở dài mở máy.
-"Mẹ ạ!"
-"Ừ, mày điên à, sao lại nhận lời đi đào tạo ở nước ngoài nửa năm? Có biết bà chủ đã nhận con Nhi làm con gái nuôi và chuẩn bị cho đi xem mắt không hả?"
-"Con biết."
-"Biết thì sao ngu thế?"
-"Cơ hội này có một không hai, với tình hình thăng tiến hiện tại, được lòng công ty, Hoàng Thế Hiển chắc chắn lên Tổng Giám Đốc, rồi Chủ Tịch một ngày không xa, con nhân cơ hội đi tu nghiệp, công ty này mai sau chẳng ai đủ năng lực như con để ngồi lên ghế Phó Tổng cả..."
Tiếng mẹ anh nhẹ nhàng hơn một chút.
-"Ừ, quỷ ạ, tao nghe bảo bà ấy chuyển cổ phần cho con Nhi rồi đấy, nó giờ đắt chồng lắm, mày cẩn thận..."
-"Mẹ yên tâm, con có tính toán cả rồi!"
-"Cũng đúng, động vật không đẻ được thì ai mà cần!"
-"Mẹ, đừng nói vậy, Nhi là người con yêu!"
-"Rồi rồi, với cổ phần của nó và tích lũy thêm thì có khi con trai mẹ cũng có ngày được ngồi lên ghế Tổng Giám Đốc cũng nên...biết đâu, Hoàng Thế Hiển ăn chơi sa đọa, cả tập đoàn, có khi thuộc về nhà chúng ta, có khi chính con lại biến dòng họ ta thành dòng họ cao quý..."
-"Mẹ thôi đi được rồi đấy, dù sao họ cũng có ơn với mình mà!"
-"Rồi rồi, mai sau mày nhớ "gửi gắm" đứa cháu ở đâu ẹ rồi hãng vác nó về nhà, nhớ chưa?"
-"Biết rồi..."
......
......
Trong phòng chờ bệnh viện, có người đang đứng dựa tường, khuôn mặt đầy khổ sở. Ai cũng cảm động vì tình cảm của cậu và cô gái trong kia. Có trời mới biết, cậu đang băn khoăn những vấn đề khác.
Trương Ngọc Uyển Nhi, từ khi cậu sinh ra thì cô đã có mặt trên đời, bản tính con người, sao có thể thay đổi nhanh tới vậy? Đã có khoảnh khắc, cậu tin cô làm, nhưng bình tĩnh suy xét, vẫn là một từ...không thể.
-"Cậu!"
Cô tới, bước chân rón rén, trên trán rịn mồ hôi vì lo âu.
-"Cậu à, em xin lỗi vì đẩy người yêu cậu xuống nước!"
Cố hết sức để nói ra, rồi định quay đi thật nhanh, tiếc là tay lại bị ai đó nắm chặt.
Cậu cứ thế kéo cô tới bên hồ nước, nhìn chăm chú khiến cô thực sự bối rối.
-"Đẩy tao!"
-"Dạ?"
-"Tao bảo mày đẩy tao!"
Nhin lắp bắp.
-"Đẩy gì ạ?"
-"Đẩy tao xuống cái hồ này đi, rồi tao tin mày đẩy Ngọc Nhi..."
-"Dạ...em...em..."
-"Mày không phải sợ, tao bơi rất giỏi, biết rồi đấy!"
Cậu bơi giỏi gì chứ, hôm nọ bị ngã suýt chết đuối cơ mà. Nhưng mà giờ ánh mắt cậu cương quyết thế kia, làm sao đây, trời ơi.
-"Thế cái hồ đó có sâu không cậu?"
-"Không sâu, không chết được đâu, đẩy đi!"
-"Em...thế nước đó có bẩn không ạ? Nhỡ bị ngứa..."
-"Không, hồ ở bệnh viện rất sạch!"
-"Em...em đẩy cô Ngọc Nhi..."
-"Ừ, giờ đẩy tao!"
-"Em..."
-"Tao đếm từ một tới ba...MỘT...HAI..."
Vừa hay tới từ BA thì cậu dọa ai đó giật mình, trượt chân nhào xuống nước, mà tay cậu còn nắm tay người ta, kéo cậu cũng ngã theo.
Cũng may Hoàng Thế Hiển phản ứng kịp, trong phút chốc đã kéo được cô vào lòng, cậu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
-"Nhi, không phải mày!"
-"Em...em..."
-"Chỉ vì muốn chấm dứt với tao mà phải dùng chiêu đó, ai dạy mày?"
-"..."
-"Tao thực sự không hiểu vì sao mày yêu hắn, nhưng nói trước, anh Sên của mày...hắn không hẳn đơn giản."
Đưa cô lên bờ, sai người mang khăn bông rồi vuốt vuốt lại tóc mái cho cô, họ ở rất gần, gần tới nỗi từng nhịp tim cũng run rẩy. Hơi thở của cậu ghé qua má, khẽ mơn trớn vành tai cô, rồi cắn, thật mạnh.
Tim cô tưởng như ngừng đập, cậu nói, nhẹ nhàng mà chua xót.
-"Cái này, là trả cho em vì tội phản bội anh. Còn từ giờ, không cần nhọc công nữa, anh sẽ yêu Ngọc Nhi, còn em cứ yên tâm bên hắn, anh trai hứa sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em nữa...."
Những giọt lệ cứ thế mà tuôn dài, môi cậu áp môi cô, vội vàng hôn liếm, rồi mỉm cười.
-"Anh vào trước đây, em gái...về đi!"
Nhìn bóng cậu đơn độc, xa dần...cô cứ thế khụy xuống, đau khổ, dồn nén...khóc một trận thật to, thật nhiều! Em gái, từ hôm nay, cô chính là em gái của cậu!