Đại Thiếu Gia Và Gái Hư

Chương 12: Chương 12




Nhỏ thức dậy sau một giấc ngủ ngon lành. Ôi mẹ ơi thật kinh khủng từ sáng mà bây giờ nhỏ lại ngủ đến chiều thật không thể tin nổi, nhỏ lồm cồm bò xuống giường. Bây giờ nhỏ nhận ra đang ở trong một căn nhà khang trang rộng rãi kiến trúc đơn giản mà mê hoặc đến lạ kì. Chiếc giường êm ái quá thảo nào nhỏ ngủ lâu như vậy, đi loanh quanh phòng thì cánh cửa mở ra- Em khỏe chưa?_ Hoàng Nam hỏi, tay cầm một xấp giấy tờ
- Vâng khỏe rồi._ Nhỏ trả lời
Hoàng Nam để xấp giấy tờ lên bàn làm việc, quay sang nhỏ
- Anh có việc phải đi, người làm sẽ nấu thức ăn cho em nếu muốn
- dạ thôi được rồi em phải về.
Chưa kịp để Hoàng Nam nói thêm gì là nhỏ xách chiếc balo chạy xuống lầu về nhà. Hoàng Nam khẽ cười, anh lấy chiếc áo khoác trên ghế để hờ lên rồi cũng bước xuống nhà, leo lên chiếc xe BWM i8 chạy đến một nơi ngoài ngoại ô.
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự. Căn biệt thự màu đen cổ kính toát ra một luồn khí đáng sợ. Hoàng Nam bước lại cánh cổng cẩn thận gõ mật mã, và thử tiếng nói. Hàng rào không hề có một nhân viên bảo vệ hay bất kì vệ sĩ nào tuy nhiên chỉ cần 1 tần số âm thanh được phát ra sai lệch với giọng nói nhà Trịnh Hoàng thị lập tức nhận ngay lấy hậu quả. Bên trong hàng rào nhìn có vẻ thoáng đãng mát mẻ tuy nhiên nó cũng đồng nghĩa với một cái bẫy không lối thoát nếu chạm phải một số thứ được cho là CẤM, vì vậy đa số điệp viên hay nhân viên điều tra FBI có thể lọt qua được cánh cửa nhưng không có đường trở ra
Hoàng Nam bước tới bậc thềm, 2 người vệ sĩ đeo kính đen mặc vest chỉnh chu cúi đầu chào và mở cửa cho anh. Hoàng nam bước vào phòng khách, đã có sẵn 2 người đang chờ anh. 1 là Hoàng Bảo đang mân mê chiếc điện thoại, hai là Trịnh Hoàng Duệ_ ba của anh và cậu.
- Con trễ 1p 34 giây 56 khắc rồi đấy con trai ạ._ Hoàng Duệ lên tiếng tay cầm chiếc đồng hồ quả lắc bằng vàng ròng lủng lẳng

- Con xin lỗi con có việc nên đến trễ._ Hoàng Nam cúi đầu
- Thời gian chẳng chờ đợi ai, từng giây từng khắc đều rất quan trọng._ Đó là nguyên tắc của Trịnh Hoàng Duệ. Hoàng Nam gật đầu ngồi xuống ghế sofa
- Ông kêu chúng tôi đến đây chắc là có việc?_ Cậu hỏi
- Phải. Ta sẽ đi Macao để thực hiện một phi vụ giao dịch quan trọng cho nên việc điều hành công ty sẽ giao lại cho 2 con. Tuy nhiên ta sẽ giao lại cho các con một nhiệm vụ quan trọng khác. Sắp tới, ta có lô hàng cần vận chuyển các con phải lấy lòng và xin được tấm vé để vượt mặt bọn cảnh sát đi trót lọt
- Nhưng... làm sao để có?_ Hoàng Nam hỏi
- Vài tuần sau, con trai của ngài tổng cục sĩ quan sẽ đến Việt Nam, hắn sẽ giúp được chúng ta. Thông tin về hắn quản lí sẽ gửi cho các con sau. Lần này, 1 trong 2 anh em con phải có được tấm vé ấy coi như đây là mở đầu cho "cuộc chơi" vào mười mấy năm về trước ta từng nói.
Cậu đứng dậy bước ra cửa cậu không quan tâm lắm về mấy vấn đề này còn Hoàng Nam thì khác. Cậu không muốn tham gia vào "trò chơi" này nhưng cậu không có quyền lựa chọn. Khi chiến thằng nó sẽ cho cậu cái cậu muốn. Sự tự do. Tuy vẻ ngoài cậu lạnh lùng, ngang tàn nhưng cậu thực sự đang cần một tình thương dù nó có nhỏ nhoi bao nhiêu, cậu mạnh mẽ nhưng bên trong vẫn rất sợ sợ một ngày nào đó dòng "máu lạnh" sẽ ngấm vào mình cậu cậu sẽ trở nên giống những gì ông nói đến nỗi như ăn sâu vào máu thịt của cậu.
Còn Hoàng Nam, tuy vẻ ngoài là một người con trai đàng hoàng lịch sự nhưng sâu trong anh là một người sát thủ đã được Hoàng Duệ huấn luyện từ nhỏ, ông muốn cậu trở nên độc ác tàn bạo không có tình cảm như ông. Phải, Hoàng Nam rất nghe lời và làm ông rất hài lòng nhưng thực sự anh chỉ là một con rối được người ta điều khiển và đến một ngày nào đó nó sẽ đứt dây.
*******************************
Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp bước vào một căn phòng to lớn, dưới sàn hai đứa nhóc chênh lệch nhau khoảng 1, 2 tuổi đang nghịch ngợm với những món đồ chơi. Ông ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói
- Các con ta có chuyện muốn nói
Hai đứa bé chạy lại giương đôi mắt ngây thơ lên, nó không biết rằng những lời nói vào hôm nay của ba mình sẽ khiến cuộc đời nó đảo lộn thế nào.
- Lớn lên các con muốn làm gì?
- Làm bác sĩ để chữa bệnh ọi người ạ._ Đứa bé lớn hơn trả lời ngay lập tức. đứa bé nhỏ tuổi hơn trầm ngâm một lát rồi lên tiếng
- Muốn trở thành người đánh đàn ạ.
Ông ta có vẻ không vui nhưng rồi ôn tồn bảo
- Thế... sự nghiệp của ta thì tính sao?

- Thì do ba làm ạ!_ Hai đứa đồng thanh đáp
- Haha ta chẳng thể sống mãi, thời gian không chờ đợi ai cả, nó sẽ cướp đi tuổi của mọi người. Đến lúc đó ta cần một người kế thừa sự nghiệp
- Chúng con sẽ cùng làm!_ Hai đứa bé lại đồng thanh
- Không, vua không bao giờ có 2 người cùng 1 lúc.
Hai đứa bé ngơ ngác chưa hiếu ý ba mình nói
- Khi các con đủ lớn sẽ có một "trò chơi" bắt đầu..._ Ông nói nhỏ nhẹ
- Trò chơi?_ Đứa bé nhỏ khó hiểu
- Ừ, một "trò chơi" mà trong đó ai thắng sẽ làm vua...
- Còn thua?_ Đứa nhỏ hỏi
- Thì làm giặc!_ cậu bé lớn tự hào trả lời về kiến thức của mình, câu này cậu bé đã nghe thấy trên TV một vài lần
- Không, lần này thì khác. Thua thì... phải chết!_ Dứt lời, ông giương khẩu súng lên bóp cò. Viên đạn vun vút bay ra ghim vào đầu một tên vệ sĩ đứng ngoài cửa. cả thân hình to lớn của hắn ngã xuống, hai cậu bé lo sợ nhìn nhau như muốn khóc. Ông không những không dỗ dành, vẫn nói tiếp
- Tuy nhiên nếu cầm một khẩu súng lên mà bóp cò vào đầu người khác thì quá tầm thường, đó chỉ là 1 cuộc đọ súng xem trình độ ai giỏi hơn...
Ông vừa nói vừa quan sát biểu cảm hai đứa con trai của mình, nó không khỏi ngơ ngác bàng hoàng và thậm chí là không hiểu dù chỉ là 1 ít

-...Thứ ta cần là các con phải khiến người chơi còn lại tự cầm súng và bóp cò vô đầu của mình.
- Người chơi là chúng con?_ Đứa nhỏ rưng rưng hỏi
- Con thông minh đấy Hoàng Bảo
- vậy... vậy.... có nghĩa là giết anh em của mình?_ Đứa lớn lấp bấp hỏi
- Đúng.
Ông trả lời. Hai đứa lắc đầu lia lịa ôm chầm lấy nhau, không muốn trở thành "người chơi". Ông tách hai con mình ra
- Rồi sẽ đến một ngày các con sẽ hiểu tình cảm chẳng khiến các con sinh tồn. Thứ giúp con tồn tại đó là phải chém giết lẫn nhau.
Ông nói, rồi bước ra cửa bước qua cái xác của tên vệ sĩ lúc nãy. Bỏ lại sự hoang mang còn lại trong mắt những đứa con trai bé nhỏ của mình