Trịnh Minh Minh, làm như không nhìn thấy gì. Cô đẩy nhẹ cánh cửa bước vào bên trong, mùi vị của trà việt quất sộc thẳng lên mũi khiến hai tay Trịnh Minh Minh run lên từng nhịp khó chịu.
Anh mỗi ngày đều uống loại trà việt quất này, là do thói quen của anh. Hay là vì thói quen của cô ấy!
"Cảnh, sáng sớm đã có tâm tình thưởng thức trà rồi sao?"
Thấy cô bước vào, Lâm Mặc Cảnh liền cười, nụ cười lại có chút khách sáo từ tốn đáp trả cô.
"Đây là thói quen của anh, em cũng biết rất rõ mà. Sáng sớm dùng ly trà việt quất, tinh thần cũng tỉnh táo hơn!"
Nụ cười trên môi Trịnh Minh Minh như bị đông cứng, cô đến bên cạnh tay theo thói quen dọn dẹp như văn bản lộn xộn giúp anh.
"Trà việt quất cũng không hẳn là ngon nhất. Trùng Khánh nổi tiếng nhất là trà hoa nhài anh có muốn dùng thử không? Có thể sao khi dùng anh sẽ cảm thấy mùi vị của nó còn ngon hơn trà việt quất rất nhiều!"
Từng câu từng chữ của Trịnh Minh Minh đều mang theo hàm ý, nhưng đối với anh nó chỉ đơn giản là một câu từ dò hỏi. Anh cười tay cầm ly trà việt quất nhấp nháp vài ngụm, anh vẫn thấy vị trà việt quất là ngon nhất là phù hợp với bản thân nhất.
"Thật ra nếu đã là sở thích là thói quen thì rất khó để thay đổi!"
Trịnh Minh Minh, đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt anh, giọng mang theo sự khẳng định.
"Rồi sẽ có một ngày, em sẽ khiến anh nhận ra trà hoa nhài ngon hơn trà việt quất rất nhiều!"
Hai đầu lông mày người đàn ông bắt đầu cau lại.
"Em sao vậy? Ngữ điệu thật khác ngày thường."
Trịnh Minh Minh, cười trở về với dáng vẻ ôn nhu vốn có.
"Em đùa thôi!"
Anh nhướng mày.
"Anh không nghĩ em cũng biết đùa đó!"
Cô lễ độ ảm đạm liền lên tiếng.
"Anh làm việc đi, không phiền anh nữa. Em ra ngoài đây!"
Bóng lưng cô vừa xoay định, người đàn ông ở phía sau liền lên tiếng.
"Chờ đã... Buổi tối cùng nhau ăn cơm!"
"Vâng!"
***
Đài Bắc, bảy giờ...
Nhà hàng S, cùng một vị trí, cùng một đối tượng, Lâm Mặc Cảnh và Trịnh Minh Minh gọi món ăn giống như lần trước, Lâm Mặc Cảnh vẫn như cũ chờ hai người ăn xong mới mở lời cầu hôn.
Nhẫn cầu hôn sớm đã yên vị trong túi áo.
Trịnh Minh Minh, dưới ánh đèn huỳnh quang càng tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng, chững trạng của người phụ nữ.
Ly rượu vang sớm đã chuẩn bị cùng nến thơm, cả hoa tươi cũng được anh kỹ càng chọn lựa.
Qua hơn mười phút, thời khắc quan trọng cũng đã đến. Trịnh Minh Minh e thẹn cúi đầu, nụ cười trên môi anh càng đậm sự ôn nhu.
Lâm Mặc Cảnh, lấy ra từ túi áo một cái hộp nhỏ xinh xắn màu đỏ, hộp mở ra bên trong chính là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Trịnh Minh Minh, trong lòng đã sớm nôn nóng đến không muốn đợi thêm, vì mỗi giờ mỗi khắc trôi qua đối với cô đều vô cùng quý giá!
Lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông, buông chiếc nhẫn đang cầm chắc trong tay ra, lấy điện thoại di động nghe.
"Xin lỗi, anh có điện thoại."
Lâm Mặc Cảnh, nhìn màn hình điện thoại thấy tên Lô Na, không chần chờ liền nhấn nút nghe.
"Chú à, không xong rồi. Bố của Thiên Thiên biết được chuyện cậu ấy tự ý trở về Đài Bắc, hiện tại chú Châu đang rất tức giận, còn dùng gia pháp với cậu ấy đấy! Nhưng mà trong chuyện này có lẽ như không phải chỉ vì chuyện tự ý trở về đâu, chú Châu đánh Thiên Thiên rất nhiều."
Giọng nói Lô Na ở đầu dây điện thoại bên kia rất khẩn trương, truyền đến âm thanh nghiêm trọng và giọng nói thét chói tai. Thật ra chuyện là sau khi bố Thiên Thiên biết được chuyện cô ấy tự ý bỏ về chỉ vì muốn phá hoại kế hoạch cầu hôn của Lâm Mặc Cảnh, cho nên mới trở nên tức giận đến như vậy. Lô Na, thấy cô chịu khổ cũng không còn cách nào ngoài việc gọi cho anh.
"Chỉ là một chuyện nhỏ, có cần phải dùng đến gia pháp như vậy không? Cháu đang ở đâu, còn không lựa lời khuyên cái tên Châu Minh nóng nảy đó chứ?"
Anh nghe Lô Na nói, không biết vì sao trong lòng lại rất khó chịu.
"Chú cũng biết rồi đấy, chú Châu xưa nay rất nghiêm nghị chú ấy làm việc gì ai có thể cản được. Lần này xem ra người chị em tốt của cháu phải chịu khổ rồi, lúc nãy cháu có đến xem thử thấy chú Châu dùng roi mây đánh vào người cậu ấy, Thiên Thiên khóc rất thảm thương!"
Lô Na, nói đến đây liền ngắt máy. Anh buông điện thoại xuống, quên cả chuyện hôm nay cần phải làm, cũng quên luôn bên cạnh anh còn có một người phụ nữ.
"Cảnh, anh đi đâu vậy?"
Lúc Trịnh Minh Minh gọi tên, anh mới nhớ đến sự tồn tại của cô ấy.
"Thật có lỗi, anh có chuyện phải đi trước, tối anh sẽ gọi điện thoại lại cho em!"
Trong lòng anh hiện tại rất nôn nóng chỉ muốn lập tức bay về Châu gia, cho tên Châu Minh một trận vì sự nóng nảy của hắn, khiến con bé phải chịu khổ.
"Lâm Mặc Cảnh, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì?"
Trịnh Minh Minh, thực sự nổi giận, từ lúc cô đồng ý hẹn hò với Lâm Mặc Cảnh đến nay, cũng vì thấy anh xứng làm người đàn ông của cô, nhưng người đàn ông này không chỉ một lần... mà lần này đến lần khác trong lúc hẹn hò lại bỏ cô đi trước, đây thực sự là xem thường cô.
"Xin lỗi, anh thực sự có việc... "
"Lại là Châu Thiên Thiên đúng không?"
Trịnh Minh Minh, mất kiên nhẫn nghe anh giải thích, giọng lúc này có chút quát to.
"Đúng vậy, con bé hiện tại đang rất cần anh... Nếu không... "
"Vậy còn em thì sao? Em cũng cần anh!"
Trịnh Minh Minh, tay vương đến liền nắm lấy cánh tay anh kiên quyết không chịu buông.
"Anh thực sự phải đi! Xin lỗi, Thiên Thiên là cháu gái anh, anh không thể... "
Anh điềm đạm, lên tiếng.
Trịnh Minh Minh, rất quyết tâm nói ra, cháu gái gì chứ, cô mới không tin chuyện hoang đường đó, nếu không phải Lâm Mặc Cảnh quá ưu tú, là một người đàn ông thích hợp với cô, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác, cô vốn dĩ thật sự yêu anh nhưng anh càng lúc càng khinh thường tinh cảm của cô.
"Lâm Mặc Cảnh, nếu bây giờ anh rời khỏi đây chúng ta sẽ kết thúc!"
Trịnh Minh Minh, tuy lời nói vang vọng như tay cô cố gắng dùng lực bám víu vào vạc áo anh, chỉ sợ buông ra sẽ vụt mất anh mãi mãi.
"Nếu em đã nói như vậy, vậy thì chúng ta chia tay đi!"
Vốn trong lòng Lâm Mặc Cảnh rất áy náy, giọng nói cũng lạnh xuống, anh cho Trịnh Minh Minh là một cô gái chính chắn và lý trí, không nghĩ tới cô lại lấy điều kiện ra uy hiếp anh, huống chi hiện giờ con bé đang chịu khổ ở nhà, tại sao có thể vì một lần hẹn hò mà xem nhẹ chuyện của cháu gái mình được.
Lâm Mặc Cảnh, không đắn đo thêm đã bước thẳng ra khỏi nhà hàng.