Hầu Dũng không thể đi vào hiện trường, cũng không chen vào tới hậu kỳ cắt nối biên tập, cho nên không biết Tô Cẩm Lê lúc tham gia thi đấu nói cái gì.
Cho nên, vẫn làm không biết mệt mà giúp Tô Cẩm Lê lập nhân thiết.
Thế cho nên quần áo hôm nay Tô Cẩm Lê là quần kẻ sọc phục cổ, áo sơ mi xám với áo choàng họa tiết màu nâu và đội mũ kẻ sọc trên đầu.
Tô Cẩm Lê không bị cận thị, Hầu Dũng vẫn đưa cho Tô Cẩm Lê đeo một cặp kính gọng tròn cổ điển có dây chuyền quanh cổ.
Mặc như vậy thật đúng là hiện ra vài phần văn nhã.
Tô Cẩm Lê kéo vali tới chỗ quay chụp, ngay sau đó tổ tiết mục sắp xếp xe buýt đưa bọn họ tới Trại Huấn Luyện.
Tô Cẩm Lê chú ý mấy thực tập sinh xung quanh đều đi theo đoàn nhỏ, trong đó đoàn của An Tử Hàm khoa trương nhất, còn có cả nhân viên trang điểm riêng, lúc An Tử Hàm lên xe còn bổ trang cho cậu.
Mấy thí sinh khác còn có người nhà đi cùng.
Chỉ có mình Ô Vũ cô đơn lẻ bóng.
Lúc trước đi ăn lẩu để không có vẻ cô đơn nên ngồi cùng bàn với Tô Cẩm Lê mặc dù không thân quen.
Lúc này cũng vậy, một người kéo hành lý lại đây, sau đó một người trực tiếp lên xe.
Ba Nhược Ba La không phải công ty lớn sao, sao bên cạnh Ô Vũ không có trợ lý hay người đại diện gì?
Sau khi lên xe, Tô Cẩm Lê chần chờ một chút, vẫn là ngồi cạnh Ô Vũ.
Ô Vũ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, cảm thấy kỳ quái: “Sao không ngồi cùng bạn cậu?”
“Bọn họ vừa lúc bốn người.” Tô Cẩm Lê biết mấy người Thường Tư Âm.
“Mặt cùng tâm bất hòa.”
“Thường Tư Âm là người tốt.” Tô Cẩm Lê nói với Ô Vũ.
“Một người cũng không thể đại diện một tổ, bất quá, tổ hợp bọn họ diễn xong sẽ tan ngay.”
“Ồ……” Tô Cẩm Lê không biết nên nói cái gì.
Hai người ngồi trên xe, Ô Vũ mở hành lý mình ra, lấy ra tai nghe tính mang lên, quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Lê, hỏi: “Muốn nghe nhạc không?”
“Ừm.” Tô Cẩm Lê gật gật đầu.
Ô Vũ cho Tô Cẩm Lê một cái tai nghe, chủ động c ắm vào tai Tô Cẩm Lê, sau đó phát nhạc.
Tô Cẩm Lê rất hâm mộ Ô Vũ có thể dùng điện thoại nghe nhạc.
Cậu có điện thoại, đáng tiếc bộ nhớ điện thoại không đủ, ảnh chụp được mấy tấm đã phải xóa, lúc sau download mấy ứng dụng thì đơ.
“Bài hát này thật hay.” Tô Cẩm Lê nghe được một đoạn giai điệu cậu thích lập tức nói với Ô Vũ.
Ô Vũ nhìn trái nhìn phải, sau đó nhắc nhở: “Cậu không cần nói to như vậy, tôi nghe thấy.”
“Ồ.”
Tô Cẩm Lê xấu hổ khụ một tiếng, hỏi đề tài cậu rất hứng thú: “Công ty anh nhiều nhân viên lắm hả?”
“Đối ngoại tuyên truyền 5000.”
“Đối nội thì sao?”
“Tính lưu động rất lớn, hơn nữa rất nhiều bộ phận, rất nhiều trợ lý còn chưa chuyển chính thức đã bị nghệ sĩ ghét bỏ, cho nên cái này không nên nói.”
Tô Cẩm Lê cúi đầu, nghĩ khả năng mình tìm thấy anh trai trong 5000 người.
Thật sự không được, chờ sau khi hết tiết mục cậu liền về trên núi tìm gia gia hỏi một câu đi, sau đó lại năn nỉ ỉ ôi xuống núi.
Tình huống hiện tại, thật sự làm người nản lòng thoái chí.
*
Tới Trại Huấn Luyện, quả nhiên chia phòng như Ô Vũ nói là dựa theo xếp hạng chia phòng ngủ.
Mấy thí sinh tham gia thi đấu sau khi vào trại huấn luyện không bị chia thành thực tập sinh hay nghiệp dư mà đều ở chung một chỗ.
Tổng cộng mấy thí sinh, nam nhiều hơn nữ
Nam 36 người, nữ 24 người.
Phòng trong trại huấn luyện giống phòng khách sạn, hành lang chữ Hồi(回)
Nam nữ không tách ra đều ở tại một tầng, chỉ là phòng nữ bên trong hành lang, phòng nam bên ngoài.
Tô Cẩm Lê là phòng 501, phòng như ngăn cách với thế nhân.
Từ thang máy đi ra, hầu hết phòng ở bên trái, phía bên phải chỉ có một phòng, chính là 501.
Làm Tô Cẩm Lê thích chính là cửa đối diện có một vách tường lắp kính, cậu có thể luyện tập ở hành lang.
Cậu đứng trước gương vui sướng thì Ô Vũ đã vào phòng ngủ, Tô Cẩm Lê chạy nhanh đi theo vào.
Cậu chưa từng ở phòng tập thể bao giờ, sau khi vào cảm thấy rất mới lạ, nhìn phòng còn có giường tầng, cố ý nhảy lên nhìn mặt trên.
“Chào các cậu.” Một bạn cùng phòng đã lên trước, thấy bọn họ đến liền chào hỏi.
Bạn cùng phòng này là người hạng ba Phạm Thiên Đình, là rap boy, không đẹp trai lắm nhưng hơi côn đồ, có cảm giác trap boy.
Phạm Thiên Đình cũng coi như là tính cách tự làm quen, sẽ chủ động nói chuyện với họ, lúc nói tự động x1.5 tốc độ, vừa lơ đãng, Phạm Thiên Đình nói xong câu sau rồi, Tô Cẩm Lê còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Ô Vũ chỉ vào giường, hỏi: “Các cậu muốn chia thế nào?”
“Tôi tùy ý.” Phạm Thiên Đình trả lời.
Tô Cẩm Lê hơi sợ độ cao, cho nên không muốn ở trên lắm, vì thế trả lời: “Tôi có thể ở dưới không, tôi hơi sợ độ cao.”
“Tôi quen ngã đầu liền ngủ, phía dưới tương đối tiện.” Ô Vũ trả lời.
“Được.” Phạm Thiên Đình bắt đầu thu thập giường trên.
An Tử Hàm khoan thai tới muộn, vào cửa liền bắt đầu mắng: “Tôi mẹ nó đi vòng quanh hành lang một vòng, chạy qua tận bên nữ, kết quả phát hiện phòng ngủ ở đây, còn bị quở trách vài câu đồ lưu manh. Tôi không hiểu, nếu thật lưu manh thì sẽ mới vào đã đi à, chờ tối mới đi chứ!”
Tô Cẩm Lê không trả lời, cúi đầu nghiêm túc thu thập giường đệm, sợ An Tử Hàm chú ý tới cậu.
An Tử Hàm cầm vali, nhìn bọn họ làm việc, chỉ có Phạm Thiên Đình trả lời cậu: “Bên kia là 502, bên này chính là 501.”
“Tôi tưởng đây là lối thoát hiểm.” An Tử Hàm nói xong, không khách khí lại bổ sung một câu, “Này, tôi muốn ở giường dưới, tôi cao nên không thể ở giường trên.”
Câu này là nói cho Tô Cẩm Lê cùng Ô Vũ nghe.
Tô Cẩm Lê lập tức dừng lại, đáng thương vô cùng nhìn An Tử Hàm, do dự có nên nhường cho An Tử Hàm không.
Ô Vũ không để ý An Tử Hàm, tiếp tục thu thập.
“Báo chiều cao đi, tôi 188.” An Tử Hàm chủ động nói.
“Tôi……184 centimet.” Tô Cẩm Lê trả lời.
“Tôi 181.” Ô Vũ trả lời.
An Tử Hàm nghe vậy cười gian xảo, chỉ chỉ giường tầng trên: “Chú lùn, cậu đi lên.”
Ô Vũ ném đồ trong tay đi, quay đầu lại trừng mắt nhìn An Tử Hàm
An Tử Hàm không sợ trường hợp này nhất, còn cười hì hì mà nhìn Ô Vũ, một bộ thái độ cậu có thể làm gì tôi.
“Tôi đi lên đi.” Tô Cẩm Lê sợ bọn họ đánh lộn, chủ động nhượng bộ.
“Cậu không phải sợ độ cao sao?” Ô Vũ hỏi Tô Cẩm Lê.
“Hẳn là rất k1ch thích, nhân sinh chính là muốn dũng cảm mạo hiểm.”
“Quên đi, cậu ngủ giường dưới, tôi……”
Tô Cẩm Lê tay chân lanh lẹ mà cầm lấy đồ của mình, ném lên giường trên: “Không có việc gì không có việc gì, tôi ở được.”
An Tử Hàm cũng không khách khí, Tô Cẩm Lê dọn đồ xong trực tiếp ngồi xuống giường dưới, chống hai tay, giơ chân, nhìn hoàn cảnh chung quanh lẩm bẩm: “Căn phòng này nhỏ như cái hũ tro cốt, làm sao có thể ở đây?”
“Trong phòng có cameras.” Ô Vũ nói.
An Tử Hàm sợ tới mức lập tức im miệng, ở trong phòng tìm qua lại cũng không thấy được cameras, lúc này mới lại đi hỏi Ô Vũ: “Nào có cameras?”
“Tôi là muốn cậu câm miệng.”
“Này mẹ nó!” An Tử Hàm vén tay áo đi tới chỗ Ô Vũ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Cẩm Lê chạy nhanh móc ra đồ ăn vặt áp đáy hòm của mình, hỏi bọn họ: “Các cậu ăn mì không?”
Trong phòng yên lặng.
Phạm Thiên Đình vốn đang ghé vào giường trên, muốn xem náo nhiệt, nhìn thấy bộ dạng khuyên can của Tô Cẩm Lê, “Xì” một tiếng bị chọc cười.
Ô Vũ không hề để ý tới, tiếp tục dọn đồ.
An Tử Hàm cũng không dây dưa, ném rương hành lý, đi khắp nơi thăm thú, thậm chí còn vào phòng tắm xem đồ dùng, mở ngăn tủ, vỗ một cái tủ vị trí tốt, nói: “Cái này là của tôi.”
Không ai để ý đến cậu ta.
“Cái này là Tô Cẩm Lê.” An Tử Hàm còn thuận tiện giúp Tô Cẩm Lê chiếm ngăn tủ ở trên.
Ô Vũ quay đầu lại liếc An Tử Hàm một cái: “Ở giường dưới chiếm tủ trên.”
“Như thế nào, tố chất tôi thấp đó.” An Tử Hàm trả lời đến đúng lý hợp tình.
“Học sinh tiểu học à? Ấu trĩ.”
“Quản được sao?”
Tô Cẩm Lê xé mở túi, lấy ra một khối bánh mì ăn liền, nhét vào miệng An Tử Hàm.
An Tử Hàm theo bản năng mà nhai, hỏi: “Cậu cũng muốn tôi câm miệng?”
“Thật là cậu…… Không quá đúng……”
An Tử Hàm nhìn Tô Cẩm Lê, quay đi chỗ khác, không nói gì, chỉ ném vali vào ngăn tủ phía dưới, xem như thỏa hiệp.
Nếu cảnh tượng này xảy ra trước mặt những người quen thuộc với An Tử Hàm, phỏng chừng những người này đều sẽ kinh ngạc, từ trước đến nay An Tử Hàm không chịu quản thúc, thế mà lại ngoan ngoãn nghe lời.
Thật là thần kỳ.
Ô Vũ không nói gì nữa, trận chiến tranh này cứ như vậy kết thúc.
Tô Cẩm Lê còn muốn đi coi cái gương lớn ở cửa, công ty cậu nghèo mãi chưa lắp gương, mặt gương trang trí màu vàng kim cũng làm cậu thích chết được, lại đến trước gương lắc lư.
Sau khi Tô Cẩm Lê ra cửa, Phạm Thiên Đình thăm dò nhìn ra, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Lúc thi đấu tôi còn cảm thấy cậu ta giả bộ, không ngờ bên trong cũng vậy thật.”
“Giả bộ gì chứ, bởi vì không thông qua xét duyệt của Mộc Tử Đào, mỗi ngày lắc lư trước cửa Mộc Tử Đào, nhìn quá đáng thương.” An Tử Hàm trả lời, vẫn chưa dọn giường.
“Cậu ta rất lợi hại mà, sao không vào được Mộc Tử Đào?”
“Không biết, tôi cũng buồn bực.”
“Mấy cậu có thấy cậu ấy giống Thẩm Thành bên Ba Nhược Ba La không?”
An Tử Hàm vốn còn rất thích ý, nghe xong liền không vui, trực tiếp phản bác: “Đánh rắm, Tô Cẩm Lê so với cái mặt giả cười kia dễ thương hơn nhiều, không phải mắt cười trời sinh là chung hệ liệt.”
“Chưa nói giống không, Truyền Kỳ Thế Gia cùng Ba Nhược Ba La bất hòa, tôi hôm nay xem như xác nhận.” Phạm Thiên Đình trả lời.
Ô Vũ cùng An Tử Hàm nhìn qua nhau, đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Thành, Ba Nhược Ba La nhất ca, ảnh đế trẻ tuổi nhất lịch sử.
Thẩm Thành lấy ảnh đế lúc mới 13 tuổi, một thiếu niên độc diễn chính, sắm vai một thiếu niên anh hùng, kỹ thuật diễn tinh vi, làm rất nhiều diễn viên gạo cội đều khen không dứt miệng, nói Thẩm Thành là một hạt giống tốt.
Sự thật chứng minh, bọn họ nhìn đúng.
Mấy năm sau, sự nghiệp Thẩm Thành vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, lại bởi vì làm người điệu thấp, làm nhiều việc thiện, trở thành nghệ sĩ hiếm có không có vết đen nào.
Hai công ty giải trí Ba Nhược Ba La cùng Truyền Kỳ Thế Gia, từ trước đến nay bất hòa, bề ngoài là quan hệ cạnh tranh.
An Tử Yến cùng Thẩm Thành mỗi lần cùng khung hình, đều sẽ bày ra ra nụ cười thương nghiệp hóa, cùng với sát khí đáy mắt che lấp không được.
Ai cũng không phục ai, ai cũng nhìn không thuận mắt nhau.
Nói không chừng ngày nào đó sẽ đấu lên chiến trường.