Sáng sớm 5 giờ, Tô Cẩm Lê từ trong chăn bò ra, đầu choáng váng lại ngã xuống giường, một lúc sau lại ngủ thiếp đi.
Mấy hôm nay Tô Cẩm Lê rất ít khi ngủ nướng, thật sự quá mệt mỏi nên cậu mới muốn ngủ thêm xíu nữa.
Lại mơ màng nửa canh giờ sau, Ô Vũ đánh thức Tô Cẩm Lê: “Dậy đi, chuẩn bị một chút rồi đi luyện tập.”
“Ừm……” Tô Cẩm Lê mơ hồ lên tiếng, sau đó hai mắt mê mang ngồi dậy, bò xuống giường đi rửa mặt.
Sau khi chuẩn bị xong rồi, An Tử Hàm cuối cùng cũng rời giường, ba người khác đã sắp đi An Tử Hàm mới bắt đầu rửa mặt.
Các cậu đi ăn sáng chung, còn mua bánh bao cho An Tử Hàm, 7 giờ rưỡi đúng giờ tới phòng huấn luyện.
Tiến vào phòng tập đã thấy có mấy thí sinh đang tập, bọn họ cũng không dám chậm trễ, cùng nhau đứng trước gương luyện tập.
Sau khi An Tử Hàm đến phòng tập ngồi ở góc ăn bữa sáng, nhìn chằm chằm bọn họ luện tập, còn cùng bọn họ nói chuyện phiếm, hỏi ngày hôm qua mấy giờ ngủ.
“Trễ đến vậy, chẳng khác nào không ngủ cả đêm?” An Tử Hàm tiếp tục hỏi.
“Tô Cẩm Lê ngủ một chặp, tôi không ngủ.” Ô Vũ trả lời.
“Cậu đó, tính cách cứng ngắt, cũng quá liều mạng, loại tính tình này của cậu mà vào giới giải trí nhiều khi bị người ta ghét đó.” An Tử Hàm ăn một cách thích thú.
Ô Vũ điều chỉnh góc độ, nhảy ngay trước mặt An Tử Hàm, còn cố ý lắc hông.
“Mẹ nó, lão tử hết muốn ăn rồi.” An Tử Hàm lập tức mắng, bị lắc hông trước mặt như vậy thật quá ghê tởm.
“Đừng cảm thấy cậu hiểu giới giải trí, trong vòng này chẳng được mấy người tốt.” Ô Vũ nói xong liền tránh ra, cậu chỉ muốn ghê tởm An Tử Hàm một chút.
“Ừ, đám Ba Nhược Ba La mấy người đều như vậy!” An Tử Hàm nói cực kì chói tai, dẫn tới không ít người nhìn qua.
Đây chính là trực tiếp nhằm vào công ty.
Tô Cẩm Lê tới cạnh An Tử Hàm ngồi xổm xuống, nâng bánh bao trong tay An Tử Hàm nhét vào miệng cậu ta.
“Ăn cho hết đi.” Tô Cẩm Lê nói.
Phạm Thiên Đình xem xong thì vui vẻ, chỉ có Tô Cẩm Lê trị được An Tử Hàm.
An Tử Hàm cũng không thể nổi giận với Tô Cẩm Lê.
Lần này thi 6 người một tổ, đứng trước camera vừa hát vừa nhảy. Xong hết tất cả giám khảo sẽ tiến hành cho điểm dựa vào biểu hiện của mọi người.
Kết quả vòng thứ 2 sau khi tính trung bình sẽ tiến hành chia tổ.
Lúc này mỗi tổ có 15 người.
Tới địa điểm ghi hình, Thường Tư Âm tuyệt vọng dựa vào vai Tô Cẩm Lê với quầng thâm dưới mắt , nói: “Tôi khẩn trương hết suốt một đêm không ngủ.”
“Không cảm thấy mệt sao?”
“Bây giờ này trên giường tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, tư chất quá kém, không nỗ lực không được mà.”
Tô Cẩm Lê giơ tay vỗ vai Thường Tư Âm, tỏ vẻ cổ vũ.
An Tử Hàm cũng dựa vào bên vai khác của Tô Cẩm Lê: “Tôi cũng muốn được cổ vũ.”
“Mấy cậu ép tôi không nâng tay được.” Tô Cẩm Lê run run, đem hai người đều giũ ra.
Hôm nay ghi hình 10 tổ, kỳ thật một tiếng đã có thể hoàn thành.
Lúc trước Tô Cẩm Lê có chút khẩn trương.
Chính cậu cũng biết vấn đề của mình rất lớn, chỉ có thể tranh thủ trước khi bật nhạc nhảy vài cái, điều chỉnh tâm tình của mình.
Đứng trước camera còn nghe được giọng Trương Thải Ni nói cậu cố lên.
Nhưng cậu không có tâm trạng để ý tới, chỉ điều chỉnh tốt trạng thái, sau khi âm nhạc bắt đầu tận khả năng nhảy cho tốt, hát hết toàn bộ lời.
Kỳ thật lần thi đấu này biểu hiện của mọi người rất không đồng đều.
Rất nhiều thí sinh chuyên tâm cho vòng trước nên không thể quen thuộc với ca khúc chủ đề.
Một bài hát mới phải thuộc từ, giai điệu, còn phải học động tác. Tới lúc ghi hình bọn họ chắc chắn biểu hiện không giống nhau.
Có người chỉ hát, có người chỉ chuyên tâm nhảy, hát được câu nào hay câu đó.
Lúc nhảy hầu hết luôn quay đầu nhìn người bên cạnh, sợ mình sẽ nhảy sai.
Hát sai một lời thì sẽ không điều chỉnh được biểu cảm vì ảo não.
So sánh với mọi người, biểu hiện của Tô Cẩm Lê đủ ưu tú.
Cậu không giống những người khác.
Dù sao cậu đã thuộc ca từ với động tác từ sớm, mấy ngày nay luyện tập vẫn luôn thuần thục, tự điều chỉnh động tác, bảo đảm mỗi tư thế đều làm chuẩn đẹp.
Lần tập đêm nay cậu nghiên cứu biểu tình trên mặt khi trình diễn cùng với sức cuốn hút.
Cậu biểu diễn thành thục trước màn ảnh trong khi những người khác đều là ứng phó.
Thứ tự của Tô Cẩm Lê tương đối sớm cho nên hoàn thành xong ngồi nhìn mấy thí sinh khác ghi hình.
Mèo đen thích ăn cá/ abigblackcat.wordpress.com
Tới An Tử Hàm, cậu phát hiện An Tử Hàm có vẻ quên từ, có một đoạn giữa chỉ nhảy, tới đoạn cao trào mới nhớ lại hát tiếp.
Tô Cẩm Lê khẩn trương nhắc lời, nghe Ô Vũ bên cạnh nói: “Cậu ta quên từ là bình thường, quá tự mãn, còn chưa đủ nỗ lực. Lúc quên từ động tác cũng toàn bộ rối loạn, không có điểm sáng nào.”
“Kỳ thật Tử Hàm rất lợi hại, là người phi thường ưu tú.” Tô Cẩm Lê trả lời.
“Cậu mù quáng khen cậu ta là thương tổn lớn nhất với cậu ta, sẽ làm cậu ta càng thêm kiêu ngạo, cảm thấy mình thiên hạ vô địch. Cậu ta là bị trong nhà chiều hư, nên trải qua mài giũa thôi.” Ô Vũ trả lời vô cùng nghiêm khắc, là thật sự suy nghĩ cho An Tử Hàm chứ không phải vui sướng khi người gặp họa.
Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ, gật đầu: “Ừm, cậu cũng đúng.”
Quay xong hết vẫn chưa thông báo nhiệm vụ tiếp theo cho bọn họ, chỉ nói họ trở về nghỉ ngơi.
Tô Cẩm Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy về phòng, trước khi đi vỗ sau lưng An Tử Hàm.
Kết quả An Tử Hàm tựa hồ tâm tình không tốt nên trốn, sau đó hùng hổ đi hướng khác.
“Đừng động cậu ta.” Ô Vũ quay đầu lại nhìn qua, duỗi tay kéo Tô Cẩm Lê về phòng, “Trạng thái cậu không tốt, nghỉ ngơi đi.”
“Ừm……” Tô Cẩm Lê lưu luyến mỗi bước đi, cuối cùng vẫn về phòng ngủ.
Tô Cẩm Lê trở lại không muốn làm gì, chỉ bò lên giường ngủ.
Trong phòng ngủ hiếm khi an tĩnh.
Ô Vũ một đêm không ngủ, sau khi trở về cũng ngủ li bì.
Phạm Thiên Đình hẳn là cũng là mệt muốn chết mấy ngày này rồi, ngủ đến ngáy.
An Tử Hàm buổi chiều 3 giờ mới về, vốn dĩ cho rằng Tô Cẩm Lê sẽ đuổi theo an ủi cậu ta gì đó.
Kết quả, Tô Cẩm Lê căn bản không đi theo.
An Tử Hàm xấu hổ, cũng không biết có nên trở lại không, vì để có vẻ không mất mặt như vậy, An Tử Hàm quyết định đi nhuộm tóc rồi trở lại.
Trước khi vào cửa An Tử Hàm còn ấp ủ cảm xúc, nếu Ô Vũ quở trách cậu, cậu nên làm gì bây giờ. Kết quả vào phòng chỉ nghe được tiếng hít thở, cậu phát hiện mình cả hôm nay chỉ tự mình đa tình.
Trở lại phòng ngồi một chặp, thở dài một hơi.
Trước đó cậu hỏi An Tử Yến có thể quay lại một lần không, An Tử Yến trực tiếp cúp máy.
An Tử Yến tuy rằng đối tốt với cậu nhưng không thể tuyệt đối cưng chiều.
Nhà bọn họ cũng không có gia giáo gì tốt, hai anh em là do bảo mẫu chăm sóc, cậu ở với An Tử Yến cả quãng thời gian dài.
Từ nhỏ An Tử Yến khi dễ cậu, cậu thậm chí cảm thấy, ba mẹ sinh cậu ra là để cho An Tử Yến một món đồ chơi.
Sau khi lớn lên, dần dần phát hiện sự bảo hộ của An Tử Yến với mình.
Vì thế cậu bành trướng.
Điện thoại rung lên, An Tử Hàm nhận được tin nhắn từ An Tử Yến.
An Tử Yến: Vị trí C xác định rồi.
An Tử Hàm: Ai vậy?
An Tử Yến: Dù sao không phải em.
*
Trong phòng hội nghị, An Tử Yến ngồi chính giữa, hai bên là giám khảo.
Bọn họ nhìn video của 10 tổ, tiến hành cho điểm, vài người còn cảm thấy xem không đủ cẩn thận còn xem lại vài lần.
Trong đó có video của vài người đã lặp lại năm sáu lần.
Là: Ô Vũ, Tô Cẩm Lê, Chu Văn Uyên.
Vốn còn cho rằng An Tử Hàm cũng sẽ được đề cử, nhưng sau khi thấy An Tử Hàm thế mà quên từ, An Tử Yến trực tiếp phất tay: “Cậu ta không được, không cần do dự.”
Mọi người thấy An Tử Yến cũng không che chở, tất nhiên cũng không nói gì nữa.
Đang xem video của Ô Vũ, giám khảo bình luận.
Cố Kết: “Ô Vũ biểu hiện rất ổn, có thực lực cũng rất nỗ lực.”
Hàn Khải: “Cậu ta từ trước giờ vẫn đứng nhất, tôi biết cậu ta khẳng định không thành vấn đề.”
Tàng Ngải: “Vậy này là xác định cho Ô Vũ?”
Cố Kết: “Có thể xem lại Tô Cẩm Lê, tôi khá chờ mong biểu hiện của cậu ấy.”
Tiêu Ngọc Hòa: “Diện mạo đoan chính, có tiềm chất thần tượng.”