Tô Cẩm Lê bước ra từ khách sạn gần địa điểm thi đấu.
Phòng làm việc của cậu hơi xa nơi này, Hầu Dũng sợ có chuyện chậm trễ thi đấu, trước một ngày đã mang theo Tô Cẩm Lê tới đây.
Hầu Dũng còn lợi dụng quan hệ bạn học cũ với Trương Hạc Minh năn nỉ ỉ ôi để qua đó trước cho chuyên viên trang điểm của đoàn giúp Tô Cẩm Lê trang điểm.
Tô Cẩm Lê kéo quần áo trên người, cẩn thận bước vào sân, sợ làm bẩn quần áo.
Cậu mặc đồ cổ trang, màu trắng với xanh bạc hà giao nhau, cổ tay áo với cổ áo đều thêu chỉ vàng tinh xảo, khi đi vạt áo bay phất phơ.
Tới sân chỉ có vài nhân viên công tác đang chuẩn bị hiện trường, Hầu Dũng gọi điện thoại mấy lần cuối cùng cũng tìm thấy chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm đang ngồi nhắn tin, nhìn thấy vạt áo Tô Cẩm Lê đã bị hấp dẫn ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Lê không khỏi ngây người.
Sau khi phản ứng lại, lập tức đứng dậy, nói với Tô Cẩm Lê: “Cậu rất đẹp trai nha.”
Tô Cẩm Lê mỉm cười đáp lại.
Chuyên viên trang điểm hẳn là…… nam, nhưng mà mặc đồ có vẻ……nữ, hoa hòe lộng lẫy. Lúc nói chuyện cũng cố ý hạ giọng, làm Tô Cẩm Lê cảm thấy có chút mới lạ, nhưng cũng không phản cảm.
Sau khi Tô Cẩm Lê ngồi xuống, chuyên viên trang điểm nhìn cậu hỏi: “Không có tóc giả hả?”
Tô Cẩm Lê lắc đầu, trả lời: “Không chuẩn bị.”
“Vậy sao làm kiểu tóc đây?” Lúc chuyên viên trang điểm nói còn sờ s0ạng mặt Tô Cẩm Lê hai lần, “Làn da thật tốt, ngày thường dùng cái gì vậy?”
“Đại bảo.”
“Hả……”
“Anh Dũng dùng thừa nửa bình, cho tôi.”
“Lớp nền tốt, có chống nắng không, cậu có biết tia tử ngoại là sát thủ sắc đẹp không?” Chuyên viên trang điểm vừa nói chuyện vừa vỗ mặt mình chớp mắt với Tô Cẩm Lê.
“Ừm, nhớ kỹ.”
Chuyên viên trang điểm cũng không nói nhảm nhiều, lúc giúp Tô Cẩm Lê sửa sang lại kiểu tóc tự giới thiệu với cậu: “Tôi là Bobo.”
“Chào anh, tôi là Tô Cẩm Lê.”
Lúc Bobo giúp Tô Cẩm Lê thiết kế kiểu tóc vẫn rất là buồn rầu, vì thế còn bảo Tô Cẩm Lê đứng lên ba lần, nhìn kỹ trang phục của Tô Cẩm Lê, còn hỏi Tô Cẩm Lê hát bài gì.
Sau đó là một bên Tô Cẩm Lê hát, một bên Bobo giúp cậu làm tạo hình.
Bobo cảm thấy dễ nghe, còn lấy điện thoại ra để ghi âm.
“Cậu nếu đi phát sóng trực tiếp còn có thể nổi tiếng, không chỉnh âm mà đã dễ nghe như vậy.” Bobo nói với Tô Cẩm Lê sau khi ấn nút dừng.
“Cảm ơn Bobo lão sư.”
Bobo là nhan khống, gặp người xinh đẹp thì thích nói nhiều vài câu, cho nên còn đồng thời dặn dò Tô Cẩm Lê: “Cậu đó, chốc nữa vào tổ phải biểu hiện tốt vào, nói không chừng nhiều người thích cậu đó.”
“Ừm.”
“Hy vọng cậu không ngu ngốc.”
Làm xong tạo hình, Tô Cẩm Lê nhìn mình trong gương, quả thật có biến hóa không ít, hình như tinh tế hơn, khí chất cũng theo đó mà thay đổi.
Bobo gom hết tóc cậu l3n đỉnh đầu để cố định, còn cố ý để xoã tung một ít, thắt một bím tóc nhỏ.
Sau đó tìm một bộ tóc giả có màu tương tự như tóc của cậu tròng lên trên đầu.
Chỉnh tóc ngay tại chỗ, cho cậu đội một cái phát quan thoạt nhìn giống như tóc để dài tự nhiên.
Mặt cậu nh ỏ, còn trắng nõn, mặt mày thanh tú tinh xảo, để toàn bộ khuôn mặt lộ ra, ngũ quan càng thêm rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người.
Tới trang điểm, Bobo cũng không vẽ mày rậm mắt to cho cậu.
Tô Cẩm Lê vốn dĩ là phong cách hiếu niên sạch sẽ trong sáng, Bobo lại thiết kế cho cậu hình tượng công tử nho nhã.
Trang điểm xong còn có vài phần thư sinh nho nhã với chút u buồn.
“Nhớ kỹ, lên đó hơi nheo mắt lại.” Bobo cầm điện thoại chụp lại Tô Cẩm Lê.
“Tại sao?”
“Sẽ có vẻ rất phúc hắc, cậu biết không, mị nhãn sẽ cho người ta cảm giác sâu không lường được? Khóe mắt cậu vốn dĩ rũ xuống, là mắt cười, híp lại hiệu quả càng tốt.”
“Phúc hắc là gì?”
“Là kiểu rất thông minh.”
Tô Cẩm Lê cái hiểu cái không, bất quá vẫn gật đầu: “Bobo anh quá lợi hại.”
“Tạo hình không tồi nhỉ?”
“Ừm, nhìn rất giống tóc dài tự nhiên.”
“Chỉ có cái này?” Vẻ mặt Bobo suy sụp.
“Chưa hết! Còn có phát quan.”
Bobo vẫy tay nói với cậu: “Được rồi được rồi, cậu đi tham gia thi đấu đi.”
“Ừm! Cảm ơn Bobo lão sư.”
Nói xong cậu vui vẻ đi.
Bobo bóp eo nhìn cậu rời đi, không nhịn được cười, lẩm bẩm một câu: “Ngây ngốc, còn rất đáng yêu.”
*
Sau khi tiến vào đại sảnh chuẩn bị, Hầu Dũng không thể đi theo Tô Cẩm Lê nữa.
Cậu một mình đăng kí ở cửa, sau đó đi vào hàng lang, nhìn trái nhìn phải, nhịn không được há to miệng.
Nhìn mặt cậu có vẻ đang tiếc.
Hành lang này trang hoàng thật sự xa hoa, dưới đất là một đường dẫn ánh sáng dài, bên trong có đèn hình tam giác để chỉ dẫn phương hướng đi lại.
Đáng tiếc hành lang nhiều gương như vậy, không có một cái nào hoàn chỉnh, đều là mảnh nhỏ hình tam giác dán ở trên vách tường, là gương nát nên dứt khoát làm mặt tường trang trí sao?
Phòng làm việc bọn họ cũng có thể làm như vậy nhỉ?
Đi tới chỗ ngoặt hành lang gặp một bàn cao hai bên là mặt gương lớn, cuối cùng cũng gặp cái gương lành lặn.
Trên gương có viết một câu: Vui lòng viết bảng tên của bạn.
Phía dưới còn có ngoặc đơn nhắc nhở: (số đăng ký, tên, những thứ khác có thể tùy ý phát huy ~)
Cậu nhìn mấy thứ đồ trên bàn, kinh hỉ khi thấy được bút lông, nên mở nghiên mực ra, sửa sang lại tay áo rồi mài mực, sau đó chấp bút, viết tên với số của mình lên tấm card: 23 Tô Cẩm Lê.
Viết xong bảng tên, cậu cầm lên tiếp tục đi vào trong, lúc này có nhân viên công tác ra nhắc nhở cậu: “Mặt sau là keo, xé ra có thể dán trên người.”
“Mực nước còn chưa khô, có thể đợi lát nữa dán không?”
“Ừm, có thể.”
Cậu tiếp tục đi vào, không biết sao hành lang lại làm dài như vậy, đi mãi mới đến cửa, sau đó gõ gõ phía sau cửa, đi vào.
Sau khi đi vào cậu đầu tiên thấy là toàn bộ căn phòng lắp gương.
Sau khi sửng sốt một lúc, cậu phát hiện trong phòng còn có những người khác đang nhìn mình, cậu lập tức khẽ khom người gật đầu chào với những người đó.
Mấy người đang ngồi đây có nam có nữ, có người cũng chào lại cậu, có người thì không để ý tới.
Tô Cẩm Lê số 23, trước mặt là 22 người đang chờ trong phòng.
Có người đeo tai nghe nghe nhạc, cúi đầu nhìn di động. Có người đứng trước gương tậ nhảy. Cũng có người ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.
Tô Cẩm Lê thính lực tốt, sau khi vào tìm một góc ngồi xuống, liền nghe được có người bàn luận cậu.
“Ăn mặc cổ trang tới, thật long trọng.”
“Phỏng chừng là hát bài cổ phong, rất đặc biệt, cậu ta đặc biệt nhất trong phòng rồi.”
“Trang điểm có tâm cơ.”
“Nhưng mà trông người rất được, rất đẹp trai mà……”
Tô Cẩm Lê cầm bảng tên của mình, chờ nét mực khô mới đem bảng tên dán lên người.
Lúc ngồi xuống nhàm chán chờ đợi, cậu đột nhiên nhớ lời Bobo nói, không khỏi nhìn bốn phía xung quanh, lại ngẩng đầu nhìn, không phát hiện cái gì đặc biệt.
Lúc trước cậu được Hầu Dũng với anh Đức phổ cập khoa học cái gì là camera, cái gì là microphone.
Tô Cẩm Lê không thấy được camera ở trong phòng, lại thấy được ít thiết bị đang chạy, nhưng đều được phủ vải lên, chắc được cất giữ chỗ này.
Lục tục, có càng nhiều người đi vào, phòng khách dần không còn yên tĩnh.
Phòng khách cũng đủ lớn, trên sàn để tổng cộng 60 cái ghế dựa.
Thứ tự tiến vào giống như trình tự lúc đến, mặc dù Tô Cẩm Lê đến sớm, nhưng trang điểm hơi mất thời gian, lúc đi vào đã là số 23.
Lúc sau người vào ngày càng nhiều, các loại loại hình đều có, mọi người nhìn qua lẫn nhau còn có người chuyên chú với thế giới của mình.
Lúc này, lại có người mở cửa, hùng hổ đi vào.
Phòng nghỉ đột nhiên xôn xao lên, có người nhỏ giọng nói: “Là An Tử Hàm phải không?”
“An Tử Hàm là ai?”
“Em trai An Tử Yến đó.”
“Mẹ nó, loại con trai đại lão này tới chi vậy, đoạt danh ngạch của chúng ta làm gì?”
Sau khi An Tử Hàm đi vào thì nhìn trái nhìn phải, liếc mắt một cái liền thấy được Tô Cẩm Lê mặc đồ cổ trang, vừa cười vừa đi nhanh về phía Tô Cẩm Lê, chủ động hỏi: “Tạo hình của cậu rất đẹp đó.”
“Cẩm Lê cậu cũng ở đây à!” Thường Tư Âm nhìn thấy Tô Cẩm Lê cũng rất kích động, đi theo qua đây.
Tô Cẩm Lê lập tức đứng dậy, chào hỏi bọn họ.
Lại ngẩng đầu thì thấy có người hôm trước mỉa mai mình đứng đằng sau, biệt nữu không đi tới.
An Tử Hàm đ ĩnh đạc ngồi bên cạnh Tô Cẩm Lê, cánh tay vòng ra sau lưng ghế dựa của Tô Cẩm Lê, khó chịu than phiền: “Một cái hành lang mà như đường chạy Marathon, khoe khoang sân mình lớn à?”
Tô Cẩm Lê vốn dĩ sợ dương khí trên người An Tử Hàm, An Tử Hàm còn làm tư thế này, làm Tô Cẩm Lê không được tự nhiên đến cả người khó chịu, dáng ngồi vặn vẹo cố gắng tránh xa An Tử Hàm.
“Đèn hành lang khá xinh đẹp.” Tô Cẩm Lê chỉ có thể cố gắng giới liêu.
“Vậy tôi lấy hai cái đưa cậu?”
“Không không không…… Không cần.” Sao người này lại tỏ ra quen biết vậy chứ.
Thường Tư Âm thấy bên cạnh Tô Cẩm Lê không có ghế dựa, chỉ có thể ngồi cạnh An Tử Hàm, thăm dò hỏi Tô Cẩm Lê: “Cẩm Lê, cậu mặc cổ trang rất đẹp đó.”
“Quần áo các cậu cũng đẹp.”
“Công ty cấp đặt làm.”
“Thật tuyệt……” Tô Cẩm Lê hâm mộ, quần áo cậu tự mình đặt, dùng tiền trong thẻ Vưu Lạp.
An Tử Hàm nhìn thoáng qua số Tô Cẩm Lê: “Số 23? Cậu vào đây sớm à.”
“Ừm, đúng vậy.”
“Tôi số 56, chắc phải ngồi vào cuối cùng, không biết giữa trưa có cung cấp cơm hộp không?”
Tô Cẩm Lê lắc đầu, cậu còn chưa ăn sáng, nhớ tới liền cảm thấy ủy khuất.
Sau khi bọn An Tử Hàm tiến vào đã xem như khá muộn, cuối cùng sau khi một chàng trai tiến vào chính thức đóng cửa.
Ngay sau đó, đối diện xuất hiện một màn hình lớn, hạ xuống từ khe hở trên vách tường, treo giữa không trung, mỗi người ở đây đều có thể thấy rõ.
Tô Cẩm Lê từ trong núi ra, thiếu kiến thức, lúc nhìn thấy màn hình lớn hạ xuống, cậu thật sự bị chấn kinh trong giây lát, mắt còn mở to ra.
Nhưng cậu rất nhanh đã bình tĩnh lại, bởi vì màn hình lớn bắt đầu chiếu, cậu phải nghiêm túc xem.
Đầu tiên là một đoạn video quảng cáo ngắn về chương trình của họ, giống như phim chiếu, chỉ kéo dài chưa đầy một phút.
Kinh phí có hạn… thực sự không hay lắm, cũng đủ làm 60 người trẻ tuổi ở đây an tĩnh lại.
Cái video quảng cáo này tẻ nhạt một cách kì diệu.
Sau sự im lặng, màn hình lớn phát cảnh sân khấu..
Người đầu tiên từ hành lang đi ra là một người đàn ông, ông ta nhìn không cao lắm, dáng người trung bình, đi đường lại rất có khí thế. Ông vừa bước ra ngoài, đã có người kêu lên: “Thầy Hàn Khải!”
Tô Cẩm Lê không biết mấy minh tinh này, chỉ yên lặng quan sát, ngay sau đó liền nghe được cách đó không xa có người nghị luận: “Hàn Khải là ai vậy?”
Hóa ra không phải chỉ có mình cậu không biết.
Người cùng công ty đi với An Tử Hàm hỏi một câu: “Ông ấy là lão tiền bối sao?”
Câu hỏi này cũng được coi là lịch sự.
“Ông ấy à.” An Tử Hàm nhìn màn hình lớn, nghĩ nghĩ rồi trả lời, “Ca sĩ, mấy người đồng lứa ba cậu chắc có người thích ông ấy. Nhưng mà…… ông ấy hát dân ca, tương đối tiểu chúng, vẫn luôn không nổi tiếng được. Đồng lứa ba cậu chắc thích nhảy quảng trường mấy bài đó.”
“Ồ……” Chàng trai trả lời một câu.
“Phái thực lực, có nền tảng.” An Tử Hàm bình luận như vậy xong, vốn tưởng đã nói xong cố tình còn muốn thêm một câu, “Phái thực lực mà để râu quai nón, nhìn như ca sĩ rock and roll, mấy cậu hát dân ca thu liễm chút, nhìn ông ấy có cảm giác như ăn phải tiêu đen vậy.”
Thường Tư Âm lúc đầu còn đang gật đầu, nghe được cái bình luận này của An Tử Hàm, không nhịn được cười phụt một tiếng.
Ngay sau đó có một cô gái bước vào, lúc đi ra có thể nhìn thấy dáng người không tồi, người còn chưa tới, An Tử Hàm đã nhận ra: “Tàng Ngải.”
Sau khi lại gần, thật là Tàng Ngải.
“Lợi hại!” Thường Tư Âm cảm thán theo một câu.
“Xem dáng người là biết.” An Tử Hàm trả lời, quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Lê, thấy Tô Cẩm Lê vẫn một bộ dạng tôi không biết, vì thế giới thiệu, “Cô ấy là ca sĩ, vốn là trong nhóm nhạc nữ, giờ tách ra solo. Lớn lên xinh đẹp, dáng người tốt.”
Thường Tư Âm giống như nhìn thấy nữ thần, hưng phấn vô cùng, bổ sung thêm: “Ca hát dễ nghe, khiêu vũ cũng tốt.”
Miệng An Tử Hàm thiếu thao, lập tức hỏi: “Con gái xinh đẹp vậy xuất hiện trước mặt cậu, cậu còn có thể nhìn tới cái khác à?”
“Khẳng định nhìn được, tài hoa không thể che đậy được.”
“Tôi nhìn không tới, định nghĩa cô ấy trong lòng tôi là: Xinh đẹp, má ơi thật xinh đẹp. Sau đó cô ấy hát hết, nhảy xong một bài, những gì cô ấy làm lúc trước tôi cũng không nhớ được.”
“Cô ấy là nữ thần của tôi.” Thường Tư Âm trả lời.
An Tử Hàm cảm thấy thú vị, cười nói tiếp: “Tôi nhớ kỹ cô ta là bởi vì tên, đặt tên giống như chôn bùa yêu, ra mắt cũng không đổi tên, rất khí phách. Nghe nói nhóm nhạc trước của cô ta cũng bởi vậy mà bị nói là nhóm Smart.”
Tô Cẩm Lê ngơ ngác nghe bọn họ giải thích, chỉ cảm thấy mình là người ngoài cuộc.
Sau đó nhìn về phía màn hình lớn, cậu cảm thấy cô gái này dáng người không tốt bằng chị Vưu, dù sao bộ dáng Vưu Lạp mặc lễ phục hôm đó vẫn còn mới trong kí ức của cậu.
Chính cậu cũng không biết, lúc cậu vừa xuống núi đã gặp quán quân cuộc thi sắc đẹp, sau đó đi tới công ty Mộc Tử Đào xin việc cũng gặp một đám người muốn làm thần tượng.
Khởi điểm quá cao, thế cho nên ánh mắt cũng vô cùng cao.
Lúc sau lại có hai người nữa đi ra, một nam một nữ.
Người phụ nữ tên là Tiêu Ngọc Hòa, cũng là một ca sĩ thực lực. Nhờ mấy bài hát mà nổi tiếng, gọi là bài hát phải chơi trong KTV, nhưng mà người thì lại không, chủ yếu là do ngoại hình không được đẹp cho lắm.
Người đàn ông tên là Cố Kết, An Tử Hàm chưa nói anh ta là ai, nhìn có vẻ ngang tuổi với họ. Sau đó tự giới thiệu trong tiết mục mới biết được anh ta là một nghệ sĩ mới ra mắt. Hình như mới vừa phát hành một album, rất có thể sẽ được tung ra thị trường.
Bốn giám khảo đã ra hết.
Bốn người, chỉ có Tàng Ngải xem như tương đối nổi danh, mấy người khác không lỗi thời thì không nổi tiếng, đoàn đội này làm người khác khá thất vọng.
Lúc này lại có một người từ trong hành lang đi ra, thân hình cao lớn, chỉ nhìn đường nét đã biết dáng người cực tốt, rất giống một người mẫu.
“Không thể nào……” An Tử Hàm nhìn thấy thân ảnh đó không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Khi nhìn thấy An Tử Yến thực sự bước ra, An Tử Hàm lập tức trợn tròn mắt giữa tiếng reo hò của những người khác.
“Anh ấy là diễn viên, tới đây thêm loạn chi vậy? Anh ấy tới đây tiết mục này còn có thể xem à?” An Tử Hàm xem xong, nhịn không được bình luận.
Tô Cẩm Lê nhìn thấy An Tử Yến cũng xuất hiện, đã tiến vào trạng thái nản lòng thoái chí, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Tiết mục này không thể tham gia, hai tên đàn ông đầy dương khí, làm sao cậu kiên trì nổi đây?
“Anh ấy không phải anh cậu à?” Thường Tư Âm nhìn thấy An Tử Yến liền hai mắt tỏa sáng, kia chính là lưu lượng tiểu thịt tươi đó, có anh ta ở đây, ratings bảo đảm cao chót vót.
“Là anh trai tôi, nhưng cái loại tiết mục này sao liên quan tới anh ấy chứ? Anh ấy không biết khiêu vũ, khó lắm mới hát một bài ở tiệc tối cuối năm, còn hát nhép, lúc sau bị phát hiện lên đầu đề Weibo tận vài ngày, anh ấy cũng không biết xấu hổ mà tới?”
Em trai thân thiết nhất đem anh trai đi bán tàn nhẫn nhất.
Ngay sau đó, liền nghe An Tử Yến cầm microphone, tiến hành tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là An Tử Yến, lúc này đây tôi rất lo lắng, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên tôi làm MC cho giới khác.”
An Tử Hàm nghe xong mới giảm chút ghét bỏ: “Ồ…… người chủ trì à……”
Lúc này, ở phía ghi hình, một số giám khảo đã ngồi vào chỗ, An Tử Yến cùng giám khảo trò chuyện, đây có thể coi là mối liên kết phá băng trong giai đoạn đầu của chương trình.
Ngay sau đó, Tàng Ngải chủ động hỏi An Tử Yến: “Tôi xem danh sách tham gia tiết mục, thí sinh dự thi là từ 40 thực tập sinh, cùng 20 người nghiệp dư đã tham gia buổi thử giọng. Trong đó có một thí sinh rất đặc biệt.”
Hàn Khải: “Không sai, tôi cũng chú ý tới.”
An Tử Yến đứng trên sân khấu, nghe được thì cười cười, cũng không kiêng dè, trực tiếp hỏi: “Có thể là chuyện xấu trong nhà chúng tôi truyền ra nhỉ?”
“Chuyện xấu trong nhà?” Hàn Khải kỳ quái hỏi.
“Chính là chuyện xấu trong nhà không thể công khai đó.”
Này rõ ràng là một câu vui đùa, An Tử Hàm nghe xong tức giận đến thở hổn hển, vừa định mắng vài câu, liền nghe được vẫn Tô Cẩm Lê luôn trầm mặc nói một câu: “Những lời này không phải dùng để hình dung người.”
An Tử Hàm nghiêng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Lê, “Phụt” cười.
“Cậu đã xem 《 Ngũ Đăng Hội Nguyên 》 chưa?” Tô Cẩm Lê hỏi.
“Là…… cái gì?”
“Xuất xứ những lời này.”
“Ồ……” An Tử Hàm phát hiện, cậu không thể hòa hợp với Tô Cẩm Lê.
Lúc này, liền nghe được An Tử Yến nói: “Nhưng nếu em ấy đã tới, vậy cho em ấy biểu diễn đầu đi.”
An Tử Hàm nghe xong cả người đều choáng váng, kinh hô một tiếng: “Không phải dựa theo thứ tự à?”
An Tử Yến làm thật, hậu trường đã có nhân viên công tác tới tìm An Tử Hàm, để cậu ta với mấy người khác lên sân khấu đầu tiên.
An Tử Hàm đứng dậy nhanh chóng, một bên sửa sang lại quần áo của mình một bên nói: “Đây là anh ruột đấy à, mẹ nó?”
Tô Cẩm Lê lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười phất tay với An Tử Hàm, kiểu cậu đi tôi thật sung sướng.
An Tử Hàm nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tô Cẩm Lê thì ngây người trong nháy mắt, cậu đây là lần đầu tiên thấy Tô Cẩm Lê cười với mình.
Nhưng mà phải đi tham gia thi đấu, An Tử Hàm cũng không ở lâu, bước nhanh đi ra cửa.
Sau đó không lâu, nhóm của An Tử Hàm xuất hiện trên sân khấu, An Tử Yến đứng một bên, cho bọn họ bắt đầu tự giới thiệu.
“Các cậu đây là biểu diễn theo nhóm sao?” An Tử Yến hỏi bọn họ.
Vài người nhìn nhau, vẫn là An Tử Hàm trả lời: “Kỳ thật chính là tạm thời kết nhóm.”
“Có phải là công ty biết một mình cậu đi lên nhất định sẽ làm trò cười, cho nên mới an bài như vậy?”
An Tử Hàm nghe xong có chút muốn cười, lại cố nén, hỏi lại: “Có thể bớt nói vài câu được không?”
“Sao lại nói thế với anh trai?”
“Em không tin anh có thể đánh em trên sân khấu.”
Tàng Ngải nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy vô cùng thú vị, vì thế hỏi: “An Tử Hàm, ở trong nhà anh cậu sẽ đánh cậu à?”
“Thường xuyên.” An Tử Hàm cầm microphone, tựa như mở ra máy hát, phun tào chuyện xấu của An Tử Yến, “Khi còn nhỏ, hai chúng tôi ở trong nhà chơi, làm vỡ một bình hoa cổ của ba, hai chúng tôi đều cảm thấy ba chắc chắn sẽ tức giận, thương lượng tốt cùng nhau gánh vác. Kết quả xe ba tôi vừa vào sân, anh tôi liền đánh mông tôi, sau khi ba tôi vào cửa thấy được đau lòng, liền nói, ‘ Được rồi con trai, đừng để bị mệt. ’ sau đó lấy tôi ra đánh tiếp, anh tôi thì không có việc gì.”
Bốn giám khảo nghe xong đều phá lên cười.
An Tử Yến cũng bất đắc dĩ hơn nửa ngày không tiếp lời, xấu hổ cười theo.
Chỉ có Tô Cẩm Lê nghe đặc biệt nghiêm túc, nhỏ giọng cảm thán một câu: “Ừ, thật là xấu.”
Anh cậu sẽ không như vậy, anh cậu cực kì che chở cậu.
* Chú thích:
– Ngũ Đăng Hội Nguyên: Trung Quốc Phật giáo Thiền tông sách sử. 20 cuốn. Tống Lý Tông Thuần Hữu mười hai năm (1252), Hàng Châu chùa Linh Ẩn phổ tế biên tập.