Không khí bữa tiệc lại sôi động như ko có chuyện gì xảy ra, nó ngồi cạnh anh nó, 2 nhỏ bạn cũng tới ngồi cùng, cùng bộ tứ hotboy,làm cho những cô gái bên cạnh ko che dấu nổi sự ghen tị.
- Khay Vi này, cậu uống ít thôi, cocktail cũng say đó.- thấy nó cứ uống liên tục, Ngọc Ninh lo lắng lên tiếng nói
- Ò, tại tao thấy cái nước này ngon mầy à.-lúc này cô nàng đã hơi choáng vì uống liên tiếp mấy ly cocktail, cứ gật gật gù gù làm anh nó buồn cười
- Honey này, anh về Việt Nam đã xin phép lão đại chưa vậy?
Sau câu hỏi ngớ ngẩn của nó anh nó biết nó đã ngà ngà rồi, 3 người kia thì lại ngạc nhiên ko biết là lão đại nào mà đại thiếu gia Kỳ Khôi phải xin phép liền lên tiếng hỏi, Kỳ Khôi chưa kịp mở miệng trả lời thì nó đã nhảy vào đốp ngay – thì lão đại nhà Hoàng Kỳ chứ còn ai nữa, có vậy cũng hỏi, rõ ngốc mà. Trước câu trả lời có như ko đó, 3 anh chàng tự nhiên thấy bực mình, Quang Anh bực nhưng ko dám nói gì vì anh chàng còn phải cố ghi điểm trong mắt nàng mà, Khắc Thiên thì trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó nên ko nói mà vốn anh cũng ít nói, nghĩ lại mới nhớ anh còn chưa nói với nó lấy một câu,chỉ có Thiên Vũ vừa bực bội, vừa khó chịu,cứ nghĩ đến cảnh Kỳ Khôi ôm nó vào lòng an ủi, dù biết là nó vô lý nhưng khi thấy nước mắt trên mặt nó anh như có muôn ngàn cây kim đang đâm thấu trái tim mình, đau nhói, muốn ôm nó vào lòng giống ai kia, muốn lau nước mắt cho nó, muốn làm nó hả giận, nhưng tất cả đã bị ai đó cướp mất, nó lại chỉ quan tâm đến ai kia mà ko thèm chú ý đến anh,tự nhiên anh muốn gây sự chú ý đến nó,thế là lên tiếng bắt bẻ, vậy nên cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Mỹ và Việt Nam lại bắt đầu và luôn luôn là Việt Nam thắng.
- Này nhỏ kia, ăn nói kiểu gì vậy hả?
- Ăn nói kiểu vậy chứ kiểu gì, nghe mà ko biết à? Nó hơi say nên lý sự cùn mà cái Ông Thiên Vũ cũng điên hết sức lại đi chấp một đứa say. Đã vậy còn cùn hơn cả nó.
- Uh, tôi ko biết đó, ko biết thì mới phải hỏi, chứ biết rồi tôi hỏi làm gì.
- Ồ, hóa ra là tui nói tiếng việt mà có người ko hiểu, sorry nha.
- Sorry cái gì?- Mặt Thiên Vũ lúc này ngu ko thể tả, trong lòng tự nhiên thắc mắc, đang cãi nhau tự nhiên cô ta xin lỗi, cô ta bắt đầu tử tế từ lúc nào vậy.
- Thì sorry vì đã làm anh ko hiểu đó, trong khi ở đây ai cũng hiểu. Mọi người bắt đầu kìm nén nụ cười của mình lại. Còn anh chàng kia thì vẫn cứ đơ ra ko hiểu, thấy vậy nó bồi thêm một câu chớt quớt
- Haizzz. Chắc tại vì từ nhỏ đã sống ở nước ngoài nên tui nói tiếng việt ko rõ làm cho anh ko hiểu, tui sorry anh, giờ thì anh đã hiểu chưa. Mọi người bật ngửa vì câu cuối cùng của nó, chỉ có anh chàng kia giờ đành ngồi tự kỷ với ly rượu vì ko biết nói thêm gì.
Nó đứng dậy, chệnh choạng.
- Này em đi đâu vậy. Quang Anh sau một hồi im lặng, giờ mới nói được một câu nhưng ko đúng lúc cho lắm vì khi nghe xong trả lời của nó anh chàng cũng đỏ mặt tía tai mà lẳng lặng bầu bạn với ly rượu như ai kia
- Tui đi vệ sinh, anh có muốn đi với tui ko? Phán một câu xanh rờn cộng đôi mắt hình viên đạn
Ôi thật tội nghiệp cho anh chàng mà. Thấy nó bước chệnh choạng Kỳ Khôi ra hiệu cho hai nhỏ bạn nó đi theo cùng. Vừa đi ra ngả rẽ nó va phải ai nó, liền quay lại xin lỗi, nhưng đáp lại nó là một giọng nói mang đầy chất châm chọc: - ồ ai đây ta,ko phải là cô gái được oppa che chở sao? Nghe giọng nói đó nó ko khỏi quay lại nhìn, đó ko ai khác chính là Ngọc Vi,nhưng ngạc nhiên hơn bên cạnh chị ta ngoài Tuyết Trang và lũ tép riêu còn có Kiều Nga, nó ko thèm chấp định quay lưng đi tiếp thì chị ta lại lên tiếng
- Chim sẻ mà muốn làm phượng hoàng,đúng là cái loại ti tiện ko biết xấu hổ.
Nghe đến đây, sự tức giận trào dâng trong người nó, một phần vì mấy ly cocktail, một phần vì chị ta nói quá nặng lời.Tuy nhiên, nó vẫn mỉm cười, đè nén sự tức giận, thể hiện khí khái của một vị tiểu thư chân chính:
- chị nên coi lại lời nói của mình, những lời nói đó sao lại có thể thốt ra từ miệng một cô tiểu thư sang trọng như chị cơ chứ, thật làm người khác thất vọng mà. Ngọc Vi mặt tỏ tía tai khi nghe nó nói như vậy còn chưa nghĩ ra được câu gì để đáp lại thì người bên cạnh lên tiếng, ko ai khác chính là Kiều Nga:
- Mầy làm vẻ cái gì? Tao ko biết mầy ai, nhưng mầy định bắt chước tao làm công chúa hả? tốt hơn là đừng mơ giữa ban ngày, với địa vị của mầy, chắc phải tu thêm 3 kiếp nữa mới được. hô hô… hô hô… Kiều Nga vừa nói vừa cười, bộ mặt thật của chị ta đã lộ rõ, một cách chân thật nhất, nó vẫn bình tĩnh đối đáp với những con người vô sỉ kia, nhưng giờ thì nó đã hết kiên nhẫn, nó nhìn cô “ công chúa” kia với vẻ mặt lạnh tanh, đôi mắt sắc lên ánh dao có để đâm chết người ngay lập tức, miệng nhếch lên:
- Hồ ly, cuối cùng cũng lòi đuôi rồi sao. Nói một câu, nó tiến lại sát mặt chị ta,chậm rãi nói “ nếu chị là công chúa thì tôi phải là nữ hoàng, bắt chước chị làm công chúa? Cho dù có muốn làm công chúa như chị thì người ta vẫn sẽ gọi tôi là nữ hoàng. Địa vị của tôi sao có thể bằng chị được?
Mọi người đều ko nghe rõ nó nói gì vì tiếng nhạc quá lớn, tuy nhiên,họ thấy mặt Kiều Nga biến sắc lớn, và tiếng chị ta gầm lên: MẦY. vừa lúc đó chị ta vung tay định tác vào mặt nó, nhưng nó đã chặn được cái bàn tay kia lại.
- Đánh tôi, ở đây cũng đã có người từng áp dụng chiêu này, nhưng rất tiếc là đã bị thất bại thảm hại, muốn đánh tôi e rằng một mình chị thì ko thể đâu, phải thuê lính đánh thuê của Mỹ đấy, haha…haha. Mặt chị ta trông càng khó coi hơn, “chợt có người la lên,mấy anh ấy tới kìa”. Ở ngoài, bọn họ thấy nó đi lâu vậy mà vẫn chưa ra thấy ra, tự nhiên thấy lo nên hò nhau kéo vào đây xem sao. Khi họ vừa vào tới, đã thấy Kiều Nga ôm mặt khóc nức nở,còn nó thì đứng đực ra đó, ko biết chuyện gì đang xảy ra.