Nam Phong đã đi khỏi, nó vẫn ngồi thẩn thờ như người mất hồn. Anh ko nói thì nó cũng biết, Nó ko thể nào cứu vãn được mọi chuyện, nó cũng đã quyết định là ko níu kéo nữa, mà kỳ thực nó đã làm gì đâu mà gọi là níu kéo, một chút cũng ko? cứ ngồi đó há miệng chờ sung rụng, sung ko rụng thì thơ thẩn thẩn thờ, rồi quyết định rời đi, từ bỏ.
Trời hôm nay ko được đẹp, mới sáng sớm đã âm u, bây giờ thì lại bắt đầu chuyển mưa. Thời tiết Sài Gòn mấy năm nay rất thất thường, mưa thường kéo dài rả rích. Người ta nói là do ảnh hưởng của sự thay đổi khí hậu, ko biết là có đúng ko nhưng có một sự thật là kế hoạch mở tiệc nướng ngoài trời đã thất bại, với thời tiết như thế này, cả bọn quyết định chuyển sang ăn lẩu cay uống rượu nếp, một thú vui tao nhã của dân thường, may mà chưa có ai ra ý kiến: trời mưa đổ bánh xèo nếu ko người ta nhìn vào sẽ ko nhận ra đây là một bọn nhà giàu nứt nứa đổ vách, cũng có thể là vì họ sinh ra trong nhung lụa, từ nhỏ đã ăn toàn món tây nên cái thứ gọi là bánh xèo họ chưa từng được nghe qua. Tóm lại là, thời tiết thay đổi đã làm thay đổi luôn cái kế hoạch hoàn hảo của bọn họ, mà người tiếc nhất là nó, vì cái món khoái khẩu bạch tuột nướng đã ko cánh mà bay.
Buổi tiệc bắt đầu, cả bọn đều ngồi bệt xuống thảm đúng phong cách thường dân. Tất nhiên là Uyển Nhi ngồi cạnh Thiên Vũ, bám chặt như sam, ko biết vô tình hay cố ý mà nó lại ngồi đối diện với anh, chỉ cần ngước lên là mặt đối mặt, mắt đối mắt. Quang Anh lại đề nghị chơi cái trò cũ rích mà ai cũng biết, ko biết lần này mại muốn biết bí mật gì của ai mà lại đề nghị chơi cái trò đó, nhưng một vấn đề to lớn là ko thấy ai từ chối, điều đó có nghĩa là tất cả đều đồng ý. Nó đã quay về với hiện thực vì mùi thơm của nồi lẩu quá hấp dẫn. Câu nói đầy ẩn ý của nam Phong đã ko cánh mà bay. Mặc ai nói gì, nó một mục tiêu duy nhất là gắp và nhai. Uyển Nhi ngồi cạnh Thiên Vũ nhếch môi tỏ ý khinh thường:
- Đại tiểu thư ơi, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn đó.
- Cảm ơn – nó trả lời một cách tỉnh bơ, khiến người nói thì nghẹn mà người nghe thì cười như đang xem hài.
Vì mải mê ăn nên nó ko biết cái chai đã quay về phía nó, và đối phương là Thiên Vũ. Không khí bỗng trở nên im lặng lạ thường, dường như ai cũng nín thở. Nó tạm ngừng cuộc chiến ngước mặt lên nhìn mọi người, mặt ngu ko thể tả.
- Có chuyện gì à?
Ko có ai trả lời chỉ có Nguyên Thảo là nhìn nó hất hất mặt về phía cái chai đang hướng về phía nó.
- Vậy thì hỏi đi – nó vừa nói vừa cầm ly rượu nếp lên uống cạn, mặt nhăn nhúm đến tội, vẫn là lần đầu tiên uống nên chưa quen mà, với cái tửu lượng có hạn của nó chờ tới khi quen chắc nó đã ngủm cù tẻo rồi.
- Hiện tại em yêu ai.
Câu nói của Thiên Vũ vừa mới cất lên, mọi người đồng loạt ngước mặt quay qua nhìn người trả lời. Nghe anh hỏi nó cũng hơi khựng, lý do to lớn nó ko biết người hỏi sẽ là anh. Tuy nhiên, chưa tới 2 giây nó đã lấy lại được bình tĩnh, ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, nó khẳng định:
- Anh.
Không khí im lặng đến đáng sợ, cả hai người cũng im lặng ngồi nhìn nhau.
1s
2s
3s
Nó cầm chai rượu tự rót ình một ly, đưa lên miệng uống cạn, tâm trạng đã chuyển sang một trạng thái mới. Nó cảm thấy rối loạn, ánh mắt của Thiên Vũ chấp chứa quá nhiều thứ, yêu, hận, chán ghét, bi thương … đều có cả. Nhất thời nó ko biết nói gì hay làm gì, đầu óc đã hơi choáng vì 2 ly rượu.
Thiên Vũ cũng ko nói gì cũng uống, đúng như nó thấy anh là yêu, là hận, là chán ghét, là bi thương cùng cực. Anh cũng ko biết mình nên làm gì, anh nhớ nó, nhớ đến điên cuồng, chỉ muốn được gặp nó, nhưng khi gặp rồi thì sao, những vướng mắc trong lòng anh vẫn chưa được anh gỡ bỏ, anh cũng ko biết tại sao mình lại hỏi nó câu ấy, anh sợ nó sẽ hết yêu anh? Khi nghe câu trả lời của nó, anh thấy một chút ngọt ngào, một chút ấm áp dâng lên trong lòng, nhưng rồi sao? Anh muốn gì,bản thân anh lúc này ko biết là mình muốn gì, bình thường lại với nó, sống những ngày hạnh phúc, hay tiếp tục dày vò bản thân mình? Anh như lạc vào mê cung không lối thoát, Không biết mình đang đứng tại vị trí nào trong lòng nó.