Đại Tiểu Thư Xuyên Không

Chương 22: 22




Xuân Lan ấm ức nhìn chằm chằm vào Nhược Khê, cô không cam lòng nói :
"Chẳng phải công chúa cũng vì một điệu múa mà được vương gia chọn làm vương phi đó thôi cũng giống như tiểu nữ mà.

Thành chủ tái mét mặt vội quỳ xuống nói :
"Xin vương gia và vương phi bớt giận tiểu nữ còn trẻ người non dạ đã đắc tội với vương phi xin người tha cho ".

Nhưng đã quá muộn rồi,Vương gia tung chưởng lực ra Xuân Lan ngã lăn ra đất hộc máu.

Người đắc tội vương phi "chết" ,người đâu lôi ra,thích quyến rũ nam nhân vậy cho vào kỹ viện đi.

Xuân Lan bị lôi thẳng ra ngòai,thành chủ phụ nhân vội vàng khóc thét lên lao ra và nói :
"Tiểu nữ nói đâu có sai,Vương gia đâu cần phạt nặng như thế".

Tuyên Vương trầm mặt,thật không ngờ nuôi dưỡng được ra những thành phần như này đúng là lỗi do phụ mẫu.

Người đâu giải vào :
Khi nhìn thấy con trai mình bị gông cùm xiềng xích thành chủ như muốn ngất đi còn thành chủ phu nhân thì như lên cơn điên lao vào gỡ xiềng xích cho con trai.


Tuyên Vương hạ lệnh : người đâu
" Thành chủ không biết dậy con,con trai con gái thì ngông cuồng lớn lối ,phu nhân thì không biết dậy con còn hùa vào đồng lõa,nhốt vào nhà lao ,cắt chức thành chủ,niêm phong phủ đệ chờ điều tra thêm ".

Thành chủ ngồi sụp xuống đất còn thành chủ phu nhân thì ngất tại chỗ.

Quân lính ùa vào giải tất cả đi,buổi tiệc đang yên vui lại trở nên tan thương,mọi người nhanh chóng ra về không ai dám động vào vị phật sống cưng chiều vợ như mạng này.

Nhược Khê không thương cảm những người có ý định với nàng và phu quân.

Tuyên Vương quay sang nhìn Nhược Khê cưng chiều,đi thôi chúng ta về sớm ngày mai còn về nước Sở sắp đến ngày đại hôn của ta và nàng rồi.

"Vậy còn mọi chuyện ở đây,Vương gia định xử lý sao?.

"
"Nàng yên tâm ta đã cho người điều tra trước khi đến đây rồi,bây giờ bất ngờ niêm phong không kịp tẩu tán bằng chứng có lẽ sáng ngày mai sẽ có kết quả,lúc đó giải quyết sự việc ở đây xong chúng ta sẽ xuất hành ".

Giờ ta đưa nàng về,có lẽ tối nay ta sẽ bận để giải quyết cho nhanh.

Nhược Khê chầm chậm nói :
"Chàng cứ ở lại làm cho xong đi,A Lan về với ta là được rồi,đi đi lại lại mất thời gian lắm".

"Không được ta không yên tâm ".

Nhược Khê phì cười chàng thật là :
"Vậy chàng cử thị vệ đưa ta về là được rồi,thế nhé,thiếp về đây",nói rồi nàng đứng lên đi ra ngoài.

Tuyên Vương lắc đầu cười :"nàng lúc nào cũng nghĩ cho người khác",rồi bắt đầu kiểm tra tất cả bắt đầu từ thư phòng.

Thật ra trước khi đến đây ,Tuyên Vương đã nhận được mật báo về thành chủ nơi này nói con trai ỷ thế hiếp người,phu nhân thì vơ vét tài sản bóc lột tiền bạc của người dân ,thành chủ thì vô dụng.


Suốt đêm tuyên vương cùng mọi người điều tra và tra khảo mới tìm được mật thất bên trong có bao nhiêu vàng bạc châu báu,có thể nói đến tuyên vương còn bất ngờ
Ở trong thư phòng tuyên vương đang đau đầu vì không biết phải giải quyết thế nào.

Nhược Khê bước nhẹ vào mang theo một chút điểm tâm:
"Chàng ăn một chút gì đi cả đêm qua đến sáng nay chưa ăn gì rồi ".

Tuyên vương cảm thấy ấm áp trong lòng,ôm nhẹ nàng vào lòng rồi nói :"có nàng thật tốt ".

Nhược Khê nhìn đống giấy tờ trên bàn rồi hỏi:"điều tra sắp xong chưa,có thuận lợi không".

Tuyên Vương đưa nguyên một dãy dài danh sách cho Nhược Khê xem.

Xem xong cô liền nhíu mày,nhiều vậy sao,là thành chủ một thành mà vô dụng để phu nhân lạm quyền cướp bóc của dân chúng tội đúng không thể tha : "chàng định làm gì với số vàng bạc này,có vận chuyển hết về kinh thành sung quốc khố không?"
Ta đang nghĩ đến nhưng chưa được ổn thỏa cho lắm,vận chuyển chỉ được một số thứ như vàng bạc châu báu,nhiều thứ ta còn chưa kiểm kê được hết,nàng có cách giải quyết gì không?.

Nhược Khê mỉm cười,đây là hỏi ý thiếp sao?,không sợ ảnh hưởng đến uy danh của chàng à!.

Tuyên Vương cười nói :"nàng nghĩ danh tiếng của ta chỉ có thế thôi sao?".

Theo thiếp quan sát mấy ngày nay,thành Tuyên An rất quan trọng với nước Sở ta nhưng thiếp lại thấy đãi ngộ của binh sĩ hơi thiếu thốn,dân chúng còn rất nhiều người nghèo khổ.

Thiếp nghĩ lấy một phần mua thuốc men,quần áo và lương thực cho binh lính.


Một phần nữa thì mua ít giống lúa và hoa màu phân phát cho người dân,những ai khó khăn quá sẽ hỗ trợ thêm ngân lượng,còn lại chúng ta sẽ sung hết vào quốc khố.

Vương gia nghĩ thế nào?.

Mắt tuyên vương sáng lên :
"Quá tốt rồi,còn nghĩ gì nữa để ta chỉ đạo tướng quân làm,lần này về phải dâng tấu trình lên hoàng huynh tìm một thành chủ tốt để cai quản nơi này.

"
Thôi nàng chuẩn bị đồ đạc đi có lẽ một canh giờ nữa chúng ta sẽ lên đường.

"Thiếp biết rồi,vậy thiếp về chuẩn bị,người nhớ ăn chút gì đi nhé".

Nói là sắp xếp đồ đạc nhưng cũng không nhiều lắm,chủ yếu là của hồi môn của nàng thôi.

.