Còn gì đau đớn hơn một người mang danh Mỹ Nhân Đao gần nửa đời người, thoáng chốc lại không còn dám nhận mình là mỹ nhân nữa.
Trương Nhược Quân quá hiểm, lão lại dùng tính mạng mình để làm mồi nhử, Cáp Mô thật vẫn luôn đợi lệnh giấu ở trong vạt áo, con cóc ném ra chỉ là một cái bẫy. Loại người tàn nhẫn với người cũng tàn nhẫn với mình như vậy, quả thật khiến người ta sởn cả gai óc.
Thanh Y cho dù đứng ở bên cạnh quan sát, nhưng một tiểu thư khuê các như nàng làm sao hiểu thấu từng tầng từng lớp mưu kế ở giữa lúc đao kiếm giao nhau, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Lúc trở về Thanh Y rất thương tâm, nàng nghĩ nếu như bản thân ngay từ đầu phóng hỏa tru sát Trương Nhược Quân thì đã không xảy ra chuyện này.
Mộc Nhiên lắc đầu, đều là nhân quả.
Mộc Nhiên bỏ sách xuống, bắt đầu ở trong phòng tất bật. Lã Bích Kiều yên lặng ở nơi đó nhìn xem. Tâm tư của nàng giống như vẫn dừng lại ở cái xoa đầu ban nãy, bôn ba bên ngoài bao nhiêu năm, không ngờ cuối cùng vậy mà ở trên thân một người xa lạ tìm được cảm giác bản thân phía sau còn có trưởng bối chiếu cố.
Qua một hồi, Mộc Nhiên bưng một khay chất lỏng sền sệt đến, chậm rãi bôi lên trên mặt Lã Bích Kiều.
"Sẽ hơi đau một chút, ráng nhịn."
Bôi xong trên mặt, động tác của Mộc Nhiên dừng lại. Bởi vì v·ết t·hương này rải rác từ mặt cho đến cánh tay phải, muốn bôi tiếp thì phải cởi y phục ra.
"Ngươi có muốn tự bôi không?"
Lã Bích Kiều không nhịn được mỉm cười, dẫu biết hiện tại mình cười hẳn là khó coi. "Ta cũng đã là một bà cô ba mươi mấy tuổi, không còn là thiếu nữ gì nữa." Nói đoạn, nàng liền gọn gàng cởi xuống y phục của mình. Đương nhiên là không cởi hết, như vậy không cần thiết.
Mộc Nhiên không nói thêm gì, chỉ yên lặng bôi thuốc.
"Cần giữ một hồi cho nó khô. Hay là ngươi chịu khó đợi trong phòng một chút đi." Mộc Nhiên nói xong, lại quay về bàn chuẩn bị đọc sách.
Lã Bích Kiều nhìn một hồi, không nhịn được nói: "Tiên sinh, một mình ta ở đây nhàm chán. Tiên sinh có thể kể chuyện cho ta nghe không?"
Mộc Nhiên biết tâm lý hiện tại của Lã Bích Kiều rất mong manh, nhưng làm một cái cây nhiều năm như vậy, bảo hắn kể chuyện cho người ta nghe là việc quá khó.
"Ta không có gì để kể."
Lã Bích Kiều giống như biết trước là sẽ như thế.
"Vậy tiên sinh có muốn nghe chuyện của ta không?"
Mộc Nhiên dừng một chút, bỏ sách trong tay xuống.
"Tùy ngươi."
Một đêm này rất dài, cũng rất ngắn. Trong phòng chỉ có một ánh lửa nhỏ xíu, Lã Bích Kiều lại cảm thấy vô cùng ấm áp, sương gió lạnh lùng bao nhiêu giống như đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
...
Lã Bích Kiều không biết bản thân đã ngủ quên từ lúc nào, sau khi tỉnh lại thì mặt trời cũng đã lên cao. Nàng ngồi dậy, phát hiện mình đã nằm ở trên cái giường duy nhất trong phòng, mà bên cạnh tất nhiên chính là Mộc Nhiên đang ngồi đọc sách.
Mộc Nhiên đưa cho nàng một chiếc mặt nạ màu bạc, rất mềm mại, đeo lên vô cùng dễ chịu.
"Đi ra ngoài hít thở một chút đi, đừng mãi ở lỳ trong phòng."
Lã Bích Kiều ra ngoài phát hiện ba người Phùng Tam Bảo bắt cái bàn lớn ở dưới góc cây vừa đánh bài vừa uống rượu. Trần Phi thấy nàng đi ra, nhoẻn miệng cười: "Này, còn thiếu một tay, muốn chơi không?"
Lã Bích Kiều lần này không từ chối mà vén tay áo lên. "Tới, chỉ sợ các ngươi không đủ tiền chơi." Nàng cảm thấy Mộc Nhiên nói 'hít thở một chút' hẳn là như vậy.
"Nói nghe ghê thế."
"Để coi thế nào."
"Chúng ta không tin đâu."
Sau đó nửa ngày.
"Con mẹ nó, ngươi ăn gian đúng không?"
Trần Phi và Phùng Tam Bảo nhìn nhau, cảm thấy rủ Lã Bích Kiều chơi bài là một sai lầm. Nàng chơi khuây khỏa rồi, nhưng người thua sạch tiền như bọn họ thì không khuây khỏa chút nào. Cũng đừng nói đến Hạ Bình, hắn sau khi sạch túi thì đã yên lặng ngồi một góc, cảm thấy nhân sinh không còn gì lưu luyến, ai hỏi cũng không trả lời.
"Làm gì sầu não giống một đám mèo bệnh thế kia. Tiền cũng là các ngươi c·ướp c·ủa người khác, đau khổ cái gì. Nào, uống!"
Phùng Tam Bảo và Trần Phi nhìn nhau, đánh bài thua thì cũng thôi, so tửu lượng làm sao có thể thua, phải đòi lại danh dự một phen mới được. Hạ Bình cũng nâng chén lên, trong mắt trực tràn ý chí chiến đấu.
Hôm sau, gà gáy.
Lã Bích Kiều một mình ngồi ở trên bàn, nhìn bên cạnh là ba người đàn ông ngã nghiêng ngã ngửa. "Ài, hóa ra không có đối thủ là, (nấc) cảm giác tịch mịch như vậy, (nấc)."
Lã Bích Kiều cười một hơi dài, uống hết rượu trong tay, sau đó cũng ngã ở trên bàn.
"Tiên sinh, như vậy có được không?" Thanh Y mở cửa sổ nhìn ra, thật không thể hiểu nổi đám người này làm sao có thể ăn uống nhậu nhẹt lâu đến như vậy.
Mộc Nhiên vẫn đang bận nhìn đám thư tịch Trương Nhược Quân để lại, những thứ này khiến kiến thức hắn tăng trưởng không ít, trong đầu lại có thêm một vài ý tưởng mới lạ.
"Cứ mặc kệ bọn họ đi. Dù sao thời gian thoải mái cũng không còn nhiều."
...
Mộc Nhiên cho Phùng Tam Bảo bảy ngày, cũng đã qua gần hết. Mỹ Nhân trại mới xác nhập, đương nhiên chỗ ở của Phùng Gia trại hiện tại không đủ, lại không kịp xây thêm. Cũng may trước đó Hạ Bình đã cho người dời đồ đạc đến Cuồng Sư trại lớn hơn, coi như lợi dụng những thứ sẵn có. Hai trại hợp nhất, cũng không thể cứ phân biệt xưng hô là Phùng Gia trại, Mỹ Nhân trại nữa.
Phùng Tam Bảo đi đến phòng Mộc Nhiên xin một cái tên, sau đó đầy mặt ngơ ngác đi ra. Hắn không hiểu sao Mộc Nhiên lại cho trại c·ướp lấy một cái tên như vậy.
Thiên Hạ hội!
Nhưng nghe qua cũng không tệ.
Sau đó ba ngày, Mộc Nhiên lại triệu kiến mấy người, thông báo một tin bất ngờ.
"Không làm c·ướp nữa, vậy chúng ta phải làm gì đây?" Phùng Tam Bảo không phải không bỏ được việc làm c·ướp, nhưng ngoài chuyện này ra hắn thật sự không còn bản lĩnh nào khác.
Đám người còn lại thì tương đối bình tĩnh, kể từ sau khi cái tên Thiên Hạ hội này xuất hiện thì bọn họ trong lòng cũng đã có chuẩn bị rồi. Trên đời làm gì có băng c·ướp nào lấy tên như thê.
Mộc Nhiên ngồi ở trên bàn: "Không phải ta không muốn cho các ngươi làm c·ướp. Mà thế đạo hiện nay, công việc này không thể phát triển được."
"Tuy là bình thường trong rừng Tịnh Minh c·ướp b·óc bao nhiêu bên ngoài không thèm quản, nhưng đó là do ổ c·ướp quá nhiều, cũng quá nhỏ. Nếu như các ngươi thật sự thành lập một ổ c·ướp với mấy tên cao thủ Nhất Lưu, mấy người có chiến lực Tuyệt Đỉnh, ta dám chắc không đến vài năm sẽ bị thảo phạt."
"Cho nên, chúng ta phải đổi một cách c·ướp."
...
Thành Bạch Hổ.
Hai đứa bé một nam một nữ dừng chân trước cửa một tiêu cục, nhíu mày thật sâu. Chỉ thấy phía dưới tấm biển "Phi Long" là một bảng quảng cáo: "Chuyên nhận bảo tiêu các chuyến đường ngắn, đường dài qua rừng Tịnh Minh, bảo đảm an toàn 100% nếu thất bại bồi thường gấp đôi." Bên dưới ghi thêm hai dòng, một là "Làm việc uy tín" hai là "Giá cả thương lượng".
Nữ hài nhíu mày: "Tin tưởng được không?" Rừng Tịnh Minh rộng lớn vô ngần, diện tích tổng thể cũng không thua kém gì một quốc gia, bên trong chẳng những có vô vàn ổ c·ướp mà nghe nói còn có yêu quái trú ngụ. Cho dù đường rừng thuận tiện, nhưng lại nguy hiểm vô cùng.
"Thử chút mới biết được." Nam hài lưỡng lự một hồi cũng quyết định đi vào.
Nam hài đẩy ra cánh cửa không khóa, mơ hồ nghe thấy có tiếng đánh nhau. Sau khi hai người bước vào thì liền thấy ở giữa sân có hai người trung niên đang tỷ thí đến hồi gay cấn. Trường côn và thiết thương liên tục phát ra tiếng kim loại v·a c·hạm nặng nề, nhanh đến mức chỉ để người ta nhìn thấy tàn ảnh mơ hồ.
"Cao thủ Tuyệt Đỉnh!" Nam hài có phần kinh ngạc, không ngờ trong một tiêu cục bình thường lại có tới hai cao thủ đạt tới cảnh giới này.
"Bọn họ chắc là chủ ở đây." Nữ hài nhìn trái nhìn phải mấy bận cũng không thể nhìn thấy ai khác, nhất thời cho ra kết luận.
"Mặc Hiên ca, chúng ta có nên..."
"Minh Nguyệt à, không nên cắt ngang nhã hứng của người khác."
Sau đó nửa giờ, nhìn thấy hai người giữa sân vẫn ngươi một chiêu ta một chiêu đánh đến quên trời quên đất, Mặc Hiên mới nhịn không được nữa mà hô to: "Hai vị tiền bối, có thể dừng lại một chút hay không?"
"Hắn kêu ngươi dừng kìa!"
"Không, là kêu ngươi."
"Ngươi có giỏi thì dừng trước đi!"
"Ngươi chịu không nổi thì dừng trước đi."
Cuối cùng vẫn là Hạ Bình nhịn không được thở dài, hơi thu tay lại, sau đó bị Trần Phi một chưởng đánh lui lại mấy bước.
"Ta thắng!" Trần Phi cười ha hả nói.
Hạ Bình thu côn về, trên mặt không buồn không giận.
"Ngươi thắng vậy thì đi ra mà tiếp khách."
Trần Phi nhíu mày: "Ngươi thua thì ngươi đi mới đúng chứ."
Hạ Bình tự nhiên sắc mặt trắng bệch, phun ra một nhúm máu, suy yếu nói: "Ta bị nội thương rồi, cần phải về tịnh dưỡng một chút."
Trần Phi biết rõ một chưởng ban nãy của mình còn lâu mới có thể đánh Hạ Bình b·ị t·hương, nhưng người ta đã giả vờ đến mức này, máu cũng phun ra, hắn cũng không còn cách nào.
"Ngươi không muốn đi thì cứ nói, cần gì phải dùng tới cách này chứ." Trần Phi đầy mặt bất đắc dĩ nói.
Hạ Bình thong thả quay người đi vào nhà, phất phất tay. "Ngươi cũng không thể để ta ra mặt hoài, tập làm dần đi cho quen."