Không gian giống như mặt nước run động, sau đó phọt ra một con vượn lông xám to lớn.
Sau khi rơi ra khỏi thông đạo truyền tống, Viên Cương chỉ thấy đầu óc say sẩm, mắt mở chẳng lên, trong ngực một trận cuồn cuồn, không nhịn được bò đến một góc mà n·ôn m·ửa.
"Đây là đâu..? tới nơi chưa?" Nôn khan một hồi, Viên Cương nhìn một vòng xung quanh, ngơ ngác hỏi.
Đúng lúc bên cạnh nó có hai con... hẳn là tôm.
Chỉ thấy hai tên lính gác bộ dáng giống tôm, nâng lên cái bụng phệ đứng đó. Nhìn bọn nó cầm thương không chút oai phong, ngược lại giống vì đứng không nổi mà chống gậy. Vậy mà hai con tôm này cũng có năm trăm năm đạo hạnh chứ chẳng phải hạng xoàng.
Viên Cương không dám khinh thường, bước tới hỏi.
"Hai vị, nơi này là Long cung hả?"
Hai con tôm béo híp mắt nhìn Viên Cương, thái độ khinh thường không thèm che giấu: "Không phải Long cung thì chẳng lẽ đây là nhà ngươi?"
Viên Cương nhịn xúc động muốn móc kim côn ra nện cho mỗi đứa một gậy, nặn ra dáng vẻ tươi cười nói: "Ta nghe nói Long Vương mở tiệc chiêu đãi yêu tộc bốn phương, đây là thư mời ta lấy được."
Nói đoạn, Viên Cương linh hoạt lấy thư mời ra.
Hai tên tôm binh nhìn thư mời một cái, chậc lưỡi nói: "Long Vương có mời thiệt, nhưng mà tiệc đã tổ chức được mấy ngày rồi. Đều đã ra về mấy nhóm, sao giờ các ngươi mới tới?"
"Bọn ta đã rất cố gắng, có lẽ là vì đường xa..."
Còn chưa đợi Viên Cương nói hết, tên tôm binh còn lại cười cười chen ngang: "Ngươi cũng không nhìn coi nó tu vi gì, mới có gần hai trăm năm đạo hạnh. Con vượn này có thể đi được đến tận đây coi như là đã dốc hết tâm huyết rồi."
"Ha ha, ta quên. Nhưng yêu quái được mời tới thấp nhất đều có năm, sáu trăm năm đạo hạnh. Không ngờ một tiểu yêu chỉ có chưa tới hai trăm năm đạo hạnh như thế mà cũng có mặt mũi đến gặp Long Vương."
"Nói ra thì ngươi thật rất can đảm."
Mộc Nhiên có chút im lặng, không ngờ còn gặp loại tình tiết bị coi khinh thế này. Nhưng nghĩ lại bởi vì muốn chuyến đi này suôn sẻ nên Mộc Nhiên đã cố tình hóa trang vẻ ngoài của Viên Cương một hồi, che đi đôi mắt hoàng kim chói lóa kia. Bây giờ nhìn bộ dáng của Viên Cương chẳng khác nào yêu quái tầm thường, lại chỉ có gần hai trăm năm đạo hạnh, bị mấy con tôm khinh cũng chả oan.
Dù sao bọn nó đạo hạnh cao tới năm, sáu trăm năm, lại có thân phận biên chế đàng hoàng. Không phải loại yêu quái đầu đường xó chợ có thể sánh ngang được.
Viên Cương sĩ diện cao, nghe mấy câu này tức đến nghiến răng, may là có Mộc Nhiên ngăn lại.
"Thôi, để cho ta đi."
Sau khi chiếm quyền điều khiển thân thể, Mộc Nhiên thở ra một hơi, không vui không buồn nói với hai gã tôm binh: "Có đại yêu cái thế nào mà không từ một chút đạo hạnh đi lên. Ta tu hành chưa lâu, không sánh bằng kẻ khác là chuyện thường tình. Nhưng tương lai thì ai nói trước được đâu."
"Hai vị, ta đã tới được đây, trong tay cũng có thư mời hẳn hoi. Ít ra có thể đi vào bên trong để thêm chút kiến thức chứ hả. Nghe nói Long cung hùng vĩ, ngưỡng mộ đã lâu, nay nếu như không xem một lần thì quả là đời này đáng tiếc."
Hai gã tôm binh nhìn nhau, sau đó cười cười: "Ngươi có thư mời, nếu như không cảm thấy mất mặt xấu hổ thì đương nhiên có thể đi vào."
"Nhưng mà bọn ta nói trước, bên trong đều là đám đại yêu hung ác. Ngươi nếu như không cẩn thận bị bọn nó đ·ánh c·hết thì đừng trách chúng ta không nhắc nhở."
Mộc Nhiên mỉm cười: "Cảm tạ hai vị, bọn họ hẳn là sẽ nể mặt Long Vương."
Thế là hai tên binh tôm nhường đường cho Mộc Nhiên đi qua, chỉ là với mấy lời mà hắn nói thì bọn chúng khinh thường lắm. Biết là yêu quái nào chả thừ chút đạo hạnh đi lên, nhưng trời sinh thân phận đã khác biệt.
Tỷ như con của Long Vương chẳng cần cố gắng gì nhiều, chỉ cần thuận lợi lớn lên cũng có thể trở thành cường giả, quyền lực ngập trời. Thế nhưng cho dù bọn nó có cố gắng cả đời đi nữa cũng không thoát khỏi bốn chữ 'binh tôm tướng cua'.
Viên Cương chậc lưỡi nói: "Chỉ cần vạch con mắt ra cho bọn chúng thấy là được rồi, cần gì phải nhiều lời đến thế. Chúng mà biết ta là Thiên Yêu thì chẳng dám ăn nói khinh khỉnh vậy đâu."
"Chỉ cần bản thân không khó chịu là được rồi, cần gì làm người khác khó chịu. Bọn họ chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi, mấy lời kia nói cũng đâu sai." Mộc Nhiên có chút tùy ý nói, trong lòng càng cảm nhận được sự phân biệt giai cấp nghiêm trọng bên trong yêu tộc. Thế nhưng điều này lại là lẽ đương nhiên, khó mà thay đổi, thay đổi cũng không có ý nghĩa gì.
"Ài, cái thằng này. Lúc đấu với ta thì hung hăng lắm, sao giờ hiền vậy?"
"Bởi ngươi trêu chọc ta trước, đối với kẻ thù thì khó mà khoan nhượng. Ngược lại ra ngoài hành sự thì phải chú ý bớt thù thêm bạn, vậy mới có thể an ổn sống lâu được."
"Hừ, nhát thì nói đại ra!" Viên Cương nghe chẳng lọt tai: "Làm yêu mà quá yếu đuối thì chúng nó khinh cho."
"Được rồi, ngươi nói đều đúng." Mộc Nhiên nhún vai, quyết định thôi tranh cãi. Trên cơ bản thì chỉ là quan điểm sống khác nhau thôi chứ chẳng có ai đúng ai sai, cãi chi thêm phiền.
Mộc Nhiên lần nữa dời sự chú ý về cảnh vật xung quanh. Không thể không nói quả nhiên là Long Cung, kiến trúc trước mắt còn hùng vĩ rộng lớn hơn so với trong tưởng tượng. Trước đây Mộc Nhiên cảm thấy Long cung hẳn là to hơn, tráng lệ hơn Hoàng cung một chút. Nhung tận mắt nhìn thấy rồi mới biết so sánh như vậy khập khiễng cỡ nào.
Hai vị binh tôm canh gác ngoài cửa cao hơn năm mét, vậy mà đứng trước cổng Long cung nhìn qua nhỏ bé như kiến.
Chỉ riêng đường hành lang lót bằng bạch ngọc này thì dài đến tám trăm dặm, người bình thường nếu như đi bộ không ăn không nghỉ thì chắc phải mất mười ngày nửa tháng mới đi hết được. Về chiều rộng thì dư sức cho mấy chục chiếc xe tải chạy thoải mái. Viên Cương thân thể đâu có nhỏ gì, vậy mà còn chưa to bằng nửa ô gạch ở đây.
Nghe nói cái hành lang này xây ra để dành cho Long Vương đi ra đi vào, chiều ngang như vậy là cân đo phù hợp với yêu thân của lão. Trước đó Mộc Nhiên đang cân nhắc, tưởng tượng xem Long Vương mạnh cỡ nào, bây giờ thì biết đại khái là mình còn chưa vừa cái lưỡi của người ta.
Cường giả bực này, tốt nhất là không nên trêu chọc.
Viên Cương đương nhiên sẽ không đi bộ qua hết hành lang. Cái hành lang này xây ra cũng không phải để cho người ta đi bộ. Gọi ra bạch vân lướt với vận tốc gần hai trăm dặm một giờ, Viên Cương lại mất gần nửa ngày mới đến được cổng chính Long cung.
Gần tới nơi thì nó rất biết điều xuống mây đi bộ, bởi vì trước mắt là một đám đại yêu phát ra khí thế kinh khủng. Viên Cương cũng xóa đi hóa trang, khôi phục lại dáng vẻ vốn có của Kim Nhãn Tuyết Ma Viên, nếu không thì một con yêu quái chưa đầy hai trăm năm đạo hạnh như nó chả khác gì thằng hầu ở đây.
Thành bích uy nga, cổng lớn bệ vệ cao như một ngọn núi chắn ngang tầm trời. Từ cổng nhìn qua, hai bên thành trì kéo dài cho đến hết tầm mắt vẫn không thấy được điểm cuối. Có lẽ diện tích của cái Long cung này đã chẳng kém gì một quốc gia nhân loại. Quả thực là kiến trúc xây lên cho mấy gã khổng lồ.
Trước cổng là một con gấu lớn cao mười hai mét và một con tê giác đen kích cỡ tương tự đang bàn luận, thế nhưng bọn nó vẫn có vẻ quá nhỏ bé nếu so với cái cổng lớn Long cung.
"Bọn chúng đều là đại yêu ngàn năm, huyết mạch thấp nhất cũng vào Huyền bảng."
Nghe Viên Cương đánh giá như vậy, Mộc Nhiên thắc mắc: "Sao ngươi chắc thế?"
"Đồ ngốc, yêu quái loại thường căn bản không thể tu luyện thành đại yêu ngàn năm được, nếu có tu đến ngàn năm thì cũng là bộ dáng già nua khọm khẹm. Hai yêu này nhìn qua cương mãnh như thế, chắc chắc căn cơ thâm hậu, không dễ trêu vào." Viên Cương vừa nói vừa thở dài: "Thật không ngờ Nam Hoang bây giờ vẫn còn đại yêu lợi hại đến thế."
Lúc này Viên Cương tới gần, thuận tiện nghe được nội dung bàn luận của hai con yêu quái.
"Này nhìn mấy tấm bia đá này đi, nhất là tấm tận cùng bên phải kia. Nghe lão Long Vương Thủy Tề nói là năm đó lão lừa Long Vương Lạc Thị đánh bài, đây chính là chiến lợi phẩm."
"Ha ha, sao có thể nói là lừa chứ. Long Vương giao lưu vui vẻ với nhau là chuyện thường tình, thắng thua có quan trọng gì đâu. Huống hồ mấy tấm bia này cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể đặt ở đây lưu niệm."
"Đúng rồi, so với chiếc chiến hạm ma pháp mà lão Long Vương nhặt về lần này thì chúng quả thật chỉ là mấy hòn đá mà thôi."
"Chiến hạm kia bên trong ẩn chứa không gian ngàn dặm, có thể ngắn ngủi đi xuyên thời không. Nghe nói một pháo có thể b·ắn h·ạ Kim Tiên trên trời. Không ngờ vùng Bắc Mạc bây giờ đã phát triển đến mức có thể tạo ra hung khí kinh khủng đến thế."
"Lần này chẳng quản đường xa đi đến Long cung, chẳng những được một phen cơ duyên, lại còn được tăng trưởng kiến thức, quả là không tệ."
Hai yêu cặp kè nhau nói chuyện, nhìn điệu bộ là chuẩn bị rời khỏi Long cung. Xem ra hai con tôm binh ngoài kia cũng chẳng nói oan, Viên Cương và Mộc Nhiên lầm này đã đến khá trễ.
"A, tiểu yêu, sao giờ ngươi mới đến?"
"Mau vào, mau vào đi, nếu không thì mọi người chắc phải về hết."
"Tiệc đã mở gần nửa tháng, cũng đến lúc tàn rồi."
Hai đại yêu vừa cười nói vừa hóa ra hắc vân rồi leo lên, sau một hồi mây khói kinh khủng thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Mộc Nhiên to mắt hâm mộ. "Đến lúc nào đó ta cũng phải học một môn độn thuật mới được!"
Viên Cương ở trong đầu bĩu môi khinh thường: "Làm như độn thuật là đất đá ngoài đường vậy, muốn học là học."