Đại Yêu Quái

Chương 98: Rong ruổi thiên hạ, khiêu chiến Bạch Vân Quan.



Chương 98: Rong ruổi thiên hạ, khiêu chiến Bạch Vân Quan.

Mộc Nhiên không ngờ Tố Cẩm đánh nặng tay như thế, để Lưu Hoành được cấp giấy phép nằm nghỉ dưỡng trên giường bệnh đến hai tháng trời. Chuyện này đối với Lưu Hoành cũng không biết là tin buồn hay tin vui, chỉ biết là Tố Cẩm đã đánh ra hung danh, trong Diệp Gia giờ không còn ai dám trêu chọc nàng.

Tố Cẩm vốn là người điềm đạm, đáng lẽ sẽ không làm ra hành động như thế, vấn đề là sau khi thành quỷ thì tâm tính của con người sẽ thay đổi, mặt tối nào đó bị phóng đại đến vô hạn. Lý Lan Anh và Thanh Y mặc dù đều lựa chọn không thành quỷ, nhưng ở lại dương gian lâu ngày, hấp thu không biết bao nhiêu là âm khí tiêu cực, nếu rời xa Dưỡng Hồn thụ quá lâu thì sẽ dễ dàng đánh mất bản tính.

Lại nói linh khí trong thiên địa phân ra âm dương, âm khí là nguồn năng lượng tiêu cực cho nên bất kể là người hay yêu hấp thụ nó lâu ngày đều khó giữ được bản tính thuần lương.

Mà quỷ tu muốn trở thành quỷ tiên, thì đến lúc độ kiếp ngàn năm phải chém được quỷ ngã của mình, nếu không sẽ bị nó quay ngược lại chiếm đoạt bản tính.

Quỷ ngã của Thanh Y là lười biếng, quỷ ngã của Lý Lan Anh là sân hận, quỷ ngã của Tố Cẩm thì Mộc Nhiên còn chưa đoán được, chính nàng cũng không rõ. Có lẽ phải đợi đến khi nàng tu luyện đến một trình độ nhất định thì mới hiện ra.

Chuyện này tạm thời không tính đến.

Tố Cẩm lần này dứt khoát cải nam trang đi đường, dù sao đã tập mãi thành quen. Mộc Nhiên tự nhủ sau này sẽ chăm chỉ đọc nhiều sách y một chút, để lần sau nặn người có thể nặn ra giới tính đàng hoàng. Thuật Tạo Nhân đối với Mộc Nhiên không khó, khó là vấn đề tìm kiếm nguyên liệu thích hợp mà thôi.

Đừng thấy trước đó Bách Tổ dùng máu của mình để làm vật dẫn cho Thuật Tạo Nhân mà xem nhẹ, máu của bọn họ cũng không phải vật phàm. Huống hồ Mộc Nhiên không muốn nặn ra người bình thường, đã nặn, thì dứt khoát phải nặn ra được một thiên tài siêu cấp. Còn làm thế nào để nặn ra một người như vậy, chuyện này chỉ có thể tiếp tục nghiên cứu tìm tòi.

Bạch Vân Quan được xây dựng trên dãy núi Bạch Vân, khắp nơi sương trắng lượn lờ để Mộc Nhiên có cảm giác như về lại Vụ Sơn, dù so ra thì nơi này nhỏ hơn nhiều lắm.

Mất nửa ngày leo núi, cuối cùng một đạo quan sắc trắng như mây cũng hiện ra trước mắt. Mộc Nhiên bước đến trước cửa gặp hai thiếu niên ăn mặc như đạo sĩ đang quét sân, sau khi hỏi thăm thì được bọn họ chỉ đường vào trong.

Nghe là thiếu chủ Diệp Gia đến bái phỏng, Quan chủ Bạch Vân Quan là Trường Mi đạo trưởng không khỏi hiếu kỳ mà ra xem thử.

"Không biết tiểu hữu hôm nay thay Diệp Gia đến là có chuyện gì? Chẳng lẽ lại muốn nhắm đến bảng hiệu của Bạch Vân Quan chúng ta sao?" Trường Mi đạo trưởng híp mắt cười trêu.



Mộc Nhiên nhìn đạo nhân trước mặt tuổi tác đã ngoài sáu mươi, râu tóc trắng xóa mà da vẫn hồng hào. Vừa nhìn liền biết là người có đạo hạnh thâm sâu chứ chẳng giống như mấy tộc lão vẫn hay than đau nhức xương khớp trong gia tộc mình.

"Thưa đạo trưởng, vãn bối hôm nay đến là tự theo ý mình, không liên quan đến gia tộc. Nghe nói Bạch Vân Quan là môn phái có võ học thâm sâu nhất nhì Đại Lý, cho nên ta nóng lòng muốn đến kiến thức một phen. Nếu có gì đắc tội, còn xin đạo trưởng bỏ qua."

Trường Mi đạo trưởng thấy Mộc Nhiên lễ phép như vậy thì khẽ gật đầu.

"Võ học do Bạch Vân tổ sư truyền lại quả thật là bát đại tinh thăm, ngay cả ta dùng hơn nửa đời người cũng chẳng dám nói là đã lĩnh ngộ hết được tinh túy trong đó. Tiểu hữu muốn kiến thức võ học một phen có thể tùy tiện tìm một tên đệ tử nào đó để luận bàn, tin rằng bọn họ cũng sẽ rất sẵn lòng."

Mộc Nhiên nhìn đám đệ tử xung quang một lượt, sau đó nói: "Thứ cho vãn bối vô lễ, nếu được, ta xin khiêu chiến với người mạnh nhất trong số họ."

Đám đệ tử xung quanh nghe thấy lời ấy lập tức ồn ào, ý nói Mộc Nhiên ngông cuồng tự đại. Trường Mi đạo trưởng chỉ khẽ ồ một tiếng rồi ra hiệu cho bọn họ im lặng.

"Xem ra tiểu hữu rất tự tin vào thực lực của mình."

"Vậy... Quân Ngọc, con ra đánh với tiểu hữu này một trận đi."

Trường Mi đạo trưởng dứt lời, trong hàng ngũ có một thiếu niên tuấn tú đi ra, quả thật là quân tử như ngọc, người xứng với tên. Đám tiểu đạo sĩ ở xung quang cũng ồn ào lên, xem ra Quân Ngọc này ngày thường danh tiếng rất tốt, không ít đồng môn xem hắn là thần tượng, lại còn nói Diệp Phong lần này tiêu rồi.

Trái với đám người, Quân Ngọc thờ ơ lạnh nhạt bước ra, mắt mở nửa phần, chỉ tự giới thiệu một câu, sau đó lại không nói thêm nửa chữ.

Trường Mi đạo trưởng ra hiệu cho hai người hiện tại có thể đánh.

Quân Ngọc lười biếng rút kiếm ra, sau đó nhất cứ đâm tới. Thân hình lúc di chuyển giống như bạch hạc du vân, thanh tao nhẹ nhàng mà lại không kém phần linh hoạt. Chỉ tiếc là mũi kiếm kia còn lâu mới chạm đến được góc áo của Mộc Nhiên.



Nếu như nói Quân Ngọc là mây trắng thì Mộc Nhiên lúc này chính là ánh chớp. Chỉ giao thủ chưa tới ba chiêu mà đám tiểu đạo sĩ xung quanh đã nhìn đến trố mắt, quên cả nói. Ngay cả mấy lão đạo sĩ cũng không khỏi chú tâm quan sát.

Mộc Nhiên nổi lên tâm tư chơi đùa, cầm quạt xếp tiến vào trạng thái vong trần, dùng ra Sát Tâm Kiếm Pháp mà bản thân mày mò tinh chỉnh.

Quân Ngọc tự nhiên cảm thấy hô hấp nặng nề, nhịp tim ngưng trệ, không khí xung quang như lạnh thêm ba phần, cảm giác này phảng phất đối diện với t·ử v·ong, bản thân không biết lúc nào sẽ m·ất m·ạng.

Tinh thần thoáng chốc tỉnh táo đến một trăm hai mươi phần trăm, Quân Ngọc dùng ra thân pháp Cửu Thiên Đạp Vân được công nhận là thân pháp bậc nhất Đại Lý, một tay múa kiếm một tay tung chưởng đón đỡ.

Lúc này người trong cuộc đã khó lòng dùng mắt thường để bắt giữ bóng dáng của Mộc Nhiên, chỉ có thể dựa vào trực giác và kinh nghiệm chiến đấu để phòng ngự.

Bên ngoài nhìn ra chỉ thấy Mộc Nhiên nhanh đến mơ hồ, thoắt ẩn thoắt hiện bao vây lấy Quân Ngọc. Cả kinh là hắn người và ánh kiếm như hợp nhất lại làm một với nhau, không còn nhìn rõ ra là đang dùng chiêu thức gì, chỉ thấy vừa hiểm vừa nhanh.

"Kiếm pháp đoạt mạng, tâm tự vô vi... Quả thật khó lường." Trường Mi đạo trưởng kinh thán, lại không đứng ra ngăn cản, lão tin vào đệ tử của mình, cũng tin là Mộc Nhiên sẽ không nặng tay lấy mạng.

Chỉ thấy lúc này Quân Ngọc quần áo tơi tả bởi vết kiếm, không còn dáng vẻ tiêu sái ban đầu, ngược lại có một phen khí chất hoàn toàn khác. Cửu Thiên Đạp Vân bộ không hổ là khinh công số một Đại Lý, Quân Ngọc dẫm lên không trung như dẫm lên đất bằng, một đạp có thể phóng ra mấy mét, ba bốn đạp liền thoát khỏi thế vây của Sát Tâm Kiếm Pháp.

Mộc Nhiên không vội phân cao thấp mà áp sát đuổi theo, trong lòng ghi nhớ Cửu Thiên Đạp Vân Bộ và cả Hành Vân Kiếm Pháp, Hồi Phong Chưởng trên tay Quân Ngọc. Đây đều là những môn võ học tinh diệu, ao ra không kém mà còn có phần hơn võ học Diệp Gia, nếu như học được thì quả thật là kiếm lời.

Hai người đánh từ giữa sân, đánh lên tới đỉnh núi, chiến trường kéo dài đến hơn tám trăm mét. Đến khi nội khí trong cơ thể hao hết, Quân Ngọc vẫn cố gắng kiên trì thêm mười mấy hiệp mới không cam lòng bị Mộc Nhiên dùng một chưởng đánh cho ngã ngất.

Mộc Nhiên cố ý cho mình b·ị c·hém mấy kiếm, để cho bề ngoài tơi tả chẳng kém Quân Ngọc, nhìn như gian nan lắm mới phân ra thắng bại.

Hắn thắng không vội giương oai khiêu khích mà từ tốn ôm Quân Ngọc đã hôn mê đưa cho đám tiểu đạo sĩ chăm sóc, sau đó ôm quyền bái tạ Trường Mi đạo trưởng:



"Vãn hối chiếm lời ưu thế cảnh giới nên mới có thể đứng vững đến giờ. Trận này chưa phân thắng bại, nhưng võ học của Bạch Vân Quan quả là như như thiên hạ đồn bát đại tinh thâm, để Diệp Phong mở mang tầm mắt. Thật cảm ơn Trường Mi đạo trưởng đã thành toàn."

Trường Mi đạo trưởng gật đầu, lần này bên phía Bạch Vân Quan tuy thua mà không mất chút mặt mũi, để lão nhìn Mộc Nhiên càng thêm thuận mắt.

"Ừm, ngươi bây giờ định trở về hay sao?"

Mộc Nhiên xuýt xoa, cuối cùng vẫn là ngại ngùng nói: "Có quá đáng lắm không nếu như vãn bối vẫn muốn đánh thêm một trận, muốn khiêu chiến với một vị cao thủ Tuyệt Đỉnh khác của Bạch Vân Quan?"

Chút hảo cảm nhỏ nhoi vừa mới dâng lên trong lòng Bạch Mi đạo trưởng sau câu nói này thì vụt tắt, tuy vậy lão vẫn duy trì tiếu dung:

"Tiểu hữu cứ nghỉ ngơi một ngày cho lại sức, hôm sau ta nhất định sẽ cho tiểu hữu đánh một trận thỏa mãn."

Hôm sau, Mộc Nhiên được toại nguyện khiêu chiến với một đạo nhân trung niên. Người này cũng thuộc dạng nổi danh trong Bạch Vân Quan, được giang hồ gọi là Tiêu Dao Kiếm, Quân Nhạc.

Quân Nhạc không lộ vui buồn, trước tiên chào hỏi:

"Tiểu hữu hôm nay đã đến khiêu chiến, hẳn là chuẩn bị sẵn tinh thần chịu thương. Ta đây cũng không khinh thường ngươi tuổi nhỏ mà nương tay."

Mộc Nhiên chỉ có thể cười khổ ôm quyền: "Tiền bối không cần khách khí." Xem ra chuyện này đã khiến người trong nội bộ Bạch Vân Quan không vui, lần sau đi khiêu chiến phải rút kinh nghiệm mới được. Chuyện khiêu chiến trưởng bối này vẫn nên ít làm thì hơn.

Quân Nhạc cười một tiếng, liền nhảy tới giao chiến, Hồi Phong Chưởng giống như có thể hút cả khoảng không gian xung quanh lại gần, khiến người khó lòng né tránh.

Mộc Nhiên dứt khoát dùng Lạc Diệp Chưởng ứng đối, kết quả b·ị đ·ánh lui ra mấy bước, bàn tay đau rát. Quân Nhạc cũng chẳng khá hơn, bề ngoài bất động thanh sắc, nhưng cánh tay không khỏi t·ê l·iệt một hồi.

"Lạc Diệp Chưởng của Diệp Gia quả nhiên danh bất hư truyền."

Mộc Nhiên cười cười: "Hồi Phong Chưởng thật không đơn giản."

Sau đó hai người lại lần nữa lao vào nhau, chỉ là lần này Quân Nhạc đã rút kiếm, mà Mộc Nhiên cũng lấy ra quạt xếp của mình.