Bản Convert
"Ngươi theo ta làm gì? Còn không ở nhà vỗ dành Thê Tử tốt của ngươi đi."
Diệp Thanh Nhu thân ngồi dưới một thân cây to tu luyện thì chợt nhận thấy tiếng bước chân quen thuộc, đôi mi đẹp nhẹ mở nàng lườm qua khuôn mặt cùng nụ cười thân thiện của Mộc Long.
"Ghen rồi. Bình thường được sủng thì không vui a, ta giờ có kẻ khác rồi mới chịu hối hận sao?''
Mộc Long cười tươi rói ngồi xuống cạnh Diệp Thanh Nhu nhưng bị nàng dùng tay đẩy mặt hắn đi, nàng lúc này có cảm giác không muốn nhìn thấy mặt của tên tra nam này thêm bắt cứ giây phút nào.
"Ghen? Có ma mới ghen, ta vui còn không hết! Trên danh nghĩa ta vẫn là Mẫu Thân ngươi a, đem ta sủng? Ngươi cầm thú cũng không bằng!''
Diệp Thanh Nhu quát lên giận dữ, thay vì tức giận với nàng thì Mộc Long lại cười lên dâm dục.
"Nàng thật coi ta là phu quân rồi ha."
Mộc Long khốn chế Diệp Thanh Nhu rồi đè nàng nằm ngửa xuống, hai tay hắn giữa lấy hai bên cổ tay Diệp Thanh Nhu rồi tiếp chuyển sang nụ cười dâm tà.
"Thả ra! Ai coi ngươi là Phu Quân, súc sinh! Ta chả phải là Mẫu Thân của ngươi sao?! Ngươi lại muốn sủng Mẫu Thân của ngươi sao hả??? Súc Sinh, đồ cầm thú!"
Diệp Thanh Nhu mắng mỏ, Mộc Long bị mắng nhưng lại cười tươi rói, ánh mắt đê tiện cùng nụ cười hèn mọn hắn thì thầm bên tai Diệp Thanh Nhu từng lời tục tĩu.
''Mắng đủ rồi thì ngửa hoa ra cho ta, xem ra nàng là được sủng mà lấn tới, nàng thật tưởng không dạy được nàng?''
Mộc Long nói rồi một chưởng đánh nát y phục ngoài của Diệp Thanh Nhu, nay Diệp Thanh Nhu chỉ còn lại chiếc yếm bạch sắc với hoa văn hoa bỉ ngạn phía trên, dưới đơn giản một chiếc quần chíp màu hồng sắc mỏng manh.
Nhìn qua có thể thấy cái khe nhỏ múp míp của Diệp Thanh Nhu, Mộc Long nở nụ cười.
"Không! Ta không muốn! Ngươi đi mà làm với Thê Tử tốt của ngươi! Đừng chạm vào người ta, ưm!"
Diệp Thanh Nhu mắng chửi nhưng lập tức nhận được nụ hôn từ Mộc Long, dù thế nàng vẫn không lấy làm vui vẻ mà điên cuồng chống cự song cắn môi Mộc Long tới chảy máu.
Tuy nhiên, Diệp Thanh Nhu càng chống cự Mộc Long lại càng mạnh mẽ tấn công lưỡi nàng hơn, không bao lâu Diệp Thanh Nhu yếu ớt dần rồi tệ liệt ư ử mà ngây ngất.
'Mình không chống lại hắn, lưỡi sướng quá, không còn sức nữa....cơ thể bắt đầu hứng lên rồi.'
Diệp Thanh Nhu buông bỏ trong lúc đó thù núm của nàng dần cứng lên.
Cởi bỏ hết mọi thứ che lấp trên cơ thể nàng, Mộc Long liếm môi rồi bắt đầu chén sạch cái cơ thể trần trụi mỹ miều của Diệp Thanh Nhu.
Khuôn mặt Diệp Thanh Nhu ửng đỏ trong khi háng nàng bị Mộc Long banh rộng ra rồi hắn chui đầu vào trong hôn lấy bông hoa của nàng.
"Ưm!"
Diệp Thanh Nhu ngước cổ rên lên một tiếng khi dùng nhạy cảm bị Mộc Long trêu chọc bằng đầu lưỡi, tiếng chùn chụt dâm dục vang lên mà không ngừng kích thích nàng, cảm giác tê dại từ bông hoa hướng lên làm nàng không ngừng run rẩy.
"Ưm, Ưm, A A...."
"Haa..."
"A~~~~"
Diệp Thanh Nhu uốn éo cơ thể rồi mật hoa ngọt thanh được Mộc Long uống sạch, song Diệp Thanh Nhu cơ giật cơ thể vài cái rồi thở hổn hển.
Lúc này từ một phía Liễu Dạ Huyên nhắm nghiền mắt lại rồi xoay người bỏ đi, Tiểu Hắc lúc này bay tới đậu trên vai nàng.
"Sao? Giận rồi à?"
Tiểu Hắc hỏi.
"Liên quan gì tới ngươi."
Liễu Dạ Huyên giọng lạnh lùng.
"Hắn rốt cuộc là kẻ nào, ta thật sự rất tò mò?"
Liễu Dạ Huyên quay đầu sang nhìn Tiểu Hắc hỏi, nàng không phải không nhận ra Tiểu Hắc đây là Trúc Cơ Hậu Kỳ a, còn có linh trí và biết nói chuyện tuyệt nhiên không đơn giản là Sủng Vật trong nhà.
Kẻ được tận hai sủng vật dạng này phục tùng thì có bao nhiêu bản lĩnh, Liễu Dạ Huyên suy đi nghĩ lại.
"Theo Ngài ấy có lợi chứ không hại a, còn về Thân Phận của Ngài ấy....Ngươi Không Xứng Để Biết."
Tiểu Hắc cảnh báo làm Liễu Dạ Huyên bất giác run rẩy, ánh mắt còn quạ này bừng sáng ngọn lửa mà thanh bích cách tàn độc.
Bay đi Tiểu Hắc để lại câu nói: "Ta không quan tâm Nữ Nhân Loài Người các ngươi nghĩ gì, ngoan ngoãn giúp Ngài ấy giải tỏa, món đồ chơi các ngươi ta cũng chả thấy có công dụng nào hơn."
Liễu Dạ Huyên bĩu chặt môi, ánh mắt cực kỳ khó chịu nhưng bừng tỉnh nàng cơ thể mất hết sức lực ngồi biệt xuống đất bởi cái nhìn như đánh nát tâm can nàng từ Tiểu Hắc lúc này chả biết nơi đâu.
Như thể đối mặt với cái chết Liễu Dạ Huyên run rẩy, mồ hôi đầm đìa khắp trán.
'Là cảnh cáo thôi sao...'
Liễu Dạ Huyên nội tâm rối rắm suy nghĩ.
Trở lại với Mộc Long, hắn lúc này hảo hảo giao hợp với Diệp Thanh Nhu, hắn là bắt Diệp Thanh Nhu bốn chi chống trên đất còn hắn thì từ sau thúc đẩy.
Khuôn mặt hưng phấn hắn hưởng thụ cảm giác bờ mông phúc hậu của Diệp Thanh Nhu nhấp nhô cơn sóng, từng cú thúc đẩy như xuyên quan tâm của Diệp Thanh Nhu làm nàng cảm thấy bụng mình quặn thắt rồi từng đợt sóng điện chạy sọc từ xương lên hải nào khiến nàng sung sướng rên rỉ.
"Ứ ứ a a~"
"Haa~"
"A~~~~~~"
Bông hoa của Diệp Thanh Nhu lúc này khép chặt, khúc thịt của Mộc Long thì phồng to ra làm cho khoái cảm của cả hai tặng vọt, bên bóp chặt, bên lại nong rộng nó ra khít tới sướng rung Mộc Long thúc mạnh một cái khiến Diệp Thanh Nhu lè lưỡi rồi bơm đầy tử cung nhỏ bé của nàng đống tinh hoa nóng hổi.
"Aaaaggghhhh~~~~"
Mộc Long rút khúc gỗ đã banh rộng bông hoa của Diệp Thanh Nhu ra làm nó tràn ra đống chất lỏng màu trắng đục.
"Ngươi thỏa m---- áahhh!!!''
Diệp Thanh Nhu ánh nhìn chán ghét thì bị thúc cho cái đau điếng, đôi mông nàng bị cái hông của Mộc Long ép chặt đẩy về phía trước, lút cán khiến khúc gỗ của hắn chọt thẳng vào miệng tử cung làm cho Diệp Thanh Nhu như vỡ nát mà lập tức tung tóe dâm thủy.
Mộc Long bắt đầu nhấp hông như vũ bão, âm thanh va chạm xác thịt vang khắp khu rừng, háng Diệp Thanh Nhu lúc này rơi rớt dịch thủy kéo dài thành sợi, đôi lúc lại tràn lan dâm thủy như vỡ đập.
"Ah, ah, ah, ah, ah, ah! Mạnh quá! Aaahhh-----"
Đổi tư thế Mộc Long đè Diệp Thanh Nhu rồi rồi cắm thú dài thòng của mình vào trong cách đột ngột khiến nàng quằn quại một cái rồi giã nó liên hồi mạnh bạo.
"Ah, ah, ah, ah, ah, ah!! Đừng mà! Đừng màààa----!!!!"
Mộc Long bơm vào mớ tinh dịch nóng khiến Diệp Thanh Nhu co giật rồi hắn nằm xuống ôm nghiêng nàng rồi từ sau thúc liên hồi.
"Ah, ah, ah, ah, ah! Sâu quá! Sâu quà à! Ta không kiềm được! Ra! Ra Rồiiiiii!!! Hiiiiyaaaa!!!"
Mộc Long tiếp tục bế Diệp Thanh Nhu lên, để nàng áp người ôm lấy hắn rồi đâm từ dưới lên liên hoàn, cảm giác bóp chặt làm khúc gỗ của hắn cực kỳ sung sướng, cứ thế hắn tách mở cái khe nhỏ của Diệp Thanh Nhu liên tục.
"Ứ ứ á á~~ cho ta nghĩ xíu đi mà! Á~~~~~~~~~"
Diệp Thanh Nhu hét lên rồi gục xuống thảm cỏ nhưng Mộc Long thì không dừng lại, hắn giữ đầu nàng chọt thẳng khúc gỗ vào vào trong điên cuồng nhấp hông.
"Ư ư ư ư ư! Khục! Haaa....aaaahhh!"
Bơm đầy miệng Diệp Thanh Nhu rồi Mộc Long tiếp lật úp nàng lại, banh miệng hậu môn nàng rồi đâm thẳng vào.
"Oaaa!!! Đau, đau...hức! Ta xin lỗi mà, không giận ngươi nữa---- ah, ah, ah, ah, ah! Mạnh quá! Mạnh quá! Khôngggggggg!!! Yaaa~~~~~~!"
6 tiếng sau.
Mộc Long trở lại nhà, trời đã tối, khi Diệp Thanh Nhu ngủ lịm vì mệt mỏi thì hắn mò tới giường ngủ của Liễu Dạ Huyên.
Ánh nến bập bùng hắn nhìn thấy nàng say ngủ với cơ thể hiện tại chỉ mặc chiếc yếm đỏ cùng chiếc quần chíp mỏng manh cùng màu.
Chui vào chăn của nàng hắn kéo quần chíp nàng xuống rồi hôn lấy nhụy hoa ngọt ngào của Liễu Dạ Huyên.
"Ưm~~ tiểu dâm tặc, ngươi không cùng Mẫu Thân ng--- a~ hảo hảo, Hư-ah~~ ân ái, sao lại chạy...vào phòng ta, HM~!"
Liễu Dạ Huyên khép chân khi Mộc Long đá lưỡi liên tục lên xuống tạo nên những âm thanh tục tĩu dâm dục, cánh tay nàng đưa xuống giữ lấy đầu hắn rồi hưởng thụ ngước cổ song cơ thể giật giật ba đợt.
Bên dưới Liễu Dạ Huyên như vỡ đê, nước bắn ra liên tục, nuốt ực xuống Mộc Long há miệng hút chùn chụt bông hoa của Liễu Dạ Huyên khiến nàng ta ngây ngất.
"A a ư ư~~~"
"Haa~~"
"Á~~~~~~"