Dâm Hoàng

Chương 26: Tô Thanh Buồn Bực



Bản Convert

'Lão Già này cũng thật biết chơi.'

Mộc Long nhìn vào ba kẻ đứng đợi ở bìa rừng nói, ba kẻ này gồm Lệnh Nhất, Lệnh Tam và Tô Thanh a. Hai kẻ kia tu vi nửa bước Trúc Cơ không nói, nàng tu vi Tứ Trọng theo làm cái gì hắn không hiểu.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Nói cho ngươi biết ta nhìn thế nào cũng hữu dụng hơn tên mặt trắng như ngươi, hừm! Nếu không phải Sư Phụ muốn lấy lòng, hai nhánh Địa Nguyên Thảo này ngươi liền không có phần a."

Tô Thanh chống nạnh, bộ điệu ngang ngược nói, Mộc Long thở dài không thèm nhìn cô cái trực tiếp lướt qua.

"Hai ngươi thật khổ a."

Mộc Long nhìn Lệnh Nhật, Lệnh Tam nói, hai người nhìn hắn rồi cười ngượng, trong tất cả đệ tử của Bạch Mai Sơn nàng là được nuông chiều nhất a, đã từng có đệ tử nhìn nhận nàng giống con gái của Bạch Mai Sơn hơn là đệ tử. Bạch Mai Sơn vốn đi theo con đường Tu Luyện nguyên thủy, ăn uống đạm bạc, cử chỉ nhẹ cắn điềm đạm và hơn hết không động lòng với nữ sắc, thế nên ông nuông chiều Tô Thanh như thế không khỏi vấy lên mối hoài nghi nàng là con của lão.

"Mộc Đại Ca, ta rất tò mò. Tô Thanh muội muội thường rất nhã nhặn điềm tĩnh sao với ngươi nàng lại như trẻ con thế kia, ngươi không phải trêu chọc gì nàng đó chứ?''

Lệnh Tam hỏi, ánh mắt hiện lên sự ngưỡng mộ, hắn thật ra cũng rất ái mộ Tô Thanh chỉ là khoảng cách giữa cả hai đã được định là không thể, hắn từ nhỏ chỉ là cô nhi, lớn lên làm nô lệ, được sư phụ thu nhân đã là được xem như có phúc phận nào dám trèo cao.

Bốp!

Lệnh Nhất tát Lệnh Tam cắm đầu, lườm tên thô lỗ này cái hắn quay sang Mộc Long.

"Mộc Thiếu Gia huynh đệ này của ta ăn ngay nói thẳng, là một tên thô lỗ, vẫn mong Mộc Thiếu Gia bỏ qua cho hắn."

Mộc Long nhìn Lệnh Nhất rồi nhìn Lệnh Tam.

"Ta cũng không biết."

"Hả?'' Lệnh Tam ngây ngốc não chưa loading kịp thì Tô Thanh cho hắn một cước lăn tròn trên đất.

"Ngươi nói xấu gì lão nương?"

Lệnh Nhất kéo nàng lại bộ điệu can ngăn, Mộc Long nhìn nàng cười cười rồi bị nàng lườm xéo.

"Ngươi nhìn cái gì? Muốn ta móc mắt ngươi không?"

''Ta nhìn gì là việc của ta, Tô Thanh cô nương có phải quá phận rồi không?"

"Hừ! Ta nói ngươi biết, Sư Phụ coi trọng ngươi nhưng ta thì không, ta không thèm coi trọng tên háo sắc như ngươi, tuyệt đối không! Ngươi nghe rõ chưa, Lệnh Nhất bỏ ta ra!"

Phát cáu Tô Thanh đẩy lệnh nhất ra hậm hực đi trước.

'Ta bị làm sao vậy chứ! Sư Phụ rõ ràng muốn ta lấy lòng hắn nhưng ta lại không thích hắn, tuyệt đối ta không thích hắn!'

Lệnh Nhất đuổi theo, hắn chính là lấy Địa Nguyên Thảo cửu giai, phụ là bảo vệ sư muội a.

"Mộc Đại Ca, ngươi xem nàng ta?"

Lệnh Tam bò dậy nói, Mộc Long nhún vai kiểu không liên quan tới ta.

Đường đi đến hang của hai con Hắc Mãng khá xa, ít nhất cũng một ngày một đêm, nhiều có thể ba ngày chưa kể yêu thú có thể tập kích họ bất cứ lúc nào.

"Sư Muội, ngươi hay là ăn ít bánh---''

Lệnh Nhất cố vỗ dành Tô Thanh, hắn đưa tới cho nàng ít nước cùng một cái banh rán nhưng bị nàng hất văng xuống đất.

"Ta không cần! Cứng chết đi được, ta không ăn! Lệnh Nhất có phải ngươi cũng cùng loại với hắn??"

"Tô Thanh Sư Muội, ta không có---"

Lệnh Nhất nói nhưng lập tức bị nàng ngắt ngang.

"Cút! Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi, ta muốn một mình!"

Lệnh Nhất nhẫn nại nhìn nàng song thở dài, nàng ta rốt cuộc bị làm sao.

Tô Thanh lúc này lưng tựa thân cây, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc.

"Sư Phụ bất công, rõ ràng là muốn ta gã cho hắn...hắn có gì tốt, phết vật, háo sắc...hức!"

Tô Thanh nhớ lại lời dặn dò cố tạo thiện cảm với Mộc Long, nếu được dụ dỗ mà lôi kéo hắn, gia thế Mộc Gia không tới đâu nhưng kẻ đứng sau hắn tuyệt là cái thế cường đại.

Lệnh Nhất trở lại đóm lửa nhẹ lắc đầu, Mộc Long nhìn hắn rồi rời đi.

"Mộc Long Thiếu Gia, nàng dù thế nào vẫn còn trẻ, tính cách bốc đồng không tránh khỏi, mong huynh nhẫn nại với nàng."

Lệnh Nhất cúi đầu nhờ cậy, Lệnh Tam nhìn huynh đệ thế tay đang cầm cái đùi gà vội vã quăng đi mà cúi đầu theo.

"Mong Mộc Thiếu Gia giơ cao đánh khẽ, Sư Muội là tâm trạng không tốt mới thế."

Mộc Long nhìn cả hai nhẹ gật đầu rồi bước tới cạnh cái cây mà Tô Thanh ngồi thút thít.

Thay gì tới cạnh nàng hắn nhìn chiếc banh rán dưới đất cái nhẹ nhặt lên cắn miếng, Tô Thanh lúc này nhận ra Mộc Long tới gần còn nhặt bánh rán trên đất lên ăn, ánh mắt nàng nhẹ động.

"Ta nói cô, ít nhiều cũng là tâm ý của hắn, ngươi thế mà coi được?''

"Hừ! Ta làm gì kệ ta, không cần ngươi quan tâm."

Mộc Long không để ý tới nàng, ăn hết chiếc bánh hắn ngước lên nhìn bầu trời.

'Tính khí thật giống với ngươi.'

Tô Thanh co chân cúi mặt lúc này nhẹ liếc trộm Mộc Long cái.

"Ngươi ăn nó, không cảm thấy bẩn? Hay ngươi cũng bẩn quen nên không cảm thấy gì, thật đang ghê tởm."

"Tô Thanh cô nương nghĩ sao?"

Mộc Long ngoảnh đầu lại nhìn nàng ta hỏi, Tô Thanh ngơ ngác nghiêng đầu khó hiểu.

"Ngươi muốn nói gì?"

"Cô không hiểu, để cô đói rồi sẽ hiểu."

Mộc Long cười nhạt, Tô Thanh lườm hắn rồi hừ một tiếng không quan tâm.

'Giả vờ cao thượng.'

Trời nhanh khuya, gió nhẹ thổi khiến tán cây nhẹ động, đưa cái lạnh tới mà khiến Tô Thanh nhẹ run lên. Mộc Long bước tới cạnh nàng rồi khoác cho nàng tấm áo, thấp lên nhúm lửa sưởi ấm.

"!?"

Tô Thanh chợt giật mình, ánh mắt nàng hốt hoảng, nàng sao lại ngủ quên khi bên cạnh có một tên sắc lang kia chứ.

Nàng kiểm tra lại có thể nhưng nhận ra thân được ấm áp, trước mắt được thấp sáng bởi nhúm lửa, nàng nhìn sang thấy Mộc Long đang ngồi trên thảm cỏ cảnh giới cho mình ngủ.

Hướng còn lại Lệnh Nhất và Lệnh Tam tựa vào nhau say giấc tuy nhiên sự cảnh giác của cả hai lúc này được nâng lên mức cao nhất.

"Ngươi không ngủ?"

Tô Thanh níu lấy chiếc áo hỏi, ánh mắt nàng hơi dao động một chút khi nhìn Mộc Long.

"Không có nữ nhân nằm cạnh, ta không ngủ được."

Mộc Long nở nụ cười nham hiểm nhìn Tô Thanh mà khiến nàng giật bắn người rút ra một cây đoản kiếm hướng tới.

"Ngươi muốn làm gì!"

Mộc Long bước tới, từng bước, từng bước. Tô Thanh cổ họng chợt cứng lại không hét lên nổi, khuôn mặt hiện lên sự sợ hãi tột độ thì.

"Đói rồi?"

Mộc Long ngồi xuống lấy ra cái đùi gà cùng chiếc bánh rán, Tô Thanh bấy giờ ngây ngốc.

'Hắn chỉ muốn đưa đồ ăn. Không được mất cảnh giác, hắn là có tẩm thuốc vào trong!'

"Hừ, không cần. Tránh xa ta ra!"

Tô Thanh ngoảnh mặt đi, giọng chán ghét.

"Vậy ta nói việc này được không?"

"Không nghe."

"Ừ thì...tóc cô có con sâu."

"Á-----!"

Tô Thanh giật bắn người, nhân tâm rối loạn mà lao vào ôm lấy Mộc Long run rẩy.

"Bắt nó ra! Lấy nó ra đi!"

Mộc Long phì cười, tay bắt sinh vật bé nhỏ ném đi.

"Tô Thanh Cô Nương nha, nhỏ bé gì cũng là tu sĩ mà đi sợ một con sâu."

Tô Thanh khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ song vội vã đẩy Mộc Long ra, đúng lúc bụng kêu lên thành tiếng khiến nàng càng thêm xấu hổ.

'Tại sao lại là lúc này chứ! Lệnh Nhất chết bầm nhà ngươi, năn nỉ ta thì ngươi chết chắc, đồ vô lương tâm, uổng công ta tán thưởng ngươi với Sư Phụ!'

Mộc Long nhìn nàng cười thích thú, đặt xuống ống tre đầy nước thêm hai chiếc đùi gà nướng, hai chiếc bánh rán.

"Tô Thanh cô nương nghĩ nhiều, ta thiên chức vốn là Đan Sư, nếu thủ đoạn nhẹ chạm cái hay thở thôi cũng đủ làm cô chủ động cởi hết quần áo xà vào lòng ta rồi, ta mưu hèn kế bẩn tới việc tẩm thuốc vào đồ ăn sao?''

Tô Thanh nhìn hắn rồi nhìn sang hai tên chết giẫm kia, bảo theo bảo vệ cô lại ngủ say như chết, thật không sợ cô bị phi lễ sao, đúng là biết bán đứng nhau.

"Hừ, ta mới không tin ngươi dám giờ trò."

Tô Thanh lấy chiếc bánh rán cắn mạnh, nàng quả thật rất đói song bị nghẹn luôn sau đó.

"Ư...!"

Mộc Long đưa ống tre nước cho nàng, vội vã uống lấy.

'Ngây thơ ghê.'

Mộc Long nhìn nàng nhẹ cười, nàng vừa ngang bướng và ngây thơ dễ dụ dỗ thế nhìn qua thật đáng yêu đi.

"Khụ! Khụ...!"

Tô Thanh ho sặc sụa.

"Không ai dành, đói ta nướng thêm cho cô."

Mộc Long nhẹ nhàng nói, Lệnh Nhất lúc này từ xa nhẹ hí con mắt nhìn tới chỗ Mộc Long.

'Không như Sư Phụ nghĩ, hắn là một cái Quân Tử hoặc ẩn sâu đến khó coi.'