Dâm Hoàng

Chương 42: Mộc Long & Kim Đan Trung Kỳ



"Oa oa! Ngươi ức hiếp ta! Ta phải đi mách Tô Tỷ Tỷ huhu~ cái mỏ của tui~"

Chu Phỉ ngồi biệt xuống ôm mặt khóc bù lu bù loa, Mộc Long nhìn nàng cũng thật hết cách.

"Ừm, nói đi. Cho nàng biết ta hun mi ha, lúc đó thì khỏi Tỷ muội luôn."

Mộc Long ngồi xuống một câu tàn nhẫn, Chu Phỉ ngước nhìn hắn phụng phịu gò má.

"Ngươi! Tên Tra Nam! Huhu~ sao tui không vậy trời~ trả lại nụ hôn đầu cho ta....huhu~"

Mộc Long mỉm cười xoa đầu Chu Phỉ: ''Ngoan, ăn kẹp không ta cho?''

"Hả? Ngươi còn nữa hả? Cho ta đi~!"

Mộc Long xoa thái dương mệt mỏi, đây là chừng nào con nít, muốn ăn nàng ta hắn cũng thật cắn rứt lương tâm, đây là sư ngây thơ vô số số tội cần phải tiêu diệt....nhầm, cần phải bảo tồn a.

"Lát nữa cho, ngươi rồi dậy đi đã."

Mộc Long kéo Chu Phỉ lên rồi kéo nàng ra sau che chắn lại phía trước.

Hướng ánh mắt khó chịu lên phía trên hắn giọng lạnh lẽo khiến Chu Phỉ phía sau không thôi kinh ngạc.

''Đạo hữu, ngươi núp ở đó nửa ngày, đã xem đủ hay chưa?"

Lập tức phía trên vọng xuống tiếng cười quái gở, uy áp Kim Đan Kỳ chấn thẳng xuống cả hai tuy nhiên Chu Phỉ trên người có pháp bảo mà sư công nàng cho liền không ảnh hưởng còn Mộc Long thì không chút hề hấn.

"Há há há! Đúng là thú vị! Thú vị quá đi! Còn nhận ra cả ta đang ở đâu, ngươi không ít Bí Mật ha? Ngươi có sẵn lòng nói cho ta biết không, biết đâu ta vui cho ngươi cái chết nhẹ nhàng."

Đáp xuống đất là một lão đầu hói, áo choàng đen có mũ trùm che đi dáng dấp nhưng nhìn qua cường tráng.

'Kim Đan Kỳ nhưng là Ma Tu, chiến lực của tên này e là rất lớn.'

Mộc Long suy nghĩ, che lấp Chu Phỉ phía sau hắn nhỏ giọng khi nàng ta định bắn pháo hiệu cầu cứu sư công.

''Đừng loạn, hắn thiết lập kết giới quanh đây rồi, ngươi ra tay liền bị hắn giết đấy."

Chu Phỉ khựng người, khuôn mặt nàng tái xanh sợ hãi.

'Phải chết ở đây sao? Ta còn chưa có lấy chồng mà....'

Năm lấy bàn tay đang run rẩy của Chu Phỉ, Mộc Long nhẹ nhàng ổn định lại nàng nếu loạn sợ là khó ăn nói với Tô Thanh song hành động này của hắn khiến Chu Phỉ nhân tâm dao động.

"Ngươi định làm gì?''

Chu Phỉ nhỏ giọng.

"Ngươi bình tĩnh lại, trời không đổ nổi đâu a~"

Phụt...!

Chu Phỉ chợt phì cười.

"Ngươi đang trấn an ta đó ư?"

Mộc Long lặng im, ánh mắt hướng về phía Ma Tu kia phút giây làm lão khựng người run rẩy.

'Sao ta lại cảm thấy bất an, chỉ là một tên nhóc Cửu Trọng vì sao ánh mắt lại khủng bố đến thế. Hừ, định giả thần dọa quỷ, ta đã điều tra kỹ ha, ngươi chẳng qua có ai chống lưng, lừa được bọn ngu kia chứ ta sống hơn vạn năm ngươi qua mặt được ta sao!'

Hướng ánh mắt lạnh lẽo lão nhìn Mộc Long đầy khinh thường, trong mắt Kim Đan mà nói Cửu Trọng không bằng một con kiến hôi.

"Ngươi muốn cướp thứ gì?"

Mộc Long bình nhiên nở nụ cưỡi, Lão đầu hướng còn lại cười nhếch mép.

"Ta muốn bí mật trên người ngươi song bắt ngươi về luyện chế đan dược, còn con nhóc xử nữ kia da trắng môi hồng ta chơi chán liền cho ma thú ăn, hắc hắc!''

Chu Phỉ phía sau nghe qua run rẩy nhưng bàn tay được Mộc Long nắm lại cho nàng cảm giác an toàn.

'Ta tự dưng không thấy sợ, liều lần như thế đây là lần đâu tiên ta bất lực trước cường thế....vậy mà lại không thấy sợ.'

Mộc Long thở dài, hướng tới một ánh nhìn khinh rẻ.

"Suy nghĩ kỹ chưa con trai, không thôi lát bị đánh thì Mẫu Thân lại không biết con ai a~"

Lập tức mặt đất hơi rung động, phía đối diện Lão đầu kia hắc khí bùng nổ, mắt trợn trừng đáng sợ.

''Cuồng Ngôn!!!''

Hét lên một tiếng giận dữ lão phi tới một cái rể màu trắng bạch, Mộc Long đỡ lấy liền bị nó cắm vào mu bàn tay, thứ này quỷ dị vừa xâm nhập liền bén rể mà hút lấy trong cơ thể Mộc Long, nhanh từ một rể nó chòi ra thêm vài cái nữa trên bàn tay Mộc Long bấy giờ truyền tới cảm giác đau đớn.

"Mộc Long! Ngươi bị thương rồi! Ta....."

Mộc Long vẫn đứng chắn gần thêm một bước hắn để nàng thấy bóng lưng ấy thật to lớn.

"Ta muốn ngươi sống không bằng chết! Hắc hắc! Thứ kia gọi là Khô Mộc, xâm nhập vào cơ thể con người liền hút lấy tinh huyết mà sinh trưởng, kẻ bị nó ký sinh liền đau đớn sống không bằng chết! Áh há há há!!!''

Mộc Long nhìn mu bàn tay mình, từng chiếc rể trắng mộc ra mang theo gai độc chi chít.

"Xin lỗi........"

Chu Phỉ níu lấy vạt áo sau của Mộc Long , đôi mắt nàng ửng đỏ muốn khóc nhưng kiên cường kiềm nén.

"Phụt! Ha ha ha ha! Ngươi sống vạn năm, Ma Tu tới Kết Đan Trung Kỳ mà chỉ nhiêu đây bản lĩnh? Chọc cười ta đó ư?"

Mộc Long cười buồn tẻ, Lão Đầu trước mắt giật mình lùi lại một bước tâm thật sự có chút sợ, tốn bao nhiêu con sức điều tra hắn chẳng lẽ là giả dối, tại sao một cái Cửu Trọng nhìn rõ ra được Tu Vi của một Kim Đan.

Quái dị, quá quái dị đi song càng thế Lão càng muốn giết, trước là trừ hậu họa, sau là muốn xem trên người tên này rốt cuộc có bí mật gì.

"Hừm! Quỷ Thi! Tới xé xác tên nhóc con đó cho ta!"

Lão Đầu tay kết ấn gọi ra hai cổ quan tài, từ hai cổ quan tài lại chui ra hai đầu Thi Quỷ, có vài điều cần biết rõ Thi Quỷ khác với Thi Khôi, Thi Quỷ là cấm thuật tà mồn dù linh hồn kẻ chết nhét vào Thi Thể không hồn mà tạo ra Thi Quỷ, loài Thi Quỷ này có linh trí dù không cao và cực kì khát máu.

Thi Khôi thì khác, Thi Khôi đích thị là một con gối, vật liệu tà môn duy nhất là cơ thể người chết, sau khi đông đây Chân Khí mà luyện hóa thì Thi Khôi được sinh ra, không có linh trí nhưng cực kì tuân lệnh và cực kì tàn nhẫn khi ra tay.

Cười híp mắt Mộc Long từ túi càn khôn trút ra bốn viên thạch màu sắc khác biệt, Huyết Sắc, Kim Sắc, Lam Sắc, Lục Sắc.

"Kết! Vạn Thủ Địa Ma Trận!"

Mộc Long tay kết ấn, từ mặt đất bỗng nhiên chui lên vô số cánh tay hắc ám, những cánh tay này kéo dài rồi tóm lấy đè hai cái Quỷ Thi hung bạo nằm sát xuống mặt đất mà mặc sức chúng vẫy vùng.

"Trận Sư Ngũ Giai, ngươi vậy mà lại là Trận Sư!"

Lão Đầu kinh ngạc song sát ý lại thêm lớn với Mộc Long, Chu Phỉ phía sau tròn xoe đôi mắt nhìn hắn.

'Lợi hại quá! Đây mới là bộ mặt thật của hắn ư?'

Không còn đủ kiên nhẫn, Lão Đầu đích thị không so tài nghệ tiếp, lão muốn một chưởng nghiền nát còn kiến hôi này thì chợt nhân tâm lạnh lẽo.

Run lên cầm cập lão chợt co rúm lại mà tái xanh khuôn mặt, kết giới bất chợt thũng một lỗ nhỏ, từ ngoài bay vào một con Ô Nha.

Ô Nha bay tới đậu trên vai Mộc Long nhàn nhạt tỏa ra khí tức Nguyên Anh.

''Nguyên...Nguyên Anh cường giả!? Tại sao Nguyên Anh Kỳ lại ở đây! Ngươi rốt cuộc là ai hả???''

Sợ quá hóa ngu Lão Đầu ngón tay chỉ về phía Mộc Long, Chu Phỉ bấy giờ nhìn vào Mộc Long đầy sự ngưỡng mộ song lòng nàng kinh ngạc không thôi.

'Nguyên Anh bảo vệ hắn, rốt cuộc hắn có đơn giản là một cái Thiêu Gia thế lực không?'

Ầm ầm!

Uy áp tới đè bẹp Lão Đầu kia xuống, Tiểu Hắc quay đầu sang nhìn Mộc Long.

"Chủ Nhân, ngươi chơi đủ chưa thế? Việc vui thế này còn không thèm gọi ta một tiếng?"

Mộc Long nhún vai lắc đầu thở dài: "Ngươi mà tới sớm thì còn gì vui nữa, ngươi xem hắn nằm dài trên đất rồi kìa?''

"Chịu, ai bảo ta mạnh hơn hắn chi. Mạnh hơn liền phải ngước nhìn thế thôi, ai đâu cho hắn ngang hàng? Chủ Nhân nói xem ta nên xử hắn thế nào đây?''

Mộc Long suy nghĩ song hắn quay lại nhìn Chu Phỉ, nàng nhìn hắn rồi ánh mắt cam chịu.

''Ngươi có phải muốn giết ta bịt miệng không? Sao số ta khổ vậy trời~ huhu~"

Chu Phỉ ôm mặt dụi mắt khóc, Mộc Long xoa đầu nàng, Tiểu Hắc thì hai con mắt màu lục sắc chợt phát sáng.

'Lại thêm một đứa thích vuốt râu Rồng, các ngươi mà biết con người thật của hắn trước kia thì có chạy vạn dặm cũng không đủ.'

Tiểu Hắc bấy giờ để ý tới một việc, tay kia của Chủ Nhân nàng mà có cắm sâu một cái rể màu trắng.

''Đây chả phải Khô Mộc Khát Máu sao? Thứ mà Chủ Nhân lúc trước trồng để xào ăn á? Sao tự dưng để nó cắn trả thế này?"

Mộc Long nhìn Tiểu Hắc rồi búng cái mỏ của nó một cái.

"Trồng đâu cũng vậy, trồng trên người liền không sợ bị mất a~"

Nói rồi nhánh Khô Mộc kia như nhận chủ, nó rút vào bên trong cánh tay Mộc Long rồi trả nó lại với hình dạng ban đầu.

"K-Không thể nào! Tại sao Khô Mộc lại không bén rể, ngươi rốt cuộc---- aaaaaahhhhhhh!"

Mộc Long đưa vào cơ thể Lão Đầu này một nhánh Khô Mộc để lão thôi nhớ nhung về nói, kết quả kẻ nuôi dưỡng Khô Mộc lại bị nó cắn trả, cảm giác như vạn con dao chi chít đâm vào cơ thể đau đớn mà hét thảm.

Từ khắp người Lão Đầu bắt đầu mộc ra vố số rể cây màu trắng có gai nhọn, máu huyết bị hút dần lão Đầu quằn quại khô héo như quả cà chua bị hút lấy tinh chất bên trong.

"Không! Tha mạng! Nguyên Tôn thả mạng! Hiểu lầm....tất cả là hiểu lầm! Ta không có ý mạo phạm....áaahhh! Đau quá, tha cho ta đi, không!!!"

Vẫy vùng trên đất Lão Đầu kêu la song phựt cái tứ chi bị cắt gọn bởi một đợt Hắc Phong Tiểu Hắc đánh ra.

Mộc Long nhìn qua nó nhẹ búng trán.

"Quạ! Đau..."

"Đừng nghịch, ra muốn lấy hắn đi luyện đan."

Tiểu Hắc bay lên đậu trên đầu Mộc Long im lặng: 'Lời cho ngươi, làm thương Chủ Nhân ta còn được chết nhẹ nhàng như thế, hừm...!'

Mộc Long ngồi xuống, nhìn khuôn mặt già nua đau khổ đó mỉm cười thân thiện híp cả mắt.

''Nói rồi mà, suy nghĩ kỹ, không là Mẫu Thân ngươi cũng chả nhận ra ngươi là ai~"

Nói xong khí tới nâng cơ thể Kim Đan Trung Kỳ này lên lơ lửng.

"Không! Tha mạng! Tha Mạng------"

Cơ thể Lão Đầu nhanh bông chóc da thịt, máu tươi bị hút cạn rồi các mảnh thịt tan biến, tiếp đến là xương cốt, thứ còn lại sau tất cả là một mớ hỗn độn nhanh kết thành một Viên Đan.

Mộc Long đưa tay bắt lấy, thở dài ánh mắt hắn đầy sự thất vọng.

''Sống vạn năm a~ phế vật như vậy?''

Tiểu Hắc bấy giờ chú ý tới Túi Càn Khôn trên đất, nàng bay tới gấp lấy rồi đưa cho Mộc Long.

Nhìn vào Mộc Long cười mỉm: "Có chút báu vật, coi như phí tổn hại tinh thân đi."

Mộc Long xoay người bước tới chỗ của Chu Phỉ, kéo tay nàng hắn đặt vào viên đan vừa luyện xong.

Ngón ra tay đặt lên môi nhẹ nháy mắt một cái: "Đừng nói cho Bạch Mai Sơn biết đấy, viên Đan này đủ để Ngươi đột phá Hậu Kỳ nha~"

"Um, ưm~!"

Chu Phỉ gật đầu lia lịa, ánh mắt ngây ngô nàng nhìn Mộc Long cười hì hì.

"Ngươi không giết ta sao?"

"Tại sao ta phải giết ngươi?"

"Vì ta biết được bí mật của ngươi."

Mộc Long phì cười thích thú.

"Ngươi a, giữ bí mật cho ta là được~"

Mộc Long nhẹ hôn lên gò má dễ thương của nàng rồi rời đi.

"Người sẽ mà, đúng không?"

Mộc Long để lại câu nói, trong khi đó Chu Phỉ ngượng đỏ mặt nhìn theo.

Tiểu Hắc: ''Ngươi lại nuôi thêm nương tử hả?"

Mộc Long cười híp mắt: ''Ừm."

"Ngươi thật không sợ bị họ xé xác?"

Mộc Long nhún vai thở dài: "Hết cách, họ nở không mới được."

Tiểu Hắc ánh mắt khinh thường: "Tra Nam."

"Quá khen a~ ai bảo ta khi trước làm chính nhân quân tử chỉ? Một đời không đạo lữ rồi nay ta muốn nhiều một chút, có chết ai đâu. Nha đầu ngươi bớt nuông chiều mấy nàng là được."

"Hừ, ta mới không thèm~!"