Dâm Hoàng

Chương 49: Tổn Thương Chu Phỉ



Dạ Minh Luân mặc lại y phục, từ khu rừng hắn đi ra con đường nhỏ hướng ngược vào lối đi lớn, cũng bởi quá rãnh rỗi mà hắn ý muốn đến đan hội vơ vét ít tài nguyên để luyện đan giúp mấy thê thiếp của hắn chút ít.

Song đường về quá rộng nhưng đường tiến thì lại quá xa, đi được đoạn dài hắn dừng lại, ánh mắt nhìn quanh hai bên đường, phía sau từng bụi cây, một số ít ở sau gốc cây ẩn nấp hiện lên từng ánh mắt giết người nhắm vào hắn.

Dạ Minh Luân cười nhạt song bất ngờ hắn hứng chịu một đợt uy áp, từ một hướng bay tới một nhân vật thân mặc hắc y, nửa khuôn mặt bị che đi bởi mặt nạ sói, nhìn qua thần bí song sát ý của kẻ này lại nhắm Dạ Minh Luân mà hướng thẳng.

"Ngươi là Mộc Long? Kẻ đắc tội với Lâm Phong Thiếu Gia?''

Lạnh giọng kẻ này hỏi, Dạ Minh Luân cười cười chấp tay chào tiền bối cái như thể nhường nhịn song cũng cố tình thể hiện sự kiêng dè dù rằng rất qua loa không khỏi để kẻ đối diện suy nghĩ bản thân bị xem thường một cách trắng trợn.

"Chào Tiền Bối. Ngô? Tiền Bối đến để đòi lại công đạo cho Lâm Phong thiếu gia?"

Kẻ kia bất chợt phá lên cười khoái chí, thấy Dạ Minh Luân kiêng nể như thể hắn tất nhiên được nước lấn tới bởi suy nghĩ tên tiểu này không đánh lại hắn, qua con mắt của Trúc Cơ Trung Kỳ như hắn thì nhóc con đây cũng chỉ nửa bước Trúc Cơ, đáng tiếc nhất chính là Mộc Long này đây gặp phải hắn, cún săn của Lâm Thị.

"Nể tình hai chữ Tiền Bối phát ra từ miệng ngươi, tự phế tu vi đi , ta liền tha cho ngươi một mạng.''

Kẻ này giọng điệu cao thượng, tay chấp sau lưng phong thấy đạo nhân nhìn xa trông rộng, không thích sát sinh, tiền bối liền không bắt nạt hậu bối mà nói.

Dạ Minh Luân bất ngờ cười phá lên thích thú, thật là đang chán nhưng gặp phải một loại chuyện liền không thể nhịn được cười, tâm tình thế lại có chút vui vẻ.

"Phụt! Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Tiền Bối.....ta nói ngươi bị ngốc sao? Ngươi đây là đang tạo dựng danh tiếng sát thủ không thích giết chóc đó hả?''

Bị Dạ Minh Luân trêu chọc kẻ này gân xanh nổi khắp trán, phải biết hắn đây là đang cho Dạ Minh Luân một con đường sống nhưng kẻ này cuồng giọng đáng khinh hơn dám chế nhạo nghề nghiệp của hắn.

Tên sát thủ phục vụ cho Lâm Gia này đương nhiên không biết một việc, hắn không đánh lại Dạ Minh Luân cũng không có cơ hội ra tay, nếu hắn đúng như một cái sát thủ thuần túy giết người nhanh như gió thì có lẽ sẽ có một màn đánh nhau kịch tính song hết rồi, mọi thứ đã chấm dứt.

Xét về phương diện phụ thì thân phận Mộc Long được Công Hội Đấu Giá hậu thuẫn, thân phận Dạ Minh Luân này được Đan Hội bảo vệ chưa kể Ngô Lão hiện đang đứng trong bóng tối mà qua sát.

Có phụ thì cũng sẽ có Chính, Chính ở đây là Mộc Long thân phận quá siêu việt, hắn hiện có trong tay tám Kim Đan Trung Kỳ, chiến lực dư để san bằng cả thành Nam Dương nhỏ xíu này.

Ngô Lão bấy giờ ở trong bất chợt vuốt bộ râu của bản thân mà nhắm nghiền mắt suy nghĩ.

'Ngươi trẻ tuổi này thật không đơn giản, ta là được Đào Hân cho biết Lâm Phong kia tới gây khó dễ cho hắn nhưng cũng thật không ngờ....thế này cũng quá thần bí thân phận đi.'

Ngô Lão nghĩ xong liền biến mất trong bóng tối, lão là tới bảo vệ Dạ Minh Luân thân phận nhưng xem ra không cần bởi cũng từ trong bóng tối ấy Vô Nguyệt gọn gàng xử lý mọi thứ, cũng là thẹn thân không bằng người mà Lão Nhân này rời đi ngay lập tức tâm cũng dâng trào sự kiêng nể với Dạ Minh Luân.

Mùi máu tanh nhanh đánh động tới tên sát thủ, vốn là được đào tạo và giết chóc thường xuyên nên mũi rất nhạy bén với mùi máu.

'Không ổn! Trúng kế rồi! Tên nhóc này có ám vệ, là muốn câu giờ để loại bỏ đám thuộc hạ của ta!'

Suy nghĩ chạy qua làm kẻ này bùng nổ chân khí, làm sát thủ lâu như thế hắn bấy giờ mới cảm nhận rõ sự hồ đồ của bản thân, cũng là khinh thường một tiểu bối song tính mạng lại như treo trên sợi tóc.

"Muốn Chết! Ta liền thành toàn cho ngươi!!!''

Hét lên một câu kẻ này bất chợt thu hẹp khoảng cách, xuất hiện từ phía sau Dạ Minh Luân hắn hướng tới thanh chùy thủ đâm xuống.

"Phá Sơn Quyền!!!"

Ầm...đoàng...!

Giọng đầy giận dữ của một thiếu nữ vang lên, tiếp theo mặt đất bị đấm cho thủng một lỗ lớn, tên sát thủ cứ thế nằm bẹp dưới đáy hố sâu do một quyền kia mà thành.

Đất đá bắn tung tóe, Dạ Minh Luân ánh mắt hơi chút ngạc nhiên mà thân thủ nhanh nhẹn tránh né rồi lùi lại. Người tới là Chu Phỉ, nàng đây cũng thật là quá nhanh đi, ít phút trước Dạ Minh Luân cảm nhận được nàng nhưng là ở khoảng cách khá xa song ít giây sau nàng lập tức tới bên cạnh hắn, đây cũng là quá thần tốc đi.

"Mộc Long, huynh không sao chứ! Có bị thương đâu không!''

Chu Phỉ nét hốt hoảng, nàng chạy tới cạnh Mộc Long song kéo tay xoay người hắn kiểm tra, bấy giờ Vô Nguyệt từ trong bóng tối ánh mắt sáng rực tia lửa giận song cái trừng mắt của Dạ Minh Luân bọn họ biến đâu biệt tăm.

Ấn ngón tay lên mũi nhỏ của Chu Phỉ mà đẩy nhẹ cô nàng nhỏ nhắn này lại một bước, Mộc Long thân phận mỉm cười.

''Chu Phỉ cô nương, chả phải cô cùng ta đã từng cùng nhau chiến Kim Đan sao? Tại sao lại lo lắng cho ta thế kia, hắn cũng chỉ là một Trúc Cơ Trung Kỳ nhỏ bé, không thương nổi ta đâu~"

Mộc Long giọng đầy kiêu ngạo nói, Chu Phỉ quay đi, nàng phụng phịu nói nhỏ: ''Uổng công ta chạy đến xem ngươi ra sao, ngươi cứ thế lạnh nhạt với ta.''

Mộc Long nhìn nàng ánh mắt nhẹ động song thở dài một hơi, đây là ai cứu ai hả? Nàng ta thật sự tưởng bản thân Trúc Cơ Trung Kỳ liền một quyền đánh chết Trúc Cơ Trung Kỳ, sai, qua sai đi, tên sát thủ khi nãy chết là đo Vô Nguyệt phóng ám khi trước khi Quyền của nàng kịp chạm vào ít giây ha.

"Nhà đầu ngốc, muội là người của Công Hội Đấu giá chẳng lẽ muội không biết vì sao Bạch Mai Sơn sư Công muội dù với ta có giao tình và giao dịch lớn mà chả thèm cho người bảo vệ. Trên thực tế thì Sư Công muội biết ta không cần được bảo vệ mới thế, muội cũng thấy rồi, ta là được Nguyên Anh hộ thuẫn, bình phàm không ai giết nổi ta.''

Chu Phỉ quay lại, ánh mắt đau đớn nhìn Mộc Long, lệ chảy dài trên gò má nàng quay lưng bỏ đi.

'Ta không biết, ta không hiểu.....tại sao khi nghe hắn bị người ta đòi mạng ta liền gấp gáp như thế....rồi khi hắn nói không cần đến ta, liền đau khổ như thế....đây rốt cuộc là cảm giác gì, tại sao ta lại thấy thất vọng như thế chứ. Mộc Long ta ghét ngươi!'

Chu Phỉ lòng tự dưng đau lên như cắt, suy nghĩ.

Từng bước chân của nàng trở nên nặng nề và nước mắt cứ thế tuông rơi, Mộc Long nhìn theo tâm có chút nhói lên, hình dáng ấy thật giống kẻ đó.....

'A Hồng....?'

Mộc Long suy nghĩ thì Tiểu Hắc bay đến mổ vào đầu hắn một cái.

''Huynh bị ngốc hả? Quên luôn bản thân vì sao ế trong tỷ năm luôn rồi ư?''

Mộc Long thở dài quay người bỏ đi.

''Thôi thì để khi khác nói chuyện với muội ấy.''

...

Chu Phỉ trở lại, Lệnh Nhất cùng Lệnh Tam đi ra, thường ngày họ cực kỳ thân thiết song là đinh rủ rê nàng cùng đi ăn nhưng Lệnh Nhất chợt khựng lại ánh nhìn.

Lệnh Tam đang cười tươi rói thì nụ cười cũng chợt vụt tắt trên môi, tâm có chút đau khi nhìn thấy Chu Phỉ muội muội của hắn khuôn mặt bi thương khác với mọi khi.

Tình yêu đơn phương với Tô Thanh hắn sớm đã từ bỏ, cầu chi kẻ ở quá xa, chỉ là người ở gần tại sao lại xa xôi tới cùng cực.

"Chu Phỉ muội không sao chứ? Nói cho huynh biết, là ai bắt nạt muội?''

Lệnh Tam hỏi song nắm tay siết chặt mà kêu lên răng rắc, Lệnh Nhất ánh nhìn ngày một lạnh lẽo hơn, còn đâu Sư Muội năng động hồn nhiên ngày nào, bông hoa trắng này nhuộm màu u ám.

Chu Phỉ nhìn bọn hắn nhẹ lắc đầu: ''Không cần các huynh lo.....''

Lời này nói song mọi thứ như tan vỡ, Chu Phỉ bước qua họ mang theo cái rét lạnh nhân tâm.

Bước vào phòng nàng thấy Tô Thanh cùng Bạch Mai Sơn sư công nàng đang bàn chuyện, thấy nàng Tô Thanh nở nụ cười song vụt tắt, Sư Công nàng cau mày, rốt cuộc thì ai bắt nạt Phỉ Nhi của Lão.

"Phỉ Nhi muội....."

Tô Thanh giật mình khựng lại, Chu Phỉ cái nhìn tựa như dao hướng nàng mà thẳng tới.

'Tại sao Tỷ có được tình yêu của hắn còn ta thì không?!'

Bạch Mai Sơn khựng người ho khụ, phải biết Chu Phỉ thân phận dù nhỏ nhưng cũng không nhỏ, Lão là được ủy thác cho dạy dỗ đứa trẻ này song ngày thường tinh nghịch hồn nhiên cơ sao bây giờ lại.

Suy nghĩ chạy qua ngay lập tức trong đầu lão lại là cái tên 'Mộc Long!'

"Sư Công, ta muốn bế quan, phiền ngài chủng bị cho."

Chu Phỉ chấp tay nói, Bạch Mai Sơn lạnh người, Tô Thanh câm nín không nói nên lời, đứa trẻ ham vui tinh nghịch ngày nào còn đâu.

Song Tô Thanh cánh tay nhẹ đưa lên ngực trái, tim nàng chợt nhói lên đau đớn như thế vừa mất mát thứ gì đó.

....

Ầm! Đoàng!

"Mộc Long! Mộc Long! Mộc Long! Lại là Mộc Long!"

Lệnh Tam sau khi biết chuyện liền nổi cơn thịnh nộ ánh mắt dữ tợn mà tay vung quyền đánh ngã cả một gốc cây cổ thụ lớn, Lệnh Nhất bấy giờ lưng tựa một thân cây, tay ôm trong lòng thanh trừng kiếm mà suy nghĩ nhen nhóm rồi dâng trào sự ghen ghét.

'Mộc Long....ta và ngươi, không chết không thôi.'