Ngày đông mặt trời thường khuất núi sớm, lúc này ánh nắng chiều đã tan hết.
Trong buồng xe yên ắng, Cố Ảnh cúi đầu lướt tìm trong album ảnh trên điện thoại mình.
Cô nhận ra rằng thật sự mình rất hiếm khi chụp ảnh, trong album ảnh không có được mấy bức ảnh cô chụp riêng, hầu như đều là ảnh chụp chung với bọn Lý Tư Di, Khổng Oánh và Đặng Giai Giai.
“Ai bảo em gửi ảnh vậy?” Nhân lúc chờ đèn đỏ, Giang Tuân quay sang hỏi.
“Người tài trợ cho em.” Cố Ảnh không ngẩng đầu, còn đang lẩm bẩm một mình: “Dạo này em không có bức ảnh nào chụp riêng cả.”
“Em gửi ảnh chụp chung của hai đứa mình là được rồi không phải sao.” Giang Tuân lơ đãng liếc nhìn qua cô: “Nhân tiện nói với ông ấy em có bạn trai rồi.”
Ngón tay Cố Ảnh lướt trên màn hình thoáng ngừng, rất nhanh sau, cô lại tiếp tục lướt xuống dưới: “Làm vậy không hay lắm, đợi hôm nào ông ấy chịu gặp em, em sẽ dẫn anh đi cùng.”
Giang Tuân đáp “ừm”: “Người tài trợ cho em bí ẩn quá nhỉ.”
“……” Rốt cuộc Cố Ảnh cũng tìm được một bức ảnh chụp riêng mà Khổng Oánh đã chụp giúp cô tại bệnh viện hồi năm ngoái, cô kiểm tra lại thấy trông cũng tạm ổn nên gửi cho viện trưởng Lý ngay sau đó.
Xe nhanh chóng về đến trước cổng Niên Hoa, Cố Ảnh bảo Giang Tuân đỗ xe lại bên đường: “Anh về trước đi, em mang dâu tây đi gửi rồi lên ngay.”
“Anh chờ em.” Giang Tuân tháo dây an toàn, xoay người với tay lấy thùng dâu tây từ băng ghế sau đưa sang cho cô: “Nhanh thôi mà.”
“Phải ha.” Cố Ảnh đặt thùng dây tây trên đùi, cô lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy ghi chú màu hồng nhạt dán lên nắp thùng, sau đó ngoảnh đầu sang: “Trên xe anh có bút không?”
“Chờ anh một lát.” Giang Tuân cúi đầu mở ngăn đựng đồ ra, tìm được một cây bút kí tên màu đen bên trong đó, đưa cho cô: “Đây.”
Cố Ảnh nhận bút rồi cẩn thận viết xuống đấy một dòng chữ: Xin chào chú Ngụy, cháu gửi thùng dâu tây đến để chú nếm thử, mong rằng chú và người nhà chú sẽ thích nó.
Cuối dòng chữ, cô còn vẽ thêm một khuôn mặt cười.
Giang Tuân không cố ý xem xem cô viết gì, anh tình cờ đưa mắt nhìn qua, thoáng liếc thấy được khuôn mặt cười đó.
Môi anh khẽ nhếch lên: “Ấu trĩ.”
“Anh không biết gì hết, khuôn mặt cười này rất quan trọng.” Cố Ảnh đóng nắp bút lại rồi trả cho anh: “Nó có thể làm giảm cảm giác xấu hổ, còn thể hiện sự lễ phép nữa đó.”
Giang Tuân lấy cây bút gõ vào đầu cô: “Thôi đừng nguỵ biện nữa.”
“Đấy là chân lí.” Cố Ảnh bê thùng dâu tây, đẩy cửa: “Em đi đây.”
Trạm chuyển phát nhanh nằm ngay bên đường, Cố Ảnh đi đến đó chưa đầy mười phút đã quay trở ra.
Hai người về đến nhà, Giang Tuân mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn bên trong ra, bảo với Cố Ảnh: “Em nấu cơm đi, nấu cơm xong rồi ra ngoài chơi đi.”
“Được.” Cố Ảnh vâng lời đi vào phòng bếp nấu cơm.
Nấu cơm xong trở ra phòng khách, cô vừa ngồi xuống lại nhận được điện thoại đến từ viện trưởng Lý.
“Tiểu Ảnh à, con ăn cơm chưa?” Mỗi lần viện trưởng Lý gọi điện đến, bà đều ân cần hỏi han đôi câu trước.
“Dạ con chưa ăn.” Cố Ảnh trả lời: “Con vừa về đến nhà thôi ạ.”
“Cô có chuyện muốn hỏi con, có phải con đã biết trước chuyện người tài trợ chính cho con không phải là ông Ngụy không?” Rõ ràng nói chuyện qua điện thoại, nhưng giọng viện trưởng Lý nghe như đang tự lầm bầm một mình.
Vẻ mặt Cố Ảnh thoáng ngẩn ra: “Sao cô lại hỏi vậy ạ?”
“Cô vừa gửi ảnh con cho người phụ nữ kia, không lâu sau đó thì bà ấy gọi điện lại cho cô.” Viện trưởng Lý nói: “Ban đầu bà ấy hỏi cô về tình hình mấy năm qua của con, trò chuyện được một lúc thì cô có hỏi về danh tính của bà ấy.”
“Bà ấy nói là bạn của ông Ngụy.” Viện trưởng Lý cười thành tiếng: “Cô nhớ dạo trước con cứ hỏi cô về chuyện người tài trợ, nên cô cũng hỏi thẳng là bà ấy có phải người tài trợ chính cho con hay không.”
“Vậy bà ấy trả lời thế nào ạ?” Cố Ảnh cầm lấy cái gối tựa bên cạnh rồi ôm siết vào lòng.
“Lúc đấy bà ấy hỏi ngược cô tại sao lại hỏi như vậy, còn hỏi có phải con nói hay không.” Viện trưởng Lý nói với giọng nhỏ dần: “Tiểu Ảnh à, con đã biết chuyện gì đó rồi có phải không?”
“Dạ không.” Cố Ảnh cụp mi mắt, bàn tay cô bấu chặt vào cái gối tựa: “Con không biết, trước đây con chỉ thấy tò mò cho nên mới hỏi thử thôi ạ.”
“À, ra vậy.” Bản thân viện trưởng Lý cũng chẳng biết có nên tin lí do này của cô hay không: “Bà ấy chưa từng liên lạc với con đúng chứ?”
“Ai ạ?” Cố Ảnh hỏi.
“Người phụ nữ hỏi xin ảnh của con, cô hỏi bà ấy họ gì nhưng bà ấy không trả lời.” Viện trưởng Lý nói.
“Dạ không.”
“Hay để cô nhờ người đến công ty tìm ông Nguỵ hỏi thăm thử xem?”
“Dạ đừng, nếu cần thiết con sẽ tự liên lạc.” Cố Ảnh nói tiếp: “Ông ấy bận rộn, chúng ta cũng đừng nên đến làm phiền ông ấy.”
“Được rồi.” Viện trưởng Lý nhận ra cô không muốn nhắc nhiều đến chuyện này, bà lặng lẽ thở dài: “Nhưng nếu có ai đến tìm con, hoặc con gặp bất cứ vấn đề gì thì cứ gọi điện báo cho cô biết nhé.”
“Dạ.” Cố Ảnh cúp máy, sau đó tiện tay ném điện thoại xuống ghế xô pha, cô ôm gối tựa, ánh mắt thẫn thờ nhìn thẳng về phía trước.
Giây lát, cô đứng lên đi về hướng phòng bếp.
“Để em nấu ăn cùng anh nhé.” Cố Ảnh đi vào phòng bếp, xắn tay áo lên định rửa rau.
Giang Tuân đang thái thức ăn, ngoảnh mặt đưa mắt liếc qua cô, không ngăn cản.
Cố Ảnh rửa cải xanh xong thì nhận ra không còn việc gì để làm nữa, bèn đứng kế bên Giang Tuân ngắm nhìn anh nấu ăn.
Im lặng trong chốc lát, Giang Tuân nhỏ giọng hỏi: “Sao em không đi chơi game đi?”
Cố Ảnh thất thần, giương mắt lên: “Sao?”
“Đang nghĩ ngợi gì đấy?” Giang Tuân xoa xoa đầu cô: “Em thấy mệt sao?”
“Đâu có.” Cố Ảnh ngửa đầu, môi nặn ra một nụ cười: “Em chỉ muốn được ở cùng anh thôi mà.”
Giang Tuân cười khẽ: “Sao miệng ngọt thế?”
“Chứ sao.” Cố Ảnh pha trò: “Nhờ hôm nay em ăn dâu tây đấy.”
Như để chứng minh rằng mình vẫn ổn, khoảng thời gian kế tiếp Cố Ảnh huyên thuyên mãi không ngừng, Giang Tuân đứng bên cạnh im lặng lắng nghe, thi thoảng đáp lời đôi ba câu.
Ăn xong, Cố Ảnh phụ trách dọn dẹp bát đũa.
Chờ cô dọn dẹp xong trở ra phòng khách song lại không thấy bóng dáng Giang Tuân đâu, cô hơi lưỡng lự, sau đó bước tiếp vào trong, đi đến trước cửa phòng sách.
Giang Tuân đang ngồi trước máy vi tính nghe điện thoại, Cố Ảnh bước tới ngồi xuống phía đối diện anh.
Lúc anh cúp điện thoại rồi nhìn lại mình, Cố Ảnh mỉm cười: “Không sao đâu, anh làm việc đi, em ngồi đây được rồi.”
Giang Tuân đứng lên bước đến dắt tay cô: “Anh xong việc rồi, hôm nay dạy em chơi game mới nhé.”
Hai người lại lần nữa trở ra phòng khách, vẫn ngồi dưới thảm sàn trải trước ghế xô pha như thường ngày.
Giang Tuân cầm bộ điều khiển trò chơi chọn game: “Chọn cái này ha? Có thể chơi cùng lúc hai người.”
“Vậy cũng được.” Cố Ảnh không có ý kiến gì.
Giang Tuân chọn game xong rồi bắt đầu dạy cô chơi, thế nhưng đến cả thao tác đơn giản nhất cô cũng không học được.
Nhận ra rằng cô đang mất tập trung, đột nhiên Giang Tuân đặt điều khiển trò chơi xuống, vươn tay ôm cô vào trong lòng: “Không muốn chơi game sao?”
Cố Ảnh thuận tay ôm lấy eo: “Khó thật đấy, em không học được.”
Giang Tuân đã cảm nhận được cảm xúc của cô hơi khác thường từ lúc nghe xong cú điện thoại trên xe kia, nhưng sau khi gửi dâu tây rồi về đến nhà, thoạt trông tâm trạng của cô đã ổn hơn đôi chút. Không biết lúc anh vào phòng bếp đã xảy ra chuyện gì, tâm trạng Cố Ảnh lại trở nên sa sút lần nữa.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Giang Tuân ôm cô dựa người vào ghế xô pha, dịu giọng hỏi han: “Có muốn tâm sự với anh không?”
Cố Ảnh lắc đầu: “Đâu có.”
Thật lòng chẳng biết bắt đầu kể từ đâu bởi ngay chính cô còn chưa biết rõ ràng sự tình.
“Lần trước em lẽo đẽo theo anh cả buổi là tại vì em áy náy chuyện hiểu lầm rồi chuyển tiền cho anh.” Giang Tuân đưa đầu ngón tay cuộn tròn lọn tóc rơi bên má cô rồi đùa nghịch nó, ra chiều ung dung hỏi: “Vậy thì lần này là vì chuyện gì đây?”
“……”
“Chẳng lẽ vì chuyện chụp lén Liêu Tuấn nên giờ sợ anh giận sao?” Giang Tuân khịt mũi: “Chuyện đó anh đã biết từ lâu rồi.”
Giang Tuân cụp mắt, nhìn chăm chú đỉnh đầu trước ngực mình, hồi lâu sau, anh gọi: “Cố Ảnh.”
“Hửm?”
“Hiện giờ hằng tháng em vẫn trả lại tiền tài trợ cho bên kia sao?”
Cố Ảnh thành thật gật đầu: “Phải.”
Giang Tuân hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu nữa?”
“Chắc còn khoảng hơn trăm nghìn tệ thôi.” Cố Ảnh nói: “Em chưa tính cụ thể bao nhiêu nữa.”
Chút đắn đo loé lên trong mắt Giang Tuân, lần đầu tiên anh không biết tiếp theo nên mở lời ra sao.
Trầm mặc chốc lát, anh dịu giọng hỏi: “Để anh trả giúp em nhé, được không?”
Nghe xong câu này, Cố Ảnh không hề thấy bất ngờ chút nào.
Ngay khi Giang Tuân hỏi ra câu đầu tiên thì cô đã lờ mờ đoán được anh định nói gì tiếp theo.
Có điều, đấy cũng chẳng phải vấn đề khiến cô bận tâm.
Cố Ảnh buông anh ra, ngồi thẳng người lên, cô vuốt thẳng lại đầu tóc của mình, vờ như thoải mái, rồi nói: “Không cần đâu, bên kia cũng không hối thúc em trả lại, em trả mỗi tháng một ít thôi nên không áp lực gì cả.”
“Hay là chuyện này khiến em bị áp lực tâm lí?” Giang Tuân véo véo gò má cô: “Trông em không được vui.”
“Chắc do em ngủ không ngon thôi.” Cố Ảnh an ủi ngược lại anh: “Yên tâm, em không sao đâu, nếu như thấy áp lực em sẽ tìm anh mà.”
Tầm mắt Giang Tuân dừng trên khuôn mặt cô, lặng dừng mấy giây, sau đó anh chầm chậm gật đầu: “Được, em có thể sử dụng trước quyền lực của em bất cứ lúc nào.”
“Gì chứ?” Cố Ảnh nghe nhưng chưa hiểu.
“Thẩm Dập bảo sau khi kết hôn phải giao thẻ ngân hàng cho vợ giữ.” Hai khuỷu tay Giang Tuân gác lên trên ghế xô pha, thong thả hỏi: “Em thấy sao hả?”
Nỗi buồn phiền trong lòng Cố Ảnh nháy mắt được thay thế bằng sự xấu hổ, cô há miệng nhưng không biết nên trả lời thế nào, đang định đưa tay cầm lấy ly nước thì ly nước đã được đưa đến trước mặt cô.
“Đây.” Trong giọng nói trầm ấm của Giang Tuân hoà theo chút ý cười: “Cảm giác được đang em cần nó.”
“……” Cố Ảnh nhận ly nước nhấp hai ngụm, cảm xúc hơi ổn định phần nào, cô nói lí nhí: “Em chỉ quản tiền trong chừng mực thôi.”
“Ai bảo em quản?” Giang Tuân giúp cô đặt lại cốc nước xuống bàn: “Bảo em tiêu mà.”
Ở bên cạnh Giang Tuân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô được mở mang tầm nhìn về tác phong bá tổng của anh, đột nhiên Cố Ảnh rất muốn cười.
“Cười gì đó?” Giang Tuân nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô, bất giác ánh cười hiện lên trong đôi mắt anh.
Thời khắc này quả thật cô rất vui, song niềm vui đó treo trong cõi lòng chứ sự thật thì chẳng thể nào cảm nhận được.
Như hoa trong gương, trăng dưới nước, nhìn thấy đó nhưng không chạm vào được.
Đôi lông mày Giang Tuân hơi nhướng lên: “Sao anh cứ có cảm giác em đang nói móc anh vậy?”
“Đâu có.” Cố Ảnh cười: “Em nói thật đó.”
“Ngồi thêm lát nữa rồi anh đưa em lên trên ngủ.”
“Được.”
————
Cố Ảnh nghỉ hết phép năm quay trở lại làm việc mấy ngày nhưng đều trái lịch làm với Khổng Oánh, mãi đến thứ năm, rốt cuộc hai người cũng trực cùng một ca.
“Chị Tiểu Ảnh, có xin được chữ kí của Liêu Tuấn không ạ?” Vừa đến giờ nghỉ trưa, Khổng Oánh đã nóng lòng sốt ruột hỏi.
“Việc này em phải hỏi anh em.” Cố Ảnh chớp chớp mắt, nói: “Mấy tấm bưu thiếp bị anh ấy lấy mất rồi.”
“Anh ấy lấy nó làm gì?” Khổng Oánh híp mắt: “Anh ấy cũng thích Liêu Tuấn hở?”
“Mình phục bồ thật đó.” Đặng Giai Giai vừa từ ngoài cửa bước vào nghe thấy câu đấy, cạn lời trợn trừng mắt: “Anh bồ ghen, ghen đó hiểu chưa?”
“Anh mình ghen sao?” Khổng Oánh “ơ” lên một tiếng: “Xin cho hỏi cơn ghen này từ đâu ra vậy?”
“Thôi.” Đặng Giai Giai vỗ vỗ vai cô nàng, lắc đầu than thở: “Chắc phải chờ sau khi bồ hẹn hò rồi bồ mới có thể hiểu được.”
Khổng Oánh: “……”
“Đi nào.” Cố Ảnh cười cười: “Đi ăn cơm thôi.”
Ăn xong quay lại phòng làm việc, Cố Ảnh cầm điện thoại định chuyển khoản trả tiền nhà cho Khổng Oánh: “Bây giờ chị chuyển tiền thuê nhà quý này cho em luôn nhé.”
“Chị chuyển tiền thuê nhà cho em làm gì nữa?” Khổng Oánh đang nhắn tin với ai đó, nghe vậy liền ngẩng đầu: “Anh em đã chuyển cho em 20.000 tệ rồi, bảo là trả tiền thuê nhà thay chị.”
“Sao?” Động tác tay của Cố Ảnh ngừng hẳn: “Khi nào vậy?”
Khổng Oánh nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Hôm kia đấy ạ.”
“À.” Thế là Cố Ảnh mở khung trò chuyện WeChat với Giang Tuân, soạn tin nhắn gửi đi:【 Anh trả tiền thuê nhà giúp em rồi sao? 】
Vài phút sau Giang Tuân mới trả lời lại:【 Ừm. 】
Cố Ảnh chưa nghĩ ra nên nhắn trả lời lại thế nào thì anh đã gửi đến thêm hai tin nhắn nữa:【 Không phải hôm đó em khen anh hào phóng sao? 】
J:【 Anh không thể nhận lời khen suông được. 】
Cố Ảnh:【 …… 】
Giang Tuân nhanh chóng chuyển đề tài:【 Tối mai em có rảnh không? 】
Cố Ảnh:【 Năm giờ rưỡi em tan làm, có việc gì sao? 】
J:【 Ngày mai là sinh nhật Đường Khoa, nó bảo anh đưa em đến chơi. 】
Cố Ảnh tiếp tục trò chuyện với anh thêm vài câu, hỏi anh có cần chuẩn bị quà không, Giang Tuân bảo không cần do bọn họ không có thói quen đó.
Cố Ảnh nghe theo anh, có điều cô không ngờ được rằng hôm sau lại có một người khác đến tìm cô.
Trưa ngày hôm sau, Cố Ảnh đang trên đường từ căng tin trở lại phòng làm việc thì nhận được một cú điện thoại với dãy số lạ.
“Alô?”
“Cháu có phải Cố Ảnh không?” Đầu dây bên kia là tiếng của một người phụ nữ trung niên, bà ấy nói bằng giọng từ tốn, điềm đạm nhã nhặn.
“Dạ đúng, xin hỏi dì đây là?” Hô hấp Cố Ảnh hụt nửa nhịp, trong lòng dấy lên một linh cảm mãnh liệt, linh cảm này được chứng thực bằng câu nói tiếp theo của bà ấy: “Dì là mẹ của Giang Tuân, cháu có thể gọi dì là dì Diệp.”
Cố Ảnh đi đến một góc không người, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh hết mức có thể: “Cháu chào dì Diệp ạ.”
“Chào cháu.” Diệp Mạn Văn ôn hoà hỏi: “Hôm nay mấy giờ cháu tan làm? Dì muốn gặp mặt trò chuyện với cháu một lát.”
“Năm giờ rưỡi ạ.” Bàn tay Cố Ảnh bắt đầu run rẩy, không thể nào kiềm chế được.
“Vậy thì năm giờ bốn mươi dì chờ cháu ở quán Starbucks nằm xéo ở phía đối diện bệnh viện cháu nhé, được chứ?”