“Màu đỏ." Trên mặt lão giả không có biểu cảm gì đặc biệt, dù sao trên đại lục này người có thiên phú màu đỏ là nhiều nhất.Loại người này không thích hợp để tu luyện, dù có tu luyện cũng không có thành tựu.
Thời điểm hẳn chuẩn bị kêu người kế tiếp, ánh sáng màu đỏ xảy ra biến hóa.
Màu cam, không sai, màu đỏ biến thành màu cam!
Lão giả kinh ngạc há hốc miệng, thí nghiệm với cục đá này không phải có thể lập tức cho ra kết quả sao? Tại sao còn có thể thay đổi màu sắc? Thật quỷ dị.
Nhưng mà, màu sắc vẫn không ngừng biến hóa.
Màu vàng, lục, lam,...
Sắc mặt lão giả dần dần chết lặng, miệng hẳn cứng đờ không nói được câu nào, cũng may tới màu lam cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng vẫn làm hän rất khϊếp sợ.
15 năm trước, Thanh Vân Môn thu một đệ tử nội môn ở Phượng thành, tên là Dạ Thiên Phong, được Thiên Nguyên đại sư nhận làm đệ tử. Nhưng dù sao tiểu tử kia cũng chỉ dừng ở màu lục. Bất quá, cũng may cuối cùng cũng kết thúc.
Lão giả bưng ly trà chuẩn bị uống, bỗng nhiên thấy một màn kế tiếp, tay run lên, suýt chút nữa làm đổ ly trà.
Màu tím!
Ánh sáng kia biến thành màu tím!
Lão giả hít sâu một hơi, màu tím là thiên phú thiên tài, ở đại lục cũng chỉ có mấy người?
Nhưng mà sự biến hóa còn chưa kết thúc.
Ánh sáng màu tím chậm rãi biến mất mà tay Mộ Như Nguyệt vẫn còn đặt trên cục đá. Nếu nàng buông tay ra mới khiến ánh sáng kia biến mất là chuyện bình thường, nhưng nếu nàng chưa buông tay mà ánh sáng tím biến mất. Trừ phi là một khả năng khác.
“Lạch cạch!”
Ly trà trong tay lão giả rớt xuống mặt đất, vỡ nát. Trời biết hẳn yêu thích cái lý này cỡ nào, nhưng hiện tại ngay cả cái ly đó bị vỡ nát hän cũng ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chằm Mộ Như Nguyệt. Vô sắc! Thiên phú chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Đã bao nhiêu năm? Đã bao lâu rồi không có người có thiên phú vô sắc xuất hiện? Phỏng chừng đã ngàn năm rồi. Nhưng hiện tại, có một người thiên phú vô sắc được hẳn tìm ra.
Hô hấp lão giả dồn dập, hai mắt giăng đầy tơ máu, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt giống như sói đói lâu ngày chưa thấy mỹ thực, hận không thể nhào lên ngay lập tức.
Mộ Như Nguyệt thu tay lại bỗng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng bị dọa sợ.
“Ta khảo nghiệm xong rồi, đi trước.”
“Ha ha” Lão giả xoa xoa tay, híp mắt cười nói: “Tiểu nha đầu, ta là trưởng lão của Thanh Vân Môn, ngươi cứ gọi ta Triệu lão là được, ngươi có muốn biết kết quả khảo nghiệm thế nào không?”
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nói: “Không phải màu tím sao?”
“Màu tím?” Lão giả cười chua xót, “Nếu thật là màu tím thì tốt rồi” Trong lòng Mộ Như Nguyệt lộp bộp, sắc mặt trầm xuống, chẳng lẽ kết quả khảo nghiệm không như nàng mong muốn?
Nàng bỗng nghĩ tới ánh sáng tím đột nhiên biến mất, tâm càng trầm xuống.