Đan Dược Thần Sư

Chương 33



Đương nhiên Mộ Như Nguyệt có tốc độ nhanh như vậy là có liên quan đến tinh thần lực biếи ŧɦái của nàng cùng với lãng phí một đống dược liệu trăm năm, mọi người đều biết dược liệu càng cao cấp thì càng dễ luyện chế.

“Nha đầu”, Viêm Tân ngáp một cái, hai mắt mông lung, “Trời sáng nhanh vậy sao?”

“Viêm Tẫn, ta muốn đến tiệm bán thuốc.”

Mộ Như Nguyệt cầm chặt Hồi xuân tán trong tay, ánh mắt lấp lánh, lần trước nàng chỉ có một cây dược liệu trắm năm đương nhiên không cần để ý, nhưng lần này nàng sẽ không để bất cứ ai nhận ra mình.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội*, đạo lý này kiếp trước nàng đã nếm qua.

*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: ý nói những người vốn không có tội nhưng chỉ vì có ngọc quý mà gặp tai họa, hoặc người có nhan sắc, tài hoa thông minh quá cũng có thể rước. họa vào thân.
"Trên đường phố Phượng thành nhộn nhịp, tiếng thét to của người bán hàng rong, tiếng ngựa chạy qua, mang lại một cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.

Lúc này, một thiếu nữ thân hình đơn bạc, đầu đội đấu lạp bước vào một tiệm thuốc đông khách, không nói hai lời, ném một cái bao đến trước mặt chưởng quầy.

Chưởng quầy ngẩn ra một chút, cau mày mở bao ra, khi nhìn thấy vật bên trong, hăn rốt cuộc không bình tĩnh được nữa.

“Đây... đây là dược liệu trăm năm? Chỗ này đại khái có mấy chục cây đi?”

Dược liệu trăm năm, tuy không hiếm thấy bằng dược liệu ngàn năm nhưng cũng rất trân quý, huống chỉ chỗ này có những năm mươi cây, tuy chưởng quầy đã gặp qua nhiều chuyện trên đời, cũng bị kinh sợ.

“Cô nương, ngươi xác định muốn bán hết chỗ dược liệu này?” Chưởng quầy nuốt nước miếng, kinh nghỉ bất định nhìn Mộ Như Nguyệt.
Vì đối phương dùng đấu lạp che khuất dung nhan nên hắn chỉ có thể dựa vào thanh âm mà nhận ra người thần bí này mà một nữ tử. Đương nhiên có thể lấy ra một lần nhiều dược liệu trăm năm như vậy, nhất định không phải bá tánh bình thường. Nhưng điều khiến chưởng quầy tò mò là làm sao nàng có. được 50 cây dược liệu trăm năm này...

“Phải. Mộ Như Nguyệt gật đầu, đôi mắt đen sau đấu lạp không chút gợn sóng, “Trừ những thứ đó còn có một viên Hồi xuân tán.”

“Hồi xuân tán?”

Chưởng quầy ngẩn ra, Hồi xuân tán tuy là đan dược cấp. thấp nhưng ở đại lục này, đan dược sư rất được mọi người tôn kính, có thể lấy đan dược ra bán, đương nhiên hắn không dám. coi thường.

“Cô nương, năm mươi cây dược liệu trăm năm này, ta có. thể trả mỗi cây 100 đồng vàng, còn về phần Hồi xuân tán phải để đan dược sư của Hồi Xuân Đường chúng ta giám định chất lượng rồi mới định giá được, nếu cô nương tin tưởng Hồi Xuân Đường của chúng ta, có thể tạm thời để hồi xuân tán lại đây, ngày mai quay lại lấy tiền, thế nào?”
Mộ Như Nguyệt bất động thanh sắc nhìn chưởng quầy, trầm tử thật lâu mới nói: “Danh tiếng Hồi Xuân Đường, ta đương nhiên tin tưởng, nếu đã như vậy, ngày mai ta lại đến đây. một chuyến”