Lúc này không ai nhìn thấy Mộ Như Nguyệt lặng lẽ lấy ra một viên đan dược màu xanh lục, nàng dùng nguyên khí khiến đan dược bốc hơi thành hơi nước trong suốt, âm thầm đưa khí đó vào miệng và mũi Mộ Đình Nhi.
Mà sau khi Mộ Tình dứt lời, mấy người không rõ chân tướng sự tình đều nhao nhao chỉ trích Mộ Như Nguyệt ngoan độc, khi dễ một nữ tử nhu nhược như Mộ Đình Nhi. Loại người như nàng căn bản không xứng làm người, ngay cả súc sinh còn thiện lương hơn nàng.
Trong lúc mọi người còn đang nói mấy lời khó nghe, Mộ Đình Nhi vốn đang khóc lóc hoa lê đái vũ đột nhiên khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt căm hận nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Mộ Như Nguyệt, sao ngươi không chết đi? Mộ Đình Nhi ta có chỗ nào kém ngươi? Chỉ vì ngươi là tiểu thư chân chính của Mộ gia cho nên mới được đính hôn với thế tử, ta nói cho ngươi thế tử là của ta, ai cũng đừng hòng đoạt được. Dựa vào. cái gì một nữ tử phải cùng nữ tử khác chia sẻ một chồng? Hắn chỉ có thể là nam nhân của một mình ta! Ha ha, Mộ Như Nguyệt, ngươi nhanh đi chết đi, loại phế vật như ngươi căn bản không nên sống trên đời này! Chỉ có ta, chỉ có ta mới là ưu tú nhất!" “Còn có ngươi, Trương Nhã Hân, thật ra lúc tỷ thí ta đã muốn gϊếŧ ngươi, ai bảo muội muội ngươi cũng dám nhìn trộm thế tử? Rõ ràng muốn gϊếŧ ngươi nhưng lại chỉ có thể bày ra vẻ mặt tươi cười, ngươi có biết ta khó chịu biết bao nhiêu không? Muội muội ngươi ngu xuẩn như vậy, ngươi cũng không khá hơn là bao, thực lực thấp dung mạo thì xấu, về sau ai thèm cưới loại nữ nhân như ngươi? Nhưng mà tính tình ta thiện lương, sao có thể gϊếŧ ngươi, xem, ta thiện lương cỡ nào, ha ha hal"Mộ Đình Nhi giống như điên rồi, cười to liên tục, ánh mắt ngoan độc đảo qua mỗi người ở đây.
Mọi người đều ngây dại, ai cũng không ngờ Mộ Đình Nhi luôn luôn nhu nhược thiện lương sẽ nói mấy lời như vậy, chẳng lẽ đây mới thật sự là bản tính của nàng?
“Đây là nữ tử nhu nhược thường xuyên bị ức hϊếp như lời Mộ gia chủ sao, chậc chậc...” Cơ Như Nhã cười cười läc đầu, “Quả thật là ngoan ngoấn thiện lương, thiện lương đến mức. muốn gϊếŧ vài người vô tội, thật đúng với câu nói, có cha nào. thì có nữ nhi đó, nói không chừng thật sự là tư sinh với nữ tử thanh lâu nào.” Sắc mặt Mộ Tình xanh mét, hẳn không rõ đã xảy ra chuyện gì, Đình Nhi luôn ngoan ngoãn nhu thuận sao lại nói ra những lời ngoan độc như vậy.
“Tiếng trào phúng, nghị luận lọt vào tai khiến Mộ Đình Nhi dần dần tỉnh táo lại, nàng nhớ lại những lời mình vừa nói, sắc mặt đại biến, cả người tê liệt ngã trên mặt đất.
Vì sao? Tại sao lại như vậy?
Vừa rồi nàng giống như bị mê muội, nói hết những lời bình thường luôn giấu sâu trong lòng ra.
Lúc này trên tửu lâu, Vô Ngu ngửa đầu uống một ly rượu, bật cười läc đầu: “Không nghĩ tới nàng sẽ luyện chế được đan dược có công dụng này, dù nói có người hãm hại nàng, chỉ sợ dân chúng cũng không ai tin, miệng người đáng sợ, lần này có thể khiến nữ nhân Mộ gia kia ăn đau khổ”
Theo cá tính của nha đầu này căn bản không cần lo lắng nàng ở Mộ gia sẽ bị thiệt thòi. “Không!” Trong đám người, Mộ Đình Nhi gắt gao ôm đầu, thất thanh hét to, “Không phải ta muốn nói như vậy, tuyệt đối không phải!”
“Đình Nhi!”
Trong lòng Dạ Thiên Phong khẩn trương, bất chấp Thiên Nguyên ngăn cản, chạy đến bên cạnh Mộ Đình Nhi, gắt gao. ôm nàng vào ngực: “Đình Nhi, ngươi tỉnh táo một chút!”
Mộ Đình Nhi nước mắt chảy dài, nói: “Thế tử, không phải muội, là có người hãm hại muội, nhất định là có người hãm hại muọi, thế tử phải làm chủ cho muội”