Vào học viện dẫn đường đã được một thời gian, không ngoài dự đoán, trong kì thi nhập học học viện dẫn đường cậu vẫn chỉ thu hoạch được 5 cái trứng ngỗng, việc này khiến cho đám người dẫn đường Liên Bang rất khiếp sợ, bởi vì lần này bọn họ đưa ra đề thi cũng khá đơn giản, cho dù tam quan bình thường cũng có thể đáp đúng đến tám chín phần, chỉ tiếc tam quan của Huyết Thần hiển nhiên không phù hợp với học viện dẫn đường.
Chẳng qua chuyện này cũng không liên quan gì đến Huyết Thần, cậu hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất là làm sao để Nghiêm Hoa Miểu tránh xa cậu ra. Người này thực sự khiến cậu đau đầu muốn chết, mỗi ngày chỗ nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, thiên hạ làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy.
Nhưng Nghiêm Hoa Miểu cũng không phải vô dụng, ít nhất khi cậu khó chịu có thể dựa vào chiến đấu để giảm bớt tâm tình phiền muộn một chút, muốn tìm một đối thủ vừa lòng không phải là chuyện đơn giản, mà Nghiêm Hoa Miểu rất phù hợp.
Dù cho không thích đối phương, Huyết Thần lại không thể không thừa nhận người này rất mạnh, ít nhất hiện tại bản thân rất khó thắng hắn, nếu như khôi phục… Trong lòng Huyết Thần liền nổi lửa chiến lên.
“A, cậu đây rồi.” Suy nghĩ bị đánh gãy, Văn Khải đi đến bên cạnh Huyết Thần phẩy bài thi trong tay, “Có muốn biết cậu thi được bao nhiêu không?” Văn Khải mở miệng nói với giọng cực kỳ khinh bỉ, Huyết Thần không để ý đến y, duỗi tay muốn nhận bài thi. Hiển nhiên Văn Khải không muốn đưa, y cầm bài thi giơ cao qua đỉnh đầu, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Y không tin Huyết Thần không để ý gì tới thành tích này, điểm có thể nói là thấp nhất trường, nếu bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ bị nhạo báng, chỉ tiếc y xem nhẹ Huyết Thần, Huyết Thần không hề để ý đến thành tích này bị ai nhìn thấy, cậu chỉ lo lắng khi lên lớp cần đưa bài thi ra thì thầy giáo sẽ dùng ánh mắt thanh niên lạc lối mà nhìn cậu.
Xoa xoa đôi mắt, quét chung quanh một vòng, vươn tay ý bảo Văn Khải đưa bài thi cho cậu, đồng tử như lửa nhìn thẳng đối phương, không khí trong lúc nhất thời có chút đình trệ, Văn Khải nhìn đối phương trong lòng có chút khủng hoảng, y còn chưa quên cảm giác hít thở không thông như bóng đè lúc nửa đêm lần đó trên phi thuyền.
Sắc mặt y trắng nhợt, người hơi lùi ra sau, ngoài mạnh trong yếu vứt bài thi sang một bên rồi quay đầu rời đi vội vàng. Huyết Thần vặn vẹo eo, thở dài một hơi rồi nhặt bài thi lên, bên trên trắng tinh, chỉ có một con chip đen như mực dán trên bài thi phá lệ chói mắt, giống như một điểm đen trên tờ giấy trắng.
Cẩn thận gỡ con chip xuống đưa vào quang não, một ảo ảnh lập thể xuất hiện trên bàn, đó là một bình hoa màu xanh mộc mạc mà thanh nhã, toát lên vẻ khí chất phiêu dật.
Mà mặt trên đang cắm một đống hoa thược dược màu hồng diễm, chung quanh nháy mắt trở nên thập phần có hơi thở quen thuộc, tỷ lệ màu sắc vô cùng rõ ràng, toàn bộ bình hoa đều thu hút người, không sai đây là bài thi kiệt tác của Huyết Thần, hoa thược dược hồng diễm kia là do cậu cắm vào.
Lúc này lão sư từ cửa đi đến, ánh mắt nhìn Huyết Thần muốn bao nhiêu ai oán thì có bấy nhiêu ai oán, vài bước đi đến bục giảng rồi thở dài một hơi “Được rồi, các vị đồng học chuẩn bị học thôi.” Thanh âm mềm nhẹ vang lên bên tai, Huyết Thần cảm thấy thế giới có chút dao động, mí mắt thật nặng, thân thể ngày một mất ý thức, chung quanh chậm rãi biến thành một mảnh yên tĩnh.
“Huyết Thần, bạn học Huyết Thần…….” Mắt Huyết Thần giật giật, sợi tóc màu đỏ trên mặt bàn không nhúc nhích, không có cảm giác nguy hiểm, không cần cảnh giác, đầu gắt gao dính trên bàn, Huyết Thần cảm thấy thân thể thật nặng. “Bạn Huyết Thần, thầy giáo đang gọi cậu.”
Huyết Thần bỗng nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn nhìn phía trước, chỉ thấy lão sư cắm hoa rất là ưu thương nhìn mình, xoa xoa mũi có chút xấu hổ ngồi dậy, nỗ lực làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, xem như không có gì.
Thầy giáo dạy cắm hoa thở dài, mới ngẩng đầu đối diện với học sinh mà phong thái không giống học sinh này, “Bạn học Huyết Thần, có thể nói sơ qua cảm nghĩ của trò không?” Huyết Thần nhìn tác phẩm bài thi cắm hoa của mình trước mặt, thảm không nỡ nhìn, chỉ đành xoa đầu.
“Ta thích màu đỏ.” Thấy mọi người nhìn về phía mình, Huyết Thần chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy, tiếng nói vừa dứt, toàn ban cười ha ha, nhưng Huyết Thần lại không để bụng, thầy nói, “Yên lặng, yên lặng.”
Nói rất nhiều lần thì tiếng cười mới nhỏ lại, thầy dạy cắm hoa mới tiếp tục mở miệng, “Thích màu đỏ thì không có gì không được, tác phẩm của ai thì là thẩm quan của người đó, vậy có thể hỏi bạn Huyết Thần vì sao lại thích màu đỏ không, là vì màu này thể hiện cảm giác nhiệt tình sao?”
“Không, không hề liên quan, ta thích màu đỏ là vì nó tương đối thuận tiện.” thầy sửng sốt một chút, “Tương đối thuận tiện?” Huyết Thần gật đầu, “Rất thuận tiện, sau khi bị máu văng trúng cũng dễ rửa.” Cậu giải thích.
Mọi người nghe xong lời này thì tầm mắt dừng trên người Huyết Thần, Huyết Thần quét mắt nhìn xung quanh một vòng không rõ chuyện gì xảy ra, thấy Huyết Thần quét mắt nhìn về phía mình, mọi người nháy mắt cúi đầu rụt cổ biểu tình khủng hoảng, lời cậu giống như nói thật, chúng ta có phải sắp bị giết hay không.
Thật sự không hiểu được phản ứng của bọn họ, Huyết Thần không biết nên nói tiếp như thế nào, mình không nói sai mà, đúng là vì quần áo dễ giặt nên mới thích màu đỏ, không quan tâm tới bọn họ nữa, quay đầu nhìn về phía thầy trên bục giảng, thầy dạy cắm hoa run rẩy, qua một lúc lâu sau mới cho Huyết Thần ngồi xuống, sau đó suốt một buổi học cắm hoa đều trải qua trong bầu không khí kỳ lạ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, những đồng học lao ra khỏi phòng học với tốc độ chóng mặt, sợ giây tiếp theo Huyết Thần sẽ xông lên tặng cho một đao, “Tuổi trẻ thật tốt, nhiều sức sống.” Huyết Thần cảm thán nói.
Xem ra hôm nay thức ăn trong nhà ăn không tồi, bọn họ đều vội vã đi lấy cơm, Huyết Thần không biết bọn họ không phải sốt ruột đi lấy cơm, mà là sợ chạy chậm một giây sẽ bị đưa đi đầu thai.
Đứng lên vỗ vỗ mông, cậu đi dọc ngoài hành lang hướng đến cổng trường, so với thức ăn trong căn tin trường thì Huyết Thần càng thích bánh mì bán trong siêu thị gần trường hơn, bánh mì đó khó ăn đến nỗi làm cậu nhớ đến những ngày thế giới mới bắt đầu, ký ức có thức ăn mà như không có chính là như vậy.
Học viện lính gác và học viện dẫn đường chỉ cách một cái tường, tuy rằng nói như vậy nhưng tường kia cao ước chừng 20m, đây là vì phòng ngừa bên nhóm lính gác chạy qua nhìn nhóm dẫn đường.
Tuy rằng áp dụng hình thức như vậy, nhưng học viện lính gác cũng không hoàn toàn cấm bên lính gác cùng bên dẫn đường tiếp xúc, đến thời gian nghỉ trưa, cửa lớn học viện lính gác cùng học viện dẫn đường sẽ đồng thời mở ra, để bọn họ có thể tự do giao lưu ngoài cửa lớn, nhưng có một quy định chính là không thể bước vào trong viện của đối phương, này đối với nhóm lính gác mà nói có lẽ là chuyện tốt, nhưng đối với Huyết Thần thì không, bởi vì hắn luôn có thể ở trước cửa đụng phải mấy tên ngốc, tỷ như nói mấy người trước mặt.
“Đang cùng cậu nói chuyện đó! Cậu dựa vào cái gì khi dễ Văn Khải, Văn Khải em ấy ôn nhu như vậy đã làm gì đắc tội với cậu…….” một đống lời vô nghĩa tuôn ra, Huyết Thần cảm thấy thực bất đắc dĩ, này đã là nhóm thứ ba, mỗi lần đều là những người khác nhau, lúc thì có năm người, lúc thì có ba bốn người, những người đa số đều cùng một ban, mỗi lần nghỉ trưa đều ở đây chờ hắn, sau đó thì mắng mỏ.
“Cậu đây là thái độ gì thế! Tôi đang nói chuyện với cậu đó.” Trong đó có một thanh niên có chút bất mãn duỗi tay muốn túm áo Huyết Thần, nhưng bị một bạn học của gã còn chút lý trí ngăn lại, trong mắt Huyết Thần hiện lên một tia u ám, cậu không có hứng thú với chuyện này, quay đầu muốn rời đi, nhưng mấy người đến tìm khổ kia lại chưa muốn buông tay, chỉ có thể nói bọn họ quá không biết quý trọng sinh mệnh.
“Tôi nói cậu, cậu tốt nhất nên nhận lỗi với Văn Khải trước mặt mọi người, nếu không cho dù nhóm bọn tôi buông tha cậu, thì cũng có mấy nhóm khác đến giáo huấn cậu.” Huyết Thần nghe xong lời này thì dừng lại quay đầu nhìn về phía người nọ.
Thấy Huyết Thần rốt cuộc để ý tới bọn họ, người nọ càng thêm hăng say: “Chúng ta nghe Văn Khải nói cậu là một tên dẫn đường hoang dại, lúc trước vẫn luôn liều mạng làm việc mới sống được đến bây giờ, cậu nếu không muốn cả học viện lính gác đều biết tốt nhất nên thành thật một chút, Văn Khải cũng rất thiện lương còn cố ý dặn bọn tôi không cần nói với người khác……”
“Anh học lớp nào?” Huyết Thần đột nhiên mở miệng, người nọ dừng lại nhìn Huyết Thần, “Muốn tìm lão sư cáo trạng sao? Tôi nói cho cậu biết tôi là hệ chiến đấu năm ba lớp số chín, đi không đổi tên ngồi không đổi họ.” Huyết Thần đối với chuyện gã có đổi tên đổi họ hay không không quan tâm, dù sao cậu chỉ để ý chỉ lớp học.
“Lớp các anh khi nào vào học.” Huyết Thần lại hỏi, người nọ sửng sốt dừng nói mấy lời vô nghĩa, lỗ tai Huyết Thần rốt cuộc được yên tĩnh, “Tôi nhớ rõ quy củ trong học viện lính gác là trước 30 phút tất cả mọi người đều phải trở lại phòng học, như vậy các anh tầm 12 giờ rưỡi hẳn phải đến đông đủ.”
Người nọ gật gật đầu, Huyết Thần đi qua vỗ vai gã mở miệng nói, “Hôm nay nhớ về đúng giờ.” Cái gì? Người nọ sửng sốt không hiểu Huyết Thần có ý gì, cái gì mà đúng giờ trở về, gã còn muốn nói thêm, nhưng Huyết Thần đã biến mất.
Ra cửa quẹo phải đi vào siêu thị mua một ổ bánh mì, cậu đi bộ đến tường ngăn giữa học viện dẫn đường cùng học viện lính gác, nhìn đồng hồ đúng 12 giờ rưỡi, phỏng chừng mấy tên ngốc kia đều đã trở về, mình cũng nên động thủ.
Nhấc chân phóng lên, chủy thủ cắm vào vách tường mượn lực phi qua tường cao 20m, thân thể bay lên nhảy qua đầu tường bê kia, kiểm tra người canh canh kỷ luật, an toàn nhảy xuống học viện lính gác, nhìn lướt qua chung quanh, nhìn nhìn thời gian, mày có chút nhíu chặt, thất sách chính mình đến trễ một chút, tất cả mọi người đều về phòng học thì mình bắt ai hỏi đường đây.
Đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt đang nhìn cậu chằm chằm, Huyết Thần lắc mình xuất hiện trước mặt người nọ, người nọ cả kinh, thần sắc tái nhợt, “Tôi… Tôi…… Sẽ không nói cho người khác biết cậu trộm đến học viện dẫn đường.” Huyết Thần có chút không biết nói gì, cái mà trộm đến học viện dẫn đường, cậu vốn là từ học viện dẫn đường đến học viện lính gác a.
“Hỏi cậu cái này, hệ chiến đấu năm ba lớp chín ở đâu?” Người nọ đang run rẩy thì thấy Huyết Thần thật sự sẽ không đánh mình mới lắp bắp nói vị trí cho cậu biết, Huyết Thần gật đầu xác nhận nhớ kỹ sẽ sau đó mới buông đối phương ra. Ném lại học viên lính gác kia đứng đó bình phục tâm tình, đột nhiên y ý thức được có chút không đúng, người kia sao lại mặc đồng phục của học viện dẫn đường?
Một đường đi đến hệ chiến đấu, bởi vì tất cả mọi người đã về phòng học nên trên hành lang trống trải không người, tiếng bước chân trên hành lang rất có nhịp. Đột nhiên thanh âm này dừng lại, Huyết Thần ngẩng đầu nhìn trên cửa lớp, “Hệ chiến đấu năm ba lớp chín hẳn là chỗ này đi?” Cảm thán một tiếng chỗ này còn hơi khó tìm sau đó đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong cực đông người, xem ra bọn họ rất tuân thủ thời gian trở lại, không tồi.
Nghe thấy tiếng cửa có vài lính gác ngẩng đầu nhìn người tới, có vài người vẫn tiếp tục chuyện trong tay. Huyết Thần đi đến gõ vào bục giảng, “Các bạn học đều ngẩng đầu lên, cho phép toi xin ba phút.”
Có người nghe tiếng này xong mới ngẩng đầu lên, nhưng đa số đều không để ý tới, Huyết Thần nhìn lướt qua những người ngẩng đầu một cái, mới nói tiếp: “Không ngẩng đầu cũng không sao, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn, các anh nghe là được.”
Như vậy lại có vài người lại bắt đầu làm chuyện của mình, Huyết Thần giật giật tay nói tiếp, “Tôi tới không phải là vì chuyện khác, chỉ muốn một mình đấu với một lớp các anh mà thôi.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói: Tân văn 《ký chủ thỉnh nằm thi (tận thế)》 bắt đầu thí thủy, nếu như ngài cảm thấy còn nhưng, thỉnh cho cất chứa, vô tận cảm tạ.
Rốt cuộc cái này bảng đơn không có cất chứa sẽ bị chết thực thảm, liền một cái bảng đơn đều sẽ không có, tác giả chỉ có thể nhìn con số điểm đánh càng đi xuống.