Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 27: Không Phục Thì Tới Mà Chiến



Tầm mắt Huyết Thần liếc ngang liếc dọc quanh phòng, cậu nghĩ ra mở đầu, khống chế quá trình nhưng lại không đoán được kết cục, Nghiêm Hoa Miểu đứng ở bên kia vẫn trưng ra cái bản mặt lạnh, nhìn mặt hắn thì không thể đoán ra được cảm xúc gì nhưng chỉ cần hắn yên lặng ngồi như thế kia thôi đã tạo ra một loại áp lực vô hình.

Huyết Thần sờ sờ mặt mình, cảm thấy có chút đau, tình huống quái quỷ này khiến cậu không biết phải làm sao, hiện tại tốt nhất vẫn nên nghĩ cách làm sao để ứng phó cho qua chuyện này.

Viện trưởng Học viện lính gác xoa xoa hốc mắt, tay run run đưa tờ giấy cho Nghiêm Hoa Miểu: "Nghiêm thiếu tướng này, đây là nguyên nhân mà chúng tôi muốn gặp ngài, hẳn là ngài cũng biết hình phạt của việc tự ý đánh nhau..."

Nghiêm Hoa Miểu gật đầu: "Ta rất rõ thưa Viện trưởng, ngài đã quên năm đó ta cũng từng bị phạt sao." Nghe được lời này khiến Viện trưởng có chút xấu hổ, đúng là năm đó Nghiêm Hoa Miểu cũng từng phải chịu hình phạt này, bởi vì những người đó dám cười nhạo Nghiêm gia, cười nhạo hắn mất cha.

"Được rồi." Viện trưởng vươn tay, tỏ vẻ không biết nên làm sao: "Tình tiết cụ thể chúng ta đều đã rõ, là người của học viện chúng tôi khiêu khích trước, chuyện này ta sẽ xử lý, để bọn họ tự mình đến xin lỗi." Chúng ta mỗi người nhường một bước, giải quyết chuyện này trong yên lặng và hòa bình, ánh mắt Nghiêm Hoa Miểu nhìn thẳng vào người Viện trưởng, đồng tử màu lam nhìn chăm chú có chút dọa người, hàng mi khẽ buông xuống, tầm mắt cũng rời đi, hai bàn tay giao nhau, ngón trỏ giật nhẹ.

"Viện trưởng, ta không nghĩ một ban với 50 lính gác bị một dẫn đường toàn diệt là một sự kiện vẻ vang đâu, hơn nữa ta không cho rằng một lính gác mà ngay cả dẫn đường cũng không đánh thắng được có thể cống hiến gì cho chiến trường đâu." Nghiêm Hoa Miểu gương ánh mắt mang theo khí thế bức người, Viện trường dùng tay đỡ trán, ông biết ngay là mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết như vậy mà.

"Ngài không cần bênh người của mình thế đâu, ta cũng không có ý gì khác." Nghiêm Hoa Miểu không để ý đến ông ta, biểu cảm ôn hòa nhìn về phía Huyết Thần, tầm mắt của hắn khiến cho Huyết Thần có chút luống cuống, không biết nên làm sao cho phải.

"Vậy thì, ngài giải quyết chuyện này thế nào?"

"Dựa theo quy định của Học viện lính gác, nếu có người bất mãn với người khác thì có thể công khai khiêu chiến quyết đấu, đây không phải là nguyên tắc hàng đầu của Học viện lính gác sao, nếu Huyết Thần đã đưa ra chiến thư tuyên chiến, như vậy thì để cho em ấy tuyên bố nó đi." Nghiêm Hoa Miểu hiểu rất rõ nguyên tắc của Học viện lính gác, học viện cổ vũ sinh viên quyết đấu công khai, dùng thực lực của bản thân để khiến đối phương cam tâm phục tùng.

"Nghiên thiếu tướng, ta không thể không nhắc ngài rằng cậu ấy là dẫn đường, cậu ấy không phải ngài." Viện trưởng nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu với biểu tình vô cùng nghiêm túc, Nghiêm Hoa Miểu gật đầu: "Cậu ấy không phải ta, cậu ấy còn mạnh hơn cả ta." Nếu năm đó hắn gặp một đối thủ như vậy thì cũng chưa chắc đã thắng được.

Nghiêm Hoa Miểu không biết rằng Huyết Thần ở tuổi đó cũng không mạnh như vậy, tuy vẻ ngoài của cậu ta hiện tại là 25 tuổi nhưng kinh nghiệm tuyệt đối không phải một thanh niên 25 tuổi có thể so được, cái so sánh này ngay từ đầu đã không công bằng rồi.

Viện trưởng nghe xong lời này thì hết liếc Nghiêm Hoa Miểu một cái lại quay ra liếc Huyết Thần một cái: "Ngài đối xử với cậu ấy rất khác biệt."

Nghiêm Hoa Miểu mở miệng: "Ta biết, em ấy là đặc biệt."

Viện trưởng thở dài một hơi: "Tạm thời không nói đến quan hệ giữa hai người, nhưng ngài hẳn phải rõ tình cảnh của Nghiêm gia, tình cảnh của bản thân ngài, có rất nhiều đôi mắt đang âm thầm quan sát ngài, lần này ngài trở về hành tinh thủ đô nghỉ ngơi chính là cơ hội hiếm hoi để bọn họ ra tay với ngài."

Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, không khí phảng phất hơi nước mát mẻ, lá cây đong đưa theo gió, Nghiêm Hoa Miểu nhắm mắt cười cười: "Đế đô này có quá nhiều cống ngầm cho phường trộm cướp tung hoành, cứ kệ bọn họ đi, nếu bọn họ dám thì cứ việc tới, ta cũng không từ chối những kẻ đến tìm chết." Súng đã lên đạn, đao cũng đã mài, chỉ kém nơi chiến trường tiếng kèn trống cùng máu tươi để hiến tế là đã có thể tiễn bọn chúng về miền cực lạc, nếu bọn chúng đã dám lấy tính mạng ra để đánh cược thì có cớ gì mà hắn không dám theo.

"Người ngoài hẳn còn chưa biết được quan hệ của ngài với Huyết Thần, ngài nên giấu kín chuyện này cho kỹ, những kẻ đó sẽ vì đạt được mục tiêu mà không từ thủ đoạn." Viện trưởng bất đắc dĩ mà mở miệng, tự bản thân ông biết không thể ngăn được người này. "Huyết Thần không yếu đuối vậy đâu, hơn nữa ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội tổn thương em ấy." Lời nói chắc chắn quyết đoán, không ai dám hoài nghi ý chí kiên định không thể bị lay chuyển trong đó.

"Được rồi, được rồi, ta biết ta không nói được ngài, ngài cứ tự liệu mà làm đi." Viện trưởng vẫy tay ra hiệu tiễn khách. Nghiêm Hoa Miểu đứng lên nhìn Huyết Thần đang đứng cách đó không xa, hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng Viện trưởng.

"Xin lỗi nha." Bởi vì chuyện của cậu khiến cho Nghiêm Hoa Miểu không thể không từ quân bộ sang đây một chuyến, Nghiêm Hoa Miểu nghe được lời xin lỗi của Huyết Thần thì cảm thấy không thoải mái trong lòng, hắn biết Huyết Thần vẫn đối xử với hắn như một người xa lạ, lễ nghĩa mà xa cách, muốn phá vỡ cục diện bế tắc này hắn vẫn phải tiếp tục nỗ lực không ngừng.

"Lần sau đừng làm như vậy, rất nguy hiểm." Dù biết có tìm khắp học viện lính gác cũng không bới ra được một người có thể đánh lại được Huyết Thần, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế lo lắng trong lòng: "Có bị thương không?" Hắn mở miệng theo bản năng, Huyết Thần dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nghiêm Hoa Miểu như đang bị đóng băng: "Với trình độ như bọn họ sao mà làm tôi bị thương được, có thể làm tổn thương tôi thì cũng chẳng ở chỗ này." Người có thể làm cậu bị thương chỉ có thể xuất hiện trên chiến trường chứ không phải ở chốn vườn trường hậu phương thế này.

Hiệu quả phá hư bầu không khí của mấy lời này quả thực mạnh mẽ, không khí vốn có chút mờ ám bị đập cho tan tành. Nghiêm Hoa Miểu hậm hực quay đầu, Huyết Thần cảm thấy hình như mình đã làm sai gì đó rồi, trong lòng có chút bối rối, mình lại nói sai gì rồi? Tôi chỉ nói lời thật lòng thôi mà.

Con đường dưới chân dường như rất dài, Huyết Thần cảm thấy mình nên nói gì đó: "Xin lỗi." tuy cậu không biết vì sao tự nhiên sắc mặt Nghiêm Hoa Miểu trở lên khó coi như vậy nhưng nếu xin lỗi có thể khiến đối phương thoải mái hơn thì cậu cũng không để ý, Huyết Thần hiếm thấy có lần thỏa hiệp.

Nghiêm Hoa Miểu nghe thấy Huyết Thần nói chuyện thì sắc mặt cũng dịu đi một chút: "Ta nghe nói khởi nguồn của mọi chuyện bắt đầu từ những lời kích động của một dẫn đường tên Văn Khải, nếu em muốn ra tay thì tìm tên đó là được." Nghiêm Hoa Miểu đưa ra kiến nghị, dù sao thì dẫn đường vẫn ít nguy hiểm hơn lính gác.

Huyết Thần nghĩ một chút rồi từ chối: "Nếu được thì tôi đã làm từ sớm rồi, nhưng mà tôi không dám." Nghiêm Hoa Miểu sửng sốt không hiểu: "Vì sao chứ?" Huyết Thần trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Đánh với tên đó khiến lòng tôi có áp lực rất lớn, sợ lỡ tay một cái là sẽ gây ra án mạng."

Tên đó quá yếu đuối, không cẩn thận chơi chết hắn thì kiểu gì cũng gặp phiền toái lớn, hai dẫn đường đánh nhau mà gây ra án mạng, kiểu gì cũng phải đi hai mươi mấy năm. Nghiêm Hoa Miểu không biết phải nói làm sao, hắn chỉ biết yên lặng quay đầu coi như không biết đến sức chiến đấu trâu bò của dẫn đường nhà mình, mong ước đối phương có thể giống như chú chim nhỏ nép vào lòng mình có vẻ như là vô vọng rồi.

Hai người đứng nhìn nhau nhưng không biết nên nói gì khiến bầu không khí có chút xấu hổ, Nghiêm Hoa Miểu muốn hai người tiến sát lại với nhau nhưng lại sợ gần quá lại càng khiến hai người không biết nói gì, thử mở miệng tìm kiếm chủ đề nói chuyện: "Cuộc sống sinh viên như thế nào?"

Huyết Thần sửng sốt một chút rồi mới mở miệng nói: "Cũng không tệ." Đề tài vừa bắt đầu đã muốn kết thúc rồi, Nghiêm Hoa Miểu có chút bất lực, hắn biết kiểu gì cũng thế này mà.

Khi mà hắn đang định bắt đầu một đề tài mới thì lại nghe thấy Huyết Thần nói: "Mỗi lần Học viện dẫn đường tuyển sinh đều nhiều như vậy sao?"

Nghe được Huyết Thần nói chuyện khiến Nghiêm Hoa Miểu thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Lần này quả thực có hơi nhiều, nhưng cũng chưa là gì, năm kia còn tuyển nhiều hơn, vũ hội nhập học năm đó rất lớn, mọi người vừa hát vừa nhảy vô cùng náo nhiệt."

Huyết Thần nghe được lời này thì trong mắt hiện lên một tia tối tắm nhưng cũng chỉ trong giây lát rồi biến mất, Nghiêm Hoa Miểu dường như cảm thấy có gì đó không đúng: "Làm sao vậy?"

Huyết Thần lắc đầu mở miệng nói: "Không có gì, chỉ là có chút tò mò."

Lãng phí thời gian cả buổi trưa, lúc này lính gác và dẫn đường đều đã tan học, bọn họ đi thành từng nhóm với nhau trên đường tạo thành khung cảnh thanh xuân vườn trường quen thuộc, ngay lúc này đột nhiên có một người vừa vẫy tay với Huyết Thần vừa hô lớn: "Bạn học Huyết Thần, bạn học Huyết Thần."

Huyết Thần quay đầu thì thấy Sâm Lý đang đứng cách đó không xa, Nghiêm Hoa Miểu nhíu mày nhìn về phía người đang đi tới kia, đó là một thanh niên cao gầy mặc đồng phục của Học viện dẫn đường, người thanh niên kia giống như không cảm nhận được sự khó chịu của Nghiêm Hoa Miểu mà tiến lại gần hai người, còn chưa tới gần, cậu ta đã bắt đầu nói: "Cả buổi trưa đều không thấy cậu, cậu đi đâu vậy?" Huyết Thần che đi đáy mắt cười cười nói: "Hừ, đừng có mách với giảng viên đó, tôi ra ngoài chơi vui quá nên lỡ mất giờ đóng cổng, sau đó bị nhốt luôn bên ngoài."

Nghe thấy lời này Sâm Lý quay đầu nhìn Nghiêm Hoa Miểu đang đứng cạnh Huyết Thần, quan sát hồi lâu thì cậu ta chợt bừng tỉnh như nhận ra gì đó: "Đây hẳn là Nghiêm thiếu tướng?" Tay Nghiêm Hoa Miểu hơi siết chặt lại, vì tránh tạo phiền phức mà hắn đã cố tình làm vài thủ thuật để che giấu bản thân nhưng người trước mặt này vẫn nhận ra hắn, là thông qua Huyết Thần sao? Cậu ta biết lính gác xứng đôi của Huyết Thần là mình sao?

"Tôi thường xuyên được nghe người lớn trong nhà nhắc tới ngài..." Huyết Thần nghe được một chuỗi các từ hoa mỹ mà cảm thấy tương lai có lẽ sẽ xảy ra thứ vượt ngoài dự đoán của mọi người, dù cho người này đã cố gắng che dấu nhưng Huyết Thần vẫn có thể nhận ra được người này có tâm tư thầm kín, cậu ta muốn thăm dò, thăm dò quan hệ của mình với Nghiêm Hoa Miểu.

Nghiêm Hoa Miểu nhận được ánh mắt nhắc nhở của Huyết Thần thì trong lòng như đang được rót một dòng nước ấm, nhưng Sâm Lý cứ dây dưa khiến hắn tương đối bực bội, thầm nghĩ muốn ném tên này đi, nhưng hắn lại không muốn cư xử quá mức thô lỗ, dù sao thì Huyết Thần cũng vẫn đang ở đây.

Đúng lúc này thì đột nhiên có âm thanh thông báo vang lên, hình chiếu của Nghiêm Qua xuất hiện, Nghiêm Hoa Miểu dùng ánh mắt ra hiệu cho Sâm Lý, đối phương cũng rất biết điều mà rời đi, khóe miệng Nghiêm Hoa Miểu toát lên ý cười, nhưng chỉ giây sau hắn đã cười không nổi rồi.

Nghiêm Qua không còn dùng giọng điệu bao dung như xưa nữa: "Nghiêm Hoa Miểu, ta cảm thấy con nên cho ta một lời giải thích, chiến thư khiêu chiến của Học viện lính gác này là như thế nào? Đây là cách mà con bảo vệ dẫn đường của mình đấy à?" Không sai, lá thư khiêu chiến kia là do Huyết Thần để lại, trên tờ giấy chỉ có vài chữ to đùng: Không phục tới chiến!

Sắc mặt của Nghiêm Hoa Miểu có chút khó coi, nhìn về phía đầu têu là Huyết Thần thì lại thấy cậu đang cúi đầu làm như không biết gì cả: "Cha à, về nhà con sẽ giải thích sau." Nghiêm Qua nhìn chằm chằm hắn nửa phút, sau đó để lại một câu: "Ta cho con một cơ hội, tốt nhất là con nên giải thích rõ ràng cho ta." Sau đó thì màn hình chỉ còn lại một màu đen.

Nghiêm Hoa Miểu tắt máy truyền tin đi rồi quay qua nhìn Huyết Thần: "Em cảm thấy ta nên dạy dỗ em thế nào đây?" Huyết Thần đứng trong góc ho nhẹ hai tiếng: "Ngài thiếu tướng à, tôi cảm thấy ngài không thắng được tôi."

"Em có thể thử xem, ta cảm thấy mình có đủ năng lực để khiến em nằm bò trên đất." Ánh mắt của hắn khiến Huyết Thần bỗng dưng thấy sợ, cậu lùi về phía sau khiến tầm mắt của Nghiêm Hoa Miểu dừng lại ở khoảng trời xanh trên đầu Huyết Thần, trong lòng Huyết Thần có chút hoảng rồi, cảm thấy tương lai mịt mù tối tăm.

---0o0o0o0---