Hai bóng người lướt qua rừng cây, thân hình như tan vào hư vô chỉ để lại cái bóng nhảy nhót trên mặt đất. Hai bóng dáng dừng lại giây lát khiến những kẻ đó nhận ra đây là Nghiêm Hoa Miểu và Huyết Thần. Hai người phối hợp ăn ý, dùng tốc độ nhanh nhất để giết sạch kẻ địch, chẳng bao lâu sau nơi đây chỉ còn lại từng vũng máu lớn với các mảnh thi thể, ngoài ra chẳng còn sinh vật nào.
Huyết Thần xoay người, tầm mắt dừng lại trên người Nghiêm Hoa Miểu đang đứng dưới tàng cây, thở dài một hơi nói: "Đau lòng thay những kẻ kia ghê, phái ra nhiều như vậy mà chẳng thu lại được gì, còn mất nhiều người thế nữa, thật đáng buồn mà."
Nghe được những lời này Nghiêm Hoa Miểu dừng chân, biểu tình vô cùng bất đắc dĩ bước lại phía Huyết Thần: "Em không đau lòng cho tôi thì thôi đi, lại còn ở đây thở ngắn than dài cho cảnh ngộ của đối phương, rõ ràng tôi mới là người bị những kẻ không biết từ đâu này nhảy ra đòi chém đòi giết mà."
Thấy Nghiêm Hoa Miểu lên án mình, Huyết Thần không biết nên mở miệng như thế nào: "Anh thì thảm chỗ nào cơ chứ, anh vẫn sống sờ sờ ra đấy, còn bọn họ thì thành thi thể hết rồi." Liếc mắt nhìn chiến trường một lượt, trong không khí vẫn còn vương lại mùi vị của trận chiến, tầm mắt cậu dừng lại trên người một dẫn đường, Huyết Thần nhận ra được vài sự kỳ lạ.
Lính gác xuất hiện ở đây thì cũng chẳng nói lên được điều gì, vì dù sao lính gác cũng chẳng phải thứ hiếm lạ gì, nhưng nhiều dẫn đường như vậy là sao, theo lý mà nói dẫn đường chưa trói định thì không thể xuất hiện trên chiến trường, Huyết Thần nghĩ nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra cái gì, đành tạm để đó.
Lúc này Nghiêm Hoa Miểu mở miệng nói: "Xem ra nơi này đã bị lục soát vài lần, có vẻ những người đó rất muốn mạng của tôi đấy nhỉ, chỉ tiếc là tôi không muốn cho bọn chúng." Gió nhẹ thổi qua, Nghiêm Hoa Miểu cảm thấy có dị động cách đó không xa, bên này mới xử lý xong thì bên kia đã có người vội vàng tới tìm chết rồi, có vẻ tầm này tiệm quan tài sẽ làm ăn phát đạt lắm đây, hay là phát triển sản nghiệp theo hướng này cũng nên, Nghiêm Hoa Miểu châm chọc nghĩ.
Tuy tình huống hiện tại không lạc quan cho lắm nhưng cũng chưa đến nỗi khiến Nghiêm Hoa Miểu phải lo lắng, năm đó chiến đấu tại hành tinh K12, cũng là bị vây công, cũng một mình chiến đấu như vậy. Không, nói thế có lẽ không đúng cho lắm, trận này không hoàn toàn giống trận chiến đó, hắn hiện tại còn tốt hơn lúc đó gấp đôi, quanh hắn cũng không phải những tên tinh tặc mất hết lý trí mà chỉ là những con cá nhỏ thích vùng vẫy trong mương nhỏ, cuối cùng, bản thân hắn cũng không một mình lẻ loi, còn có dẫn đường nhỏ của hắn ở đây.
Cảm nhận được ánh mắt mang theo dịu dàng của Nghiêm Hoa Miểu, Huyết Thần tiến lên thì thầm vào tai hắn: "Không cần lo lắng, tôi ở ngay đây, đám người kia không thành vấn đề, chúng ta cùng xông ra sẽ giải quyết nhanh gọn thôi."
Những tên ngu xuẩn đó sắp xếp người chẳng hợp lý tẹo nào cả, giống như nhất thời nảy lòng tham, ngẫu nhiên phát hiện Nghiêm Hoa Miểu đi vào thần du nên mới phái người một màn kịch này. Đáng tiếc màn kịch này đã định sẵn là một bi kịch với bọn chúng, bởi bọn họ đã chọn người không nên chọn làm vai chính.
Huyết Thần không biết nếu như không có mình ở đây thì những kẻ kia sẽ làm gì với một Nghiêm Hoa Miểu đang đi vào thần du mất đi năng lực phản kháng, nhưng hiện tại Huyết Thần chắn những kẻ đó không để họ động đến một sợi tóc của hắn, chỉ cần cậu ở đây thì sẽ không cho bọn chúng một phần cơ hội nào để làm chuyện đó cả. Những kẻ dám động vào vợ của cậu đều phải chết, cậu sẽ vặn cổ từng tên một.
Hơi thở hắc ám bao trùm cả người Huyết Thần, giống như phủ lên người cậu một màn sương đen, Nghiêm Hoa Miểu lại không nhận ra sự thay đổi này, hắn cúi đầu chọc chọc mặt Huyết Thần nhưng lại thấy đối phương chẳng phản ứng gì cả, không biết trong đầu dẫn đường nhà mình đang nghĩ gì mà nhập tâm đến vậy. Nghiêm Hoa Miểu chưa gì đã muốn ghen tuông đến mức phát điên, rõ ràng hắn còn lù lù ở đây mà nhóc này lại dám nghĩ đến chuyện khác.
"Nghĩ gì đó." Nghiêm Hoa Miểu nói.
"Đang nghĩ xem làm thế nào để cắt một nhát ngang yết hầu bọn họ theo cách đẹp mắt nhất, đảm bảo rằng bọn họ sẽ vừa lòng với kết cục của chính mình." Huyết Thần trả lời không cần nghĩ, hơi thở đen tối quanh người như hóa thành thực thể chuyển động quanh người cậu, nói xong Huyết Thần chợt nhận ra lời vừa nói hung tàn quá mức.
"À không, ý tôi là làm sao để giải quyết bọn họ nhanh gọn nhất, ừm, chính là vậy đó." Huyết Thần cố gắng sửa chữa, hy vọng không khiến hình tượng của mình trong lòng đối phương bị sụp đổ, không thể dọa cho vợ sợ được, nếu không mình sẽ phải trải qua nửa đời sau trong cô độc mất, như vậy thực sự rất thê thảm đó, thảm thương đến mức khiến người ta muốn khóc luôn.
Nghiêm Hoa Miểu nhìn chăm chú vào Huyết Thần, Huyết Thần có chút bồn chồn muốn chuyển sang chuyện khác, rồi lại không biết sao tự nhiên ngẩng đầu lên, mà lúc này Nghiêm Hoa Miểu lại đang nghĩ thì ra Huyết Thần lúc chiến đấu thích cắt cổ, ừ, đúng là một điểm đáng chú ý. Trọng điểm mà hắn để tâm luôn rất kỳ cục, giống như thể chất nằm không cũng trúng đạn của Nghiêm Chước mãi không thể thay đổi vậy.
Huyết Thần nhắm mắt rời đi chỗ khác, thứ mà cậu muốn là chứng tỏ khả năng trở thành chỗ dựa vững chắc của một trượng phu. Tất cả mọi thứ trong thế giới tinh thần đều biến thành từng đường thẳng màu đen, cậu cảm nhận được khối lục lăng cậu xây dựng bị chạm đến, mặc dù đối phương rất cẩn thận nhưng vẫn bị bắt được, sợi tinh thần thức này vội vàng che giấu bản thân, hiển nhiên là không nghĩ đến chuyện sẽ đụng phải lá chắn.
"Anh kéo đến một đám muốn tìm chết, muốn đi nhìn bọn họ một cái không?" Huyết Thần đưa ra một ý kiến rất không thân thiện, còn Nghiêm Hoa Miểu thì dùng thái độ cưng chiều mà gật đầu, hai người một trước một sau biến mất sau những thân cây.
Rừng cây nơi xa.
Một người rời ngón tay khỏi người thi thể, giương mắt nhìn sang người đồng hành nói: "Người chết chưa lâu, một đao đoạt mạng, hẳn là Nghiêm Hoa Miểu làm." Liếc mắt nhìn mười mấy thi thể trên mặt đất, sắc mặt người đàn ông vô cùng khó coi.
Vài ngày trước Hạ gia nhận được một mật báo nói rằng Nghiêm Hoa Miểu từng tiến vào cõi thần tiên ở chiến trường mô phỏng trong tình trạng không có bác sĩ lẫn dẫn đường ở cạnh, Vu gia đang định nhân cơ hội này để nhổ cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt này đi.
Mà hiện tại ông chỉ muốn chửi người, ngẩng đầu lên hỏi ông trời xem rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra thế này, cái đống tàn tích này đâu có giống do một lính gác đang tiến vào cõi thần tiên làm ra cơ chứ, chẳng nhẽ hắn đã khôi phục, nhưng mà không đúng, sự việc đó diễn ra đột ngột, bọn họ không hề để cho Nghiêm Hoa Miểu thời gian tìm kiếm dẫn đường để tiến hành trấn an, có lẽ nào tin tức chúng ta nhận được ngay từ đầu đã sai, cố ý để chúng ta ra tay?
Nhưng như vậy tựa hồ cũng không đúng lắm, cho dù là vì lừa tộc của mình thì Vu gia cũng không thể đẩy người của mình vào hố lửa được, nhất thời ông không thể hiểu rõ được mọi chuyện, bỗng nhiên ông phát hiện tinh thần của dẫn đường trói định của mình dao động bất thường, ông quay lại hỏi: "Làm sao vậy?" Dẫn đường loạng choạng lắc đầu nói: "Không biết tại sao vừa rồi lại đụng phải vách ngăn."
Tấm lá chắn kia vô cùng vững chắc, vốn dĩ y chỉ định tiến tới thăm dò một chút thôi, nhưng sau đó lại đột nhiên cảm thấy giống như bản thân đang phi như bay trong gió mà đâm phải cột điện vậy, chớp mắt cái mà trong đầu đã đầy ngôi sao bay loạn xạ: "Dẫn đường? Từ đâu tới?" Đáng lẽ không nên có dẫn đường mới đúng, chẳng lẽ là người của Vu gia, sắc mặt của người đàn ông không tốt, ông còn chưa biết là nên tránh đi hay thẳng mặt đối diện với đối phương.
Vu gia và Hạ gia vô cùng thèm thuồng Nghiêm gia, bọn họ không ngừng tìm kiếm cơ hội, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay xâu xé gia tộc đang trên bờ vực sụp đổ này, chỉ là đồ tốt có hạn, thêm một người thì lại phải chia thêm một phần, lợi ích đương nhiên sẽ ít đi, chưa kể tên họ Vu đáng ghét kia còn ở đây.
Hiện tại ở đế đô có năm đại gia tộc, Nhậm gia là hoàng tộc không quản đến chuyện của các đại gia tộc, Nghiêm gia từ khi gặp nạn ngoài ý muốn đến giờ vẫn chưa lấy lại được tiếng nói trong quân đội, Đỗ gia thì chỉ có một thằng nhóc với tư chất ngu dốt không làm được trò trống gì, năm đại gia tộc nhưng có thể lấy ra so kè thì chỉ còn Vu gia cùng với gia tộc của ông.
Thế cục hiện tại khiến hai gia tộc đều coi nhau là địch thủ lớn nhất, cho dù trời có sụp thì cũng không có chuyện bọn họ liên hợp với nhau, bọn họ đều ước đối phương chết càng sớm càng tốt, chỉ cần đối phương xong đời thì năm đại gia tộc chỉ còn gia tộc của họ độc đại, cho dù là Nhậm gia thì cũng không phải mặc bọn họ nắm bóp hay sao.
Hiện tại cả hai gia tộc đều vì chuyện này mà dốc không ít nhân lực vào đây, nếu tiếp tục như vậy thì lực lượng của cả hai gia tộc đều sẽ bị hao tổn, nếu cả hai đều tổn thất như nhau thì còn đỡ, giả như một bên thiệt hại ít một bên thiệt hại nhiều, bên thiệt hại nhiều sẽ bị bên còn lại nhân cơ hội mượn dao giết người, không cần tốn nhiều sức đã có thể diệt được phần lớn sinh lực đối phương.
Là một quản lý cấp cao của Hạ gia, chỉ trong chớp mắt mà người đàn ông đã suy tính đến rất nhiều khả năng, ông tính toán hướng phát triển của sự việc, chỉ duy có một khả năng mà ông không tính đến cũng là thứ khiến ông không còn cơ hội để tự hỏi nữa, bởi vì khi đó ông đã yên vị trong mồ rồi.
Lúc này dẫn đường của ông đang đối mặt với nguy hiểm gần ngay trong gang tấc mà không hề nhận ra, y đang cố gắng tìm kiếm chủ nhân của tấm lá chắn kia, nhưng vẫn là phí công vô ích. Đột nhiên trong khoảnh khắc sợi tinh thần của y giống như chạm phải thứ gì đó, khi đuổi theo hướng thứ đó thì bỗng nhiên dẫn đường ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh cây khô trước mặt, y thấy được 2 bóng người đang nhìn về phía này, lúc này nhóm lính gác cũng lấy lại tinh thần, bọn họ quay đầu nhìn về phía ngọn cây kia, hô hấp tất cả đều ngưng lại.
"Cuối cùng cũng chịu nhìn chúng ta rồi sao? Giờ mới phản ứng lại hình như hơi muộn mất rồi." Huyết Thần mở miệng, thành công khiến những người bên dưới sợ trắng mặt, người dẫn đầu không để ý đến cậu mà nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu, sao hắn ta có thể lại gần đây mà bản thân gã lại không cảm nhận được, chẳng nhẽ hắn lập lá chắn? Chẳng lẽ...
Người đàn ông đảo mắt sang Huyết Thần, chỉ thấy được người thanh niên tóc đỏ đang đứng một cách lười nhác, ông lại quay đầu dùng ánh mắt hỏi dẫn đường bên cạnh, đối phương khẽ gật đầu, trong lòng chớp mắt lạnh lẽo đi phân nửa, một Nghiêm Hoa Miểu đang đi vào thần du đã chẳng dễ đối phó, hiện tại lại là một Nghiêm Hoa Miểu tỉnh táo, trận chiến này chẳng cần đoán cũng biết sẽ là một tu la tràng.
Trận chiến này không có chút phần thắng nào cả, chẳng bao lâu nữa ông cũng sẽ biến thành một thi thể cùng với mấy cái xác rải rác xung quanh kia, đại não ông cố gắng suy nghĩ, hiện tại ông không còn nghĩ làm gì để đạt được lợi ích lớn nhất nữa mà chỉ suy nghĩ làm sao để giữ lại cái mạng này, trong tình huống quẫn bách, có người sẽ trở nên chậm chạp ngốc nghếch, cũng có người đột nhiên thông minh bất thình lình mà nghĩ ra đối sách, ông thuộc vế sau.
Sau khi xem xét lợi hại một lượt, ông nhìn những người phía sau một lượt rồi quay lại nhìn Nghiêm Hoa Miểu thì thấy hắn ta đang nhìn mình. Ông hơi lùi về phía sau để né tránh tầm mắt của người trước mặt này, nhưng lại phát hiện ra Nghiêm Hoa Miểu còn chẳng thèm quan tâm, hiện tại ông có thể giữ lại một mạng này hay không chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Nghiêm Hoa Miểu dùng ngón tay chơi đùa lưỡi dao trong tay, hắn thấy để giải quyết những tên khốn khiến người ta chán ghét này chỉ là chuyện phút mốt, chút năng lực của bọn họ trước mặt hắn chỉ xứng đáng gọi là chút giãy giụa lúc hấp hối. Nghiêm Hoa Miểu vừa định ra tay giải quyết đám này thì lại nghe người đàn ông dẫn đầu nhóm người này nói chuyện: "Đợi chút, chúng ta làm một giao dịch được không?"