Huyết Thần nhìn lên không trung rồi mở miệng: “Thời gian vừa đẹp, hiện tại bắt đầu áp giải, có thể đến được trại giam trước khi trời sáng, thế nào, các vị còn không hài lòng với hành trình này sao?”
Người đàn ông tóc vàng cắn răng không cam lòng, gã không tin bản thân có thể thất bại như vậy, nhưng bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ liên tục, gã nghe ra được đó là tiếng của Hạo Vân, đáng chết, sao ông ta lại chạy đến đây cơ chứ. Cho dù hiện tại có hối hận thế nào đi nữa thì cũng muộn rồi, lính của Hạo Vân đã bao vây kín bên ngoài, nếu bọn gã chống cự thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì, trừ khi…
Tim gã bắt đầu gia tốc, tầm mắt lướt nhanh qua lại rồi dừng lại trên người Huyết Thần, hai mắt gã nổi đầy tơ máu, vươn tay nhắm thẳng yết hầu Huyết Thần mà đánh tới, trừ phi có một con tin, như vậy có thể dùng mạng đổi mạng tìm một đường chạy thoát.
Sắc mặt Huyết Thần vô cùng khó coi, cậu đoán được người này nghĩ gì, gã muốn bắt một người làm con tin nên nhắm vào cậu, được lắm, tới đây nào, không đánh cho ngươi thành tàn tật thì ngươi lại cho rằng ta đây dễ bắt nạt à?
Mà Nghiêm Hoa Miểu ở bên cạnh đã thấy được trước cả Huyết Thần, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi gã, khi người nọ nhắm về hướng Huyết Thần, hắn chuẩn bị chặn lại, nhưng ngay khi cơ thể vừa chắn trước mặt Huyết Thần thì lại cảm nhận được một lực đẩy từ phía sau, tiếp theo đó là khung cảnh Huyết Thần đối diện với nắm đấm của người nọ.
“Huyết Thần!” Nghiêm Hoa Miểu kinh hãi hô lên một tiếng, chỉ thấy Huyết Thần dùng hai tay đáp trả lại đòn cho người nọ, thân thể người nọ bị công kích thì lập tức lùi về sau mấy bước.
Chẳng nhẽ lại để gã lùi lạ như vậy ư? Huyết Thần không muốn gã được thoải mái như vậy, cậu nghiêng người đá ngang đầu gã một cái, cho gã biết thế nào là nhào lộn trong không trung.
“Nhìn tôi trông dễ bắt nạt lắm đúng không? Hay là nhìn tôi giống một tên thiếu đánh à?” Huyết Thần cất tiếng hỏi, nhưng xung quanh chỉ còn lại một khoảng yên tĩnh, người đàn ông kia cũng sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự rồi, hiển nhiên là không thể trả lời được câu hỏi của Huyết Thần.
Hạo Vân thấy vậy thì xông lên ngăn Huyết Thần lại, nói: “Còn đánh tiếp là tàn phế luôn đó, đến lúc ấy lại phải mời bác sĩ đến khám, mất thời gian lắm.” Huyết Thần dừng lại, nhìn lướt qua Hạo Vân, ngừng tay cũng đồng thời nói: “Cho ông mặt mũi à?” Hạo Vân gật đầu, Huyết Thần tức giận cũng chỉ có thể thở dài một hơi, cùi đầu nhìn gã đàn ông tóc vàng nằm dưới đất không gượng dậy nổi kia mà mở miệng: “Nhóc, nhớ kỹ là mi nợ Trung tướng Hạo Vân một ân tình, nếu không có ổng thì hôm nay mi sẽ không còn thở mà rời đi đâu.”
Hạo Vân nghiêng đầu ý bảo người binh sĩ bên cạnh đư quả trứng xui xẻo này đi, những người bên cạnh tràn đầy lo lắng lập tức tiến tới nâng người đàn ông tóc vàng lên cáng, sau đó chạy biến luôn không thấy bóng dáng, cũng chả dám quay đầu nhìn lại.
Huyết Thần bóp bóp sờ sờ mặt của mình, sau đó quay kéo tay hỏi người bên cạnh: “Nhìn tôi đáng sợ lắm à?” Người đó gật đầu lia lịa nhưng ngay sau đó lại liều mạng lắc đầu, Huyết Thần buông người đó ra, người đó lập tức quỳ bụp một phát xuống đất.
“Nói cho anh biết một phương pháp đơn giản hơn nè, lần sau không biết trả lời thế nào thì cứ trực tiếp trợn trắng mắt rồi giả vờ bất tỉnh, có lẽ sẽ khiến tôi không có suy nghĩ muốn đánh anh.” Cậu nói xong thì người đó gật đầu như đã học được, sau đó tròng mắt trợn trắng, nằm vật ra đất, Huyết Thần lắc đầu, tầm mắt chuyển sang những người khác, tiếp đó là một lượt người lấy đủ các thể loại tư thế mà ngã vật ra đất.
“Thật đen đủi, tôi cũng đã hỏi cái gì đâu chứ.” Cậu quay đầu nhìn về phía Hạo Vân rồi hỏi: “Sao ông lại biết đường mà tới?” Hạo Vân buông tay nói: “Đương nhiên là nhờ mấy tên ngu ngốc này rồi, mấy chục tên sĩ quan cùng rời khỏi vị trí cùng lúc, cho dù tôi có ngu dốt đến cỡ nào thì cũng không thể không phát hiện ra là có chuyện được, vị trí Trung tướng của tôi là để trang trí à? Có điều dường như tôi đến hơi muộn.”
Hạo Vân nhìn những vết máu loang lổ trên người Huyết Thần: “Sao lại bị thương?”, “Không sao, là máu của người khác, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi.” Câu nói vừa dứt thì đột nhiên tầm mắt cậu bị kéo lùi lại, sau đó cơ thể dựa vào một thân thể cường tráng vững trãi, hô hấp của người phía sau phả thẳng vào tai khiến Huyết Thần có chút khó hiểu, cậu mà quay đầu thì thấy được sườn mặt của Nghiêm Hoa Miểu, cậu vươn tay vỗ vỗ cánh tay của hắn ý bảo buông tay ra nhưng lại khiến vòng tay hắn siết càng chặt hơn.
“Làm sao vậy?” Huyết Thần cảm thấy hơi khó hiểu nhưng Nghiêm Hoa Miểu lại không chịu trả lời, tầm mắt của hắn lúc này đang nhìn chằm chằm vào Hạo Vân, cái tên đáng ghét này cứ luôn vo ve quanh dẫn đường của hắn, còn bé con này thì lại chẳng có chút tâm đề phòng gì cả, cho một viên đường là lập tức đi theo rồi, không được, không thể để vậy được, nhỡ đâu có ngày nào đó ngốc ngốc bị người ta lừa bán mất thì phải làm sao.
Nghiêm Hoa Miểu căn bản không nghĩ đến chuyện rằng trên đời này làm gì có ai dám lừa bán Huyết Thần cơ chứ, mà có kẻ dám bán thì cũng chả có kẻ dám mua, thứ hàng này quá ư là khủng bố, lúc này hắn chỉ gương mắt nhìn chằm chằm đối phương một cái cảnh giác, còn Huyết Thần thì cả mặt đầy dấu hỏi chấm to đùng. Sao hai người này lại giằng co nhau rồi, “Buông tay ra” Huyết Thần giãy dụa, “Không buông, của tôi.” Hắn vừa dứt lời lại tiếp tục đè vai cậu xuống.
Tình huống hiện tại khiến Huyết Thần chỉ có thể đá ánh mắt với Hạo Vân, để ông ta nhanh xử lý đi, nhưng mọi chuyện lại chẳng như ý cậu, Hạo Vân lại vui vẻ muốn xem náo nhiệt, ông ta chính là sợ thiên hạ không đủ loạn, muốn thêm tí dầu vào lửa cho nó khí thế: “Huyết Thần đang bị thương, trời ơi sao có thể để chuyện này xảy ra cơ chứ, cậu mau nghỉ ngơi đi, nơi dừng chân của tôi cách nơi này không xa, cậu chịu khó một chút, quân y sắp tới rồi.” Hạo Vân giả vờ giả vịt.
Nghiêm Hoa Miểu cảm thấy trong ngực như bị lửa thiêu đốt, hắn muốn xông lên biến ông ta thành một con gấu trúc nhưng lại không thể, nếu hắn buông tay thì người trong lòng hắn lúc này sẽ lập tức chạy theo người khác mất, thế nên Nghiêm Hoa Miểu chỉ có thể đứng nhìn bộ dáng ngạo mạn chống nạnh của Hạo Vân.
Nhìn bộ dáng tức giận nhưng lại chẳng thể gì của Nghiêm Hoa Miểu khiến Hạo Vân lại càng vui sướng không kiềm chế được, không sai, ông chính là muốn như vậy, dù sao thì từ khi hắn trưởng thành ông ít khi được nhìn bộ dáng thú vì này của hắn, lần này coi như được xem đủ.
Rốt cuộc Huyết Thần cũng hiểu được cái thú vui ác liệt của người này, xem ra không có hy vọng dựa vào ông ta, chỉ có tự mình cứu mình mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
“Trung tướng Hạo Vân, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngài không đi xử lý đi à?” Nghe được lời này của Huyết Thần, Hạo Vân định nói không sai, nhưng khi thấy Nghiêm Hoa Miểu có vẻ đặc biệt không vui thì cũng cắp mông chạy đi, bằng không tên nhóc thích ghi thù này kiểu gì cũng đến tính sổ với ông, ông già rồi, xương cốt cũng giòn, đấu không lại tuổi trẻ, tốt nhất là không nên rước mệt vào người, thu lướt kịp lúc là tốt nhất.
“Nếu đã vậy thì tôi đi xử lý chuyện này đây, có điều sau chuyện lần này thì Nghiêm gia cũng bị đả thương gân cốt, những người trong danh sách này quả thực không ít, quả nhiên thế gian này đưa than ngày tuyết chẳng được mấy người, còn bỏ đã xuống giếng thì lại chẳng thiếu, thôi quên đi.” Hạo Vân xoay người rồi dần biến mất ở cuối đường, chỉ để lại Nghiêm Hoa Miểu và Huyết Thần đứng đó nhìn nhau.
Đoàn người sau khi kiểm kê một lượt thì quay về trường hoc, trời cũng đã muộn rồi nên Nghiêm Hoa Miểu chỉ gửi một tin bình an đơn giản cho cha Nghiêm và mẹ Nghiêm, gương mắt nhìn ánh trăng mờ ảo bên ngoài, suy nghĩ của hắn có chút hỗn loạn, biểu cảm lại càng uể oải, trong những người tham gia vây giết lần này có không ít người từng rất đáng tin cậy, rất đáng để tín nhiệm, nhưng sau khi cha hắn mất thì mọi chuyện đều đã thay đổi, mọi người giống như chỉ sau một đêm đã thay đổi, Nghiêm Hoa Miểu hít sâu một hơi để cho bản thân bình tĩnh lại, nhưng dường như lại đắm chìm càng sâu hơn.
Huyết Thần đứng ở ngoài của bối rối, thấy ánh đèn của phòng Nghiêm Hoa Miểu mãi chưa tắt, cậu hít sâu một hơi rón rén bước đến trước cửa, cẩn thận nhòm qua khe cửa, chỉ thấy Nghiêm Hoa Miểu ngồi tựa trên cửa sổ thì giật mình, tinh thần thể của hắn cũng ngồi xổm trước khung cửa sổ trống rỗng nhìn ra ánh trăng bên ngoài.
Thấy hình ảnh này khiến Huyết Thần có chút bất an, cậu có thể đoán ra được nguyên nhân khiến Nghiêm Hoa Miểu bối rối nhưng cậu lại không biết cách để an ủi đối phương, cũng đâu thể nói với Nghiêm Hoa Miểu rằng hãy quên những chuyện này đi, nếu sự phản bội có thể dễ dàng quên đi thì đã không là phản bội, vết thương do bạn bè để lại thường sẽ khó lành hơn vết thương do kẻ thù gây ra, bản thân cậu lúc này chỉ có thể rời sự chú ý của hắn đi mà thôi, sau đó để vết thương tự hồi phục.
“Tôi có thể vào không?” Huyết Thần hỏi, đợi thật lâu mới nghe được Nghiêm Hoa Miểu lên tiếng: “Vào đi.” Giọng điệu của hắn có chút lạnh lẽo, ít nhất là Huyết Thần cảm thấy bị lạnh đến rùng mình một cái, giương mắt nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu chỉ thấy trong mắt hắn tràn ngập bi thương như muốn hòa vào ánh trăng vậy.
Hiện tại cậu phải nói gì đây, nói chút gì đó, Huyết Thần vắt hết óc ra cũng chỉ nặn ra được vài chữ: “Anh không ngủ được sao?”
Nghiêm Hoa Miểu gật đầu: “Tạm thời không ngủ được, bóng đêm dường như luôn khiến con người ta suy nghĩ về nhiều thứ, về những chuyện trong quá khứ và những người trong quá khứ, chỉ là những người quen thuộc đó giờ đã đi đâu, những người đứng đây nhưng lại quá mức xa lạ, có điều cũng không sao cả, rồi sẽ quen cả thôi, rất nhanh sẽ quen thôi.” Những lời Nghiêm Hoa Miểu nói khiến Huyết Thần không biết phải đáp lời như thế nào, cậu chỉ biết đến cạnh hắn: “Không sao cả, ngủ một giấc là được rồi, ngày mai, ngày mai sẽ tốt cả thôi.”
“Đung vậy, ngủ một giấc là được rồi, chỉ sợ ngủ rồi sẽ lạc vào giấc mộng đẹp, không còn muốn trở lại hiện thực hiện người ta bất lực này nữa, tối nay đã định là một đêm không ngủ.” Nghiêm Hoa Miểu trầm mặc một lúc mới nói tiếp, Huyết Thần nghe được những lời này thì lại càng căng thẳng, Cửu Ca cũng kêu lên vài tiếng bất an, đột nhiên linh cảm hiện lên trong đầu, Huyết Thần ngồi xổm xuống cận kề nói: “Tôi nghe nói đếm cừu có thể giúp dễ ngủ đó, không bằng chúng ta đếm cừu đi.”
Nghiêm Hoa Miểu gượng nặn ra một nụ cười nói với Huyết Thần: “Ở đây thì lấy đâu ra cừu chứ?” Huyết Thần đứng lên hất tóc, hừ một tiếng nói: “Tôi nói có chính là có.” Dứt lời liền quay người, hai tay chà sát vào nhau, bước đến chỗ Cửu Ca, vừa đi vừa nói: “Không phải ở đây đang có một con cừu hay sao? Kích thước rất thích hợp đó.” Cửu Ca nghe vậy thì run bần bật, mẹ ơi sao có thể bắt nạt cừu như vậy chứ, người là chủ nhân của tôi đó.
Nhưng cho dù Cửu Ca có nghĩ thế nào thì hôm nay nó khó mà chạy thoát được, Cửu Ca thoăn thoắt cái chân nhỏ như muốn dùng mạng để chạy, ba bước thì gộp thành hai, hai bước gộp thành một, dùng tốc độ như đạn bắn mà phi thẳng thân mình vào dưới bụng của Ngân Bạch, tuy bình thường con sói này rất là đáng ghét nhưng thời điểm cần thiết thì chỉ có thể dựa vào nó, Ngân Bạch thấy Huyết Thần từng bước áp sát tới mình, nó cúi xuống nhìn cục mềm mại bên dưới rồi gầm nhẹ hai tiếng, cẩn thận quan sát sắc mặt của Nghiêm Hoa Miểu. Nó không dám tùy tiện trêu chọc chủ nhân, nó sợ ngày nào đó sẽ bị nhốt luôn ở thế giới tinh thần, như vậy thì thực sự rất thảm đó.
Huyết Thần không để ý đến tiếng gầm của Ngân Bạch mà bình tĩnh tiến lên bắt lấy Cửu Ca, xách nó lên không trung, Ngân Bạch thấy vậy thì căn ống quần Huyết Thần, nức nở cầu xin cậu buông tha bé cừu nhỏ của nó, nhưng Huyết Thần không thèm để ý đến nó. Ngân Bạch vẫn chưa từ bỏ ý định mà dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu nhưng lại chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của hắn, làm người thì có gì hơn người cơ chứ, vì sao tinh thần thể lại không có nhân quyền như vậy cơ chứ, thật quá đáng, nhưng rốt cuộc thì nó cũng chỉ có thể buông miệng ra, gương mắt nhìn cừu nhỏ của mình rơi vào tay địch.
Đạo cụ đã chuẩn bị xong xuôi, Huyết Thần phất phất cừu (Cửu Ca) trong tay, sau đó nắm chặt tay nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu: “Nào, cùng tôi đếm, một con cừu…” Cửu Ca đột nhiên cảm thấy bị tung lên, sau khi rơi xuống lại tiếp tục bị tung lên, theo đó Huyết Thần lại đếm: “Hai con cừu.”
Nghiêm Hoa Miểu không nhịn nổi mà cười thành tiếng, mặt Huyết Thần có chút đỏ, cậu biết bộ đáng của cậu lúc này nhìn rất ngu xuẩn, nhưng chỉ cần có thể rời đi sự chú ý của Nghiêm Hoa Miểu thì tất cả đều không sao cả.
“Thả nó ra đi, tôi đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn.” Ánh mắt Nghiêm Hoa Miểu mềm mại vô cùng, Huyết Thần thấy vậy thì liếc nhìn cục bông trắng Cửu Ca một cái rồi thả nó xuống đất, cậu vỗ lên thân thể tròn vo của nó mà nói: “Giảm béo đi, xem mày béo thành cái dạng gì rồi.” Cửu Ca tức giận quay mông đi luôn, trong lòng nó thầm nghĩ: cậu thì biết cái gì chứ, nó chỉ là nhiều lông thôi.
“Anh lo lắng điều gì?” Huyết Thần mở miệng hỏi, Nghiêm Hoa Miểu trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Tôi chỉ cảm thấy đế đô ngày càng rung chuyển, tựa hồ như có thứ gì đang cố tình quấy nhiễu nơi này, lần này là ra tay với Nghiêm gia, tiếp theo sẽ là Đỗ gia sao?” Huyết Thần chặn lại những lời tự hỏi của Nghiêm Hoa Miểu: “Mặc kệ người đó là ai, tốt nhất là đừng có đụng đến chúng ta, nếu không thì có chết tôi cũng phải kéo xuống vài kẻ làm đệm lưng.”
Không khí trong phòng có chút ấm lên, đúng lúc này thì máy truyền tin của Nghiêm Hoa Miểu lại đổ chuông, Huyết Thần chỉ thấy Nghiêm Hoa Miểu nghe xong thì lập tức tắt đi, trong lúc đó còn gương mắt nhìn cậu mấy lần, khiến Huyết Thần có chút tò mò mà hỏi: “Là ai vậy?” Nghiêm Hoa Miểu không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Là người có chuyện cần giải quyết, không cần lo lắng đâu, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi, không có thể làm dao động suy nghĩ của tôi.”