Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 44: Phim cẩu huyết lúc 8 giờ



EDITOR: RAIZEL

BETA: ROSALINE

Huyết Thần nhìn lại bức ảnh kia một lần, hệ thống cảnh báo nguy hiểm trong lòng kêu lên, nhìn cánh tay mỏng manh dường như chỉ cần bẻ nhẹ thôi sẽ lập tức gãy đôi này xem, kẻ địch quá mức yếu đuối khiến Huyết Thần không khơi dậy được dục vọng công kích, ít nhất là cậu không muốn đối đầu với một kẻ địch như vậy, rất dễ bị người ta nói là ỷ mạnh hiếp yếu.

Có điều như vậy cũng có thể tạm yên tâm một điều đó là vợ của cậu sẽ không bị bắt nạt, cho dù bắt nạt thì cũng là vợ cậu bắt nạt người ta, dù sao thì hai người đứng chung khung hình thì vợ của cậu vẫn là khí chất của công hơn một chút, điều này khiến cậu rất yên tâm, Huyết Thần làm bộ gật gật vài cái, trái tim cũng bình tĩnh hơn.

Sau khi ăn cơm xong Huyết Thần chậm rãi lên máy liên lạc đặt một chiếc xe bay tự động. “Ngài muốn đi đâu ạ?” Âm thanh điện tử máy móc vang lên, Huyết Thần giơ tay mở máy liên lạc ra, ngón tay ấn mở ra bức ảnh có bối cảnh là quán cà phê ra rồi chia sẻ cho hệ thống rồi nói: “Đi đến nơi này, nhanh lên một chút, không thể để tên kia tự hát tự mua vui một mình được, như vậy thì nhàm chán lắm.”

Huyết Thần biết rằng tên kia gửi bức ảnh này cho cậu chính là đang khiêu khích, hiện giờ tên đó hẳn là đang chờ cậu tìm đến tận cửa, mà cậu cũng đâu thể lãng phí tâm ý của tên đó được, nếu một số người đã không thích sống yên bình thì cậu cũng không ngại quẩy cùng bọn họ, nếu tên đó đã muốn cậu thấy thì cậu cũng sẽ thuận theo ý nguyện tên đó, diễn một vở tuồng cho cậu ta.

“Thưa ngài, đây là nhà hàng tình nhân nổi tiếng nhất đế đô, ngài là đi…” Hệ thống tài xế phát ra một tiếng cười gian kỳ dị, Huyết Thần liếc mắt nhìn bản thể của hệ thống tài xế một cái: “Giờ ngay cả hệ thống tài xế cũng lắm chuyện vậy sao?” Lời nói thể hiện rõ sự uy hiếp khiến hệ thống tài xế lập tức thay đổi giọng điệu, nó không muốn bị đập cho hư lại càng không muốn bị cho về lò luyện lại từ đầu nên lập tức sốt sắng bù đắp sai lầm: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, nhìn qua là biết ngài mới là chính cung nương nương, vừa xinh đẹp lại cao quý, vừa tức giận đã phát ra uy nghiêm khiến người khác thuần phục, khiến chúng hoa héo tàn, dung mạo của ngài đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, khiến chim sa cá lặn…”

“Dừng dừng dừng.” Huyết Thần cảm thấy cái hệ thống này hình như bị nhiễm virus rồi, gì mà chính cung nương nương cơ chứ, cậu đường đường là một Alpha thì ít nhất cũng là hoàng đế gì đó chứ sao lại thành nương nương, lại còn gì mà hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn không phải là để miêu tả phụ nữ sao? Mấy cái đó thì dính dáng gì tới cậu cơ chứ, cho dù muốn nịnh hót cũng nên biết tìm đúng từ ngữ là dùng chứ.

Thấy Huyết Thần lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hệ thống biết điều mà lập tức ngậm miệng lại, nó cảm thấy nếu còn tiếp tục lảm nhảm thì thân thể nhỏ bé của nó, cái chip nhỏ xinh của nó đều sẽ bị vị khách này chẻ làm đôi. Trực giác của nó vô cùng chuẩn xác, nếu nó còn dám nói một câu vô nghĩa nữa thì Huyết Thần sẽ lập tức hủy đi bộ điều khiển và đưa nó đến trạm sửa chữa.

Phong cảnh bên ngoài lần lượt vụt ngang qua nhưng lại chẳng khơi gợi bất cứ ngọn sóng nào trong lòng Huyết Thần, nghĩ đến Nghiêm Hoa Miểu và những hành vi cử chỉ của em ấy, Huyết Thần chắc chắn rằng hai bức ảnh kia tuyệt đối là kế lý gián thấp kém, thật khó chịu, cái này quả thực khiến cho người ta khó chịu, dùng thủ đoạn vụng về như vậy để đối phó cậu là đang khinh thường một kẻ địch như cậu sao?

Hay là tên đó ngu xuẩn đến nỗi cho rằng chỉ bằng hai bức ảnh không rõ thật giả đó sẽ khiến cho cậu lập tức phát điên lên, sai đó sẽ không phân biệt đúng sai phải trái mà đi chất vấn Nghiêm Hoa Miểu? Loại thủ đoạn kém cỏi khiến trong lòng Huyết Thần sinh ra loại cảm giác khinh thường, cậu quyết định đến lúc đó sẽ cho chủ nhân của mấy bức ảnh đó nhìn xem như thế nào mới gọi là lợi hại, dạy cho tên đó biết không chỉ có mình cậu ta mới biết diến phim cẩu huyết lúc 8 giờ, bản thân cậu diễn cũng chẳng kém chút nào đâu.

Xe chạy rất nhanh, sau đó dừng lại trước cửa của một quán cà phê vô cùng phong cách, hệ thống nói rằng đây chính là màn ra mắt của nhân vật chính. Huyết Thần nhấc chân xuống xe, bầu trời chỉ còn vương lại chút nắng tàn, từng đôi tình nhân kéo tay nhau qua lại trước cửa quán cà phê, vẻ mặt ai nấy đều ngọt ngào hạnh phúc, bầu không khí nồng đượm đến nỗi có thể kéo ra cả những sợi đường, ngọt ngào đến mức khiến một tên không chút mẫn cảm với bầu không khí như Huyết Thần cũng cảm nhận được khác thường.

Có lẽ vì Huyết Thần đứng một mình cô đơn chiếc bóng trước cửa quán cà phê đã khiến những người đi qua đều phải ngoái lại nhìn một lần, cũng đồng thời ôm nửa kia của mình thật chặt, giống như khó khăn lắm mới bắt được một con cẩu độc thân nên nhất định phải tranh thủ tú ân tú ái, rắc thật nhiều cẩu lương cho cậu gặm vậy.

Đối với trận thế rắc cẩu lương ào ạt này Huyết Thần có chút không được tự nhiên, nhìn cái gì mà nhìn, tôi cũng có vợ mà, chẳng qua người đó đang ở bên trong kia thôi, đợi đó, lát tôi vào trong rồi cũng mang vợ ra rắc cho mấy người chút cẩu lương, đúng là bắt nạt người quá đáng mà.

Huyết Thần chẳng có chút tự giác của việc chuẩn bị xuất chiến, cậu chướng mắt với tên địch nhân bên trong, cậu đứng đực ra đó như mất hồn lại khổ cho Buco đang ngồi xổm bên góc, sáng nay anh ta nhận được tin nhắn từ Nghiêm Hoa Miểu đó là đi theo hắn tới đây, sau đó anh bị vứt lại bên ngoài canh gác, lúc đó Buco còn cười nhạo rằng sao Huyết Thần có thể đúng lúc đi qua chỗ này như vậy chứ, nhưng sự tình hiện tại thực sự đã diễn ra đúng như vậy.

Riêng việc phải ngồi xổm ở đây và chết chìm trong đống cẩu lương đã là quá lắm rồi, hiện tại anh còn phải gánh vác luôn cả nhiệm vụ khó khăn đó chính là ngăn cản Huyết Thần để kéo dài thời gian cho Nghiêm Hoa Miểu, trong lòng Buco muốn phát điên rồi, sếp à anh nhanh chút đi, tôi đây không chống đỡ được thêm nữa đâu. Buco cố gắng điều chỉnh tâm lý của mình một lượt, trong lòng yên lặng thầm nhủ muốn chết đi quá, sếp à nếu anh có lòng thì nhớ lập cho tôi cái bài vị, không cầu gì khác chỉ mong mỗi năm vào thanh minh nhớ thắp cho tôi vài nén nhang.

Hiện giờ y chỉ có thể âm thầm cầu khấn những vị thần mà anh ta biết một lượt sau đó mới dám ngẩng đầu nhìn về phía cửa của tiệm cà phê, nhưng khoan, người đâu rồi? Sao mới chớp mắt một cái mà người đang đứng lù lù ngay đó lại đột nhiên bốc hơi rồi, Buco xoa xoa đôi mắt hy vọng chỉ là mắt minh đang hoa, đột nhiên có một bàn tay vỗ lên vai y từ phía sau, Buco đẩy đẩy vai, mở miệng nói: “Đừng nghịch, không có thời gian đùa giỡn đâu, tôi đang tìm người.”

“Tìm người? Tìm ai?” Một âm thanh rất đỗi quen thuộc vang lên từ phía sau, hình như là giọng của Huyết Thần, toàn thân Buco cứng đờ, chỉ còn cổ là cố gắng cử động, chậm chạp quay đầu lại, đập vào mắt anh ta chính là Huyết Thần đang đứng ngay sau lưng anh ta, Buco giật lắn 180 độ như chép nhảy, lưng cũng áp sát vào vách tường, vẻ mặt cảnh giác nhìn Huyết Thần trước mặt.

“Không phải sếp kéo tôi tới, tôi không phải tới để đứng canh đâu.” Buco nói, chỉ một câu ngắn ngủi đã lột trần bản thân cho người ta xem rồi, không ổn rồi, nhưng đợi Buco nhận ra thì cũng đã muộn, lúc này anh ta chỉ biết cầu cho Huyết Thần có thể tha cho cái mạng nhỏ của anh ta, đừng đánh chết là được, anh ta trên thì có mẹ già dưới có con nhỏ, ở giữa còn có em trai em gái cần nuôi dưỡng, anh ta mà chết rồi thì cả nhà anh ta phải sống sao đây.

Huyết Thần thấy anh ta trốn tránh thì lập tức vươn tay bịt miệng y lại, ngón tay đưa lên miệng ra dấu im lặng, cậu vươn cổ nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai chú ý thì mới yên lòng. Buco thấy Huyết Thần như vậy thì lại càng sốt sắng, cậu ấy định kéo mình đến một chỗ không người rồi xử lý sao? Đừng mà, tôi vẫn còn muốn sống, Buco muốn quỳ xuống ôm chân Huyết Thần luôn rồi nhưng lại không có can đảm làm chuyện đó.

Huyết Thần thấy không có ai để ý mới quay đầu liếc nhìn Buco nói: “Đừng có lên tiếng, cẩn thận bị phát hiện.” Buco giật mình khó hiểu, không phải muốn chỉnh anh ta hay sao? Huyết Thần thấy vẻ mặt hoang mang của anh ta thì hỏi: “Không phải cậu cũng đi hóng chuyện sao?” Chỉ bằng lời này thôi đã khiến não Buco hoạt động trở lại, Buco cảm thấy dường như trên không trung xuất hiện một đôi cánh thiên sứ đang tỏa ra ánh hào quang thuần khiết chiếu lên người anh ta, anh ta khẽ gật đầu.

Ơn trời phù hộ, cảm tạ thánh mẫu Maria, Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ, cùng tất cả các vị thần linh đã che chở cho con ngày hôm nay, sau này con sẽ dâng hương dâng hoa cho tất cả các ngài.

“Làm sao vậy?” Huyết Thần chọc chọc anh ta, rồi lại vươn tay huơ huơ trước mặt nhưng anh ta vẫn chẳng có phản ứng gì, Huyết Thần không hiểu sao đột nhiên anh ta lại bị như vậy, này là bị đả kích gì à.

Thật lâu sau Buco mới lấy lại được tinh thần, gật đầu thật mạnh nói: “Đúng vậy, tôi cũng tới đây để hóng chuyện.” Huyết Thần thấy bộ dáng ngốc nghếch của người này thì gật đầu: “Vậy thì còn ngây ra đó làm gì, đi vào thôi, ở chỗ này cũng đâu có hóng được cái gì.” Một câu này lại khiến Buco như sét đánh ngang tai, khiến anh ta từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, đừng mà, cậu mà vào thì người chết chính là tôi đó.

“Không, không, chúng ta tốt nhất vẫn nên ở bên ngoài đi, ngoài này tương đối mát mẻ, phong cảnh cũng đẹp nữa.” Buco nói, anh ta thà ở ngoài này hứng gió. Nhưng Huyết Thần lại không có ý định đứng đực ở đây hứng gió, hiện tại cậu chỉ muốn giải quyết cục đá ngáng đường kia càng sớm càng tốt, vì thế cậu vỗ bả vai Buco nói: “Vậy cậu ở đây hứng gió tiếp đi, tôi vào trong trước.” Vừa dứt lời Huyết Thần lập tức biến mất giữa dòng người trước tiệm cà phê, chỉ để lại một mình Buco đứng đó há miệng đến trệch cả khớp.

Không được, tuyệt đối không được, nhỡ đâu Huyết Thần nhìn thấy gì đó bên trong rồi mất lý trí mà làm ra chuyện gì đó không ai ngăn cản thì sao, vì thế Buco chỉ có thể cắn răng theo đuôi Huyết Thần, phòng trừ lỡ đâu lát nữa lại xảy ra chuyện không thể đoán được.

Vào trong quán cà phê, khắp căn phòng vang vọng tiếng dương cầm du dương, mà trong góc tối nào đó có hai người đang ngồi, trong đó có một người đang cúi đầu rơi lệ, còn người kia thì có vẻ mất kiên nhẫn muốn rời đi.

Đây chính là Nghiêm Hoa Miểu và Keith, Nghiêm Hoa Miểu cảm thấy không thể nói lý lẽ được với người này, ngày hôm đó hắn nhận được tin nhắn nói rằng muốn nói rõ mọi chuyện vào hôm nay, lại không thể ngờ rằng người này bám dai như đỉa nhất quyết không chịu buông tha lảm nhảm gì mà chân ái, Nghiêm Hoa Miểu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với người này nữa chỉ để lại một câu: “Thiếu phu nhân của Đỗ gia, tôi nhớ rằng cậu và chồng mình vừa mới kết hôn không lâu, thỉnh cậu cư xử cho phù hợp với thân phận.”

Keith nghe được lời này thì cắn răng, cách đây không lâu gã vừa mới kết hôn với Đỗ Minh, lại không ngờ được rằng tên ngày chỉ là một kẻ hèn nhát, tuy được cả Đỗ gia chiều chuộng nhưng lại chẳng để tâm đến chuyện gì, lại càng không có quyền nắm giữ tài sản, thậm chí ngay cả hai lão già mãi không chịu chết kia của Đỗ gia mỗi lần nhìn thấy gã cũng chỉ nhướng mày coi như không thấy. Đây căn bản không phải cuộc sống mà gã muốn, sớm biết như vậy thì ngay từ đầu không ngưng hẳn hiệp nghị kia, tuy Nghiêm gia hơi tàn một chút, kém một chút nhưng cũng không đến mức rơi vào tình cảnh tuy được cái danh thiếu phu nhân Đỗ gia nhưng trong tay lại chẳng có gì.

Nghĩ đến đây gã lại quỳ trên đất khóc như mưa: “Chẳng lẽ vì người đó mà anh không còn thích tôi nữa sao?” Những người trong quán cà phê nghe được những lời này thì đều đồng loại ngoài đầu lại nhìn, tầm mắt hóng chuyện có muốn cản cũng không được, có người còn lớn mặt nhìn Nghiêm Hoa Miểu mag chỉ chỉ chỏ chỏ.

Nhưng kể cả là như vậy cũng không thể đổi được một cái ngoái đầu của Nghiêm Hoa Miểu, những người khác nghị luận điều gì hắn cũng chẳng để tâm, hắn chỉ lo lắng về cái nhìn của Huyết Thần, ở chỗ này thêm một giây thôi cũng sẽ tăng nguy cơ bị bại lộ, nếu biết trước những lời hắn nói chỉ là vô dụng thì hắn đã chẳng thèm đến đây, càng không cần lãng phí thời gian quý giá ở chỗ này.

Thấy Nghiêm Hoa Miểu đứng dậy chuẩn bị rời đi, Huyết Thần có chút bất mãn, cậu còn chưa lên sân khấu mà, câu chuyện cẩu huyết như vậy mà kết thúc nhanh quá thì không có vui, vậy nên cậu dùng tâm thế sợ thiên hạ không loạn mà tiến lên xuất hiện trước mặt mọi người, cậu nói: “Hiện tại anh ấy là của tao, mày là đứa nào?”

===—0o0o0o0—===